Là anh đùa giỡn lưu manh, chuyện không liên đến mình!
"Anh bất lịch sự với tôi trước..."
Cô ôm chặt cơ thể, hơi run run nói.
"Tôi không ngờ em muốn phân rõ với tôi như vậy."
Giọng anh khàn khàn, cực kỳ trầm thấp, cô nghe được mùi bị tổn thương nhàn nhạt ở trong đó.
Cơ thể cô run lên.
Trong lòng chợt tủi thân, cái gì gọi là phân rõ?
Không phân rõ để anh trái ôm phải ấp, để anh có hai gia đình có thể tùy tiện lưu luyến sao?
"Cố Gia Huy, tôi không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh, là anh có lỗi với tôi!"
Cô quật cường không quay đầu lại, cô không muốn nhìn anh, cũng không muốn khóc trước mặt anh, bằng không thì có vẻ không có tiền đồ.
Cô có thể một mình yên lặng rơi lệ, có thể khóc sưng mắt như quả hạch đào.
Nhưng cô không thể khóc trước mặt anh, không thể tỏ ra bất kỳ sự yếu đuối nào!
Chỉ khi cô mạnh mẽ, người khác mới không cho rằng cô đáng thương, cô dễ bắt nạt!
Cho dù là ngụy trang, cũng phải ngụy trang giống một chút.
"Tôi đi ra ngoài nửa