Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Ảnh thấy cô ấy kiêu ngạo như thế, cô ta tức giận chỉ vào bóng lưng cô, cả giậ nói: "Chẳng qua là cậy gia đình mình có tí bản lĩnh, không dựa vào gia đình, ai sẽ biết Bạch Thư Hân cô ta là ai chứ! Cô ta cũng kiêu ngạo quá rồi đấy, Ôn Thành, anh bảo có đúng không?"
Sau khi Đinh Ảnh nói xong thì nhìn Ôn Thành, nhưng không ngờ anh ta đang nhìn theo bóng lưng của Bạch Thư Hân, suy tư, căn bản không có nghe lời mình nói.
Cô ta không khỏi càng thêm tức giận, nhưng lại cố nhịn.
Cô ta đẩy nhẹ Ôn Thành, lúc này anh ta mới hồi thần.
"Không có việc gì thì tôi đi trước đây, tôi cũng không thích uống cà phê kiểu Mỹ."
Nói xong, anh ta bước nhanh rời đi.
"Anh... anh thích uống cái đó nhất mà, không phải sao?"
Đinh Ảnh sửng sốt.
Mỗi lần khi quản lý mời khách uống cà phê, Ôn Thành đều sẽ muốn một cốc cà phê kiểu Mỹ, nửa đường nửa sữa.


Lẽ nào... không phải hả?
Thật ra là Ôn Thành sợ rắc rối, uống gì cũng được, cho nên đã chọn một cái ở đầu tiên.
Cho dù anh ta thích uống thật, nhưng từ giờ phút này, anh ta cũng không thích nữa.
Anh ta đi đến bộ phận tài vụ, Bạch Thư Hân không có ở vị trí công tác.
"Bạch Thư Hân đâu?" Anh ấy sốt ruột bắt lấy một người đồng nghiệp rồi hỏi.
"Cô ấy... cô ấy xin nghỉ đi về rồi, hình như là bị bỏng không nhẹ, cũng không biết ai bất cẩn thế, đi đường cũng không biết nhìn đường một chút."
Vị đồng nghiệp đó nói với vẻ rất tức giận.
Ôn Thành nghe thấy lời này, trái tim hung hăng nhéo lại.
Đó là cà phê mới pha xong, tất nhiên là rất nóng, hơn nữa còn là ba cốc.
Anh ta vội vàng quay người rời đi, vội vàng đi về căn hộ.


Anh ta vội vàng quay người rời đi, vội vàng đi về căn hộ.
Bạch Thư Hân vừa đi bệnh viện mua thuốc, cô ấy đã về nhà rồi.
Cô ấy nghe thấy có người đang gõ cửa, biết là Ôn Thành, cô ấy hoàn toàn không quan tâm.
Cô ấy không phải kẻ ngốc, rất nhiên là nhìn ra Đinh Ảnh có địch ý với mình.
Để cho an toàn, cô ấy cách xa anh ta ra càng xa càng tốt.
Cô ấy còn tưởng anh ta không phải là ngôi sao tai họa của mình, nhưng giờ nghĩ lại, vẫn như vậy.
Lần trước đi trước biệt thự ngủ một đêm, bị người ta bắt cóc.
Tối qua chả hiểu sao bị anh ta quát.
Hôm nay, còn là tai họa có màu máu.
Đúng là năm hạn không thuận lợi.
Cô ấy không có mở cửa, cũng không lên tiếng, giả vờ nhà không có người.


Cô ấy đang thay quần áo ở trong phòng ngủ, đến cả áo lót cũng cởi ra rồi, thật sự là chỗ bỏng ở ngực kia có hơi nghiêm trọng.
Cô ấy đã kịp thời xốc áo lên, không đủ để nổi bọng nước, nhưng cũng không dễ chịu.
Khi cô ấy đang bôi thuốc, đột nhiên nghe thấy ban công có tiếng động, khi cô ấy còn đang nghi hoặc, không ngờ cửa ban công đã bị người ta mở ra từ bên ngoài.
Sau đó, có người đẩy rèm cửa ra.
Cách khoảng không, bốn mắt nhìn nhau.
Bạch Thư Hân ngây ra như phỗng.
Cô ấy đang nằm trên giường, chỉ mặc có quần lót ở bên dưới, bên trên trống không không mặc gì...
Ôn Thành vừa trèo vào từ ban công theo chỗ máy điều hòa, khi anh ta đang vui mừng vì Bạch Thư Hân chưa khóa cửa ban công, thì liền nhìn thấy cơ thể... của Bạch Thư Hân?
"Xin... xin lỗi..."


Ôn Thành giống như bị điện giật, vội vàng quay người lại.
Không ngờ rầm một tiếng, đập mạnh lên cửa kính ban công, thế mà làm cho cơ thể cao lớn của anh ta bắn trở về.
Cửa ban công cách giường rất gần, chỉ cách có vài bước chân.
Bạch Thư Hân trơ mắt nhìn Ôn Thành lùi về, thoáng chốc đã ngã lên giường, ngẩng đầu nhìn mình.
Cái góc độ này...
Rất mê người.
"Đệt!"
Bạch Thư Hân bật ra một câu nói tục, rồi vội vàng kéo cái gối qua, che cơ thể mình lại.
Cô ấy vốn định kéo cái chăn, nhưng cái chăn bị anh ta đè lên, mình hoàn toàn không kéo được.
Cô ấy cũng không thèm nghĩ ngợi, vung ra một cái tát, đánh cho Ôn Thành đầu váng mắt hoa.


Sau đó đạp mạnh một cước, đá anh ta lăn xuống đất.
Anh ta đang định bò dậy, đỉnh đầu truyền tới giọng nói lạnh lùng của Bạch Thư Hân.
"Nếu anh dám bò dậy, nhìn tôi thêm một cái nữa, tôi sẽ móc hai mắt anh, chặt tứ chi của anh, phế người anh em của anh!"
Ôn Thành vừa nghe thấy vậy, lập tức phủ phục dưới sàn, không dám nhúc nhích.
Trên mặt đau kinh khủng, anh ta cũng không dám chạm vào.
Máu....
Anh ta ngửi được mùi máu, không phải là từ trong khóe miệng chảy ra, mà là mũi...
Anh ta không dám nhìn, sợ mình nhìn xong sẽ ngất xỉu.
Bạch Thư Hân lập tức nhảy xuống giường, lao vào nhà vệ sinh, thuần thục choàng một cái áo tắm đi ra ngoài.
"Ôn Thành, anh muốn làm cái gì? Vào nhà cướp bóc sao?"


Bạch Thư Hân tức giận nói, thế mà mình lại bị anh ta nhìn thấy sạch!
"Tôi... tôi chỉ là quan tâm cô, cô mãi không mở cửa, tôi còn tưởng cô ở trong xảy ra chuyện gì... tôi... bây giờ tôi có thể đứng lên rồi chứ?"
"Cút lên."
Bạch Thư Hân nói với giọng ác liệt.
Anh ta nhắm mắt bò dậy, rồi nói: "Cô cho tôi một tờ giấy được không? Tôi..."
Bạch Thư Hân nhìn thấy máu mũi kia, cô ấy nhíu chặt chân mày.
"Lưu manh!"
"Tôi... tôi không phải..." Ôn Thành còn muốn giải thích gì đó, nhưng phản ứng của bản thân thật sự quá lớn rồi.
Lần này nhìn, còn nhiều hơn lần trước uống say...
Anh ta là một người đàn ông bình thường, có chút phản ứng bình thường cũng hợp tình hợp lý mà.


Bạch Thư Hân cho anh ta tờ giấy, anh ta vội vàng lau, rồi mở mắt ra.
"Vừa nãy... tôi xin lỗi, tôi nói tôi không cố ý, cô tin không?"
"Vậy anh có tin tôi phế người anh em của anh không?"
Bạch Thư Hân giơ tay lên định đánh, nhưng không ngờ anh ta lại đứng yên tại chỗ, cũng không né, nhắm mắt lại, mặc cô đánh xuống.
Bạch Thư Hân lập tức cảm thấy không thú vị nữa, anh ta hành động vô tâm thôi.
Cô ấy liếc mắt nhìn ban công, giữa hai nhà cách một cái máy điều hòa, còn có một chút khoảng cách, sao con hàng này leo qua được vậy?
Tầng cao thế này, ngã xuống thì cho dù gắng gượng không chết, ngộ nhỡ ngã gãy tay gãy chân, liệt nửa người thì sao?
"Anh không muốn sống nữa à? Anh leo qua từ ngoài?
"Tôi lo cho cô..."
Ôn Thành dè dặt nói.


"Lo cho tôi? Làm cái gì?"
Nếu không phải anh ta, mình có xui xẻo đến mức này không hả?
"Thế giờ cô không sao rồi chứ?" Anh ta hỏi.
"Không sao, anh cút về cho tôi, đừng để tôi nổi bão."
"Vừa nãy tôi đã nhìn thấy... tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô..."
"Phụ trách cái con khỉ ý, anh cút ra ngoài cho tôi!"
Bạch Thư Hân hung thần ác sát đuổi anh ta ra, rồi đóng cửa lại, cánh cửa phanh một tiếng.
Ôn Thành ăn bế môn canh.
Ôn Thành cũng có hơi chật vật, sao anh ta lại đúng lúc nhìn thấy cô ấy cởi trần bôi thuốc cơ chứ?
Này thì sau này còn làm bạn kiểu gì nữa...
Bạch Thư Hân buồn bực chết đi được, cô ấy nằm bất động trên giường.


Đúng lúc này, có giọng nói truyền tới từ ban công bên cạnh.
"Cái đó, cô đừng giận có được không? Cô có thể đánh tôi thoải mái, đánh đến khi cô hết giận thì thôi, đúng là tôi không đúng, tôi nhận lỗi."
"Bạch Thư Hân, cô đừng giận, tối tôi nấu đồ ăn ngon cho cô."
"Bạch Thư Hân, cô thông cảm cho tôi đi, được không?"
Bạch Thư Hân thật sự không chịu nổi nghe anh ta lảm nhảm mãi thế này, cô ấy xông ra.
"Rốt cuộc anh đã xong chưa hả? Nhìn thấy thì đã nhìn thấy rồi, mọi người hiểu trong lòng không nói ra giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì là được mà, không phải sao? Anh cứ ở đó càm ràm cái gì hả? Lẽ nào anh muốn để cho tất cả mọi người đều biết anh đã nhìn thấy cơ thể tôi hả?"
"..."
Ôn Thành bị quát thì không còn tí nóng nảy nào.
Anh ta cúi đầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
"Cô ghét tôi lắm, đúng không?"


"Biết thì tốt, đừng tự làm mình mất mặt nữa, sau này bớt xuất hiện trước mặt tôi đi, nghe thấy chưa?"
Nói xong, cô ấy đóng sầm cửa ban công lại.
Ôn Thành cười chua xót.
Quả nhiên, anh ta đầu óc ngốc nghếch như thế này, sẽ không có duyên phụ nữ.
Hiếm lắm mới có một cô gái làm bạn, nhưng anh ta lại cứ gây rắc rối. Thảo nào... cô ấy ghét mình như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK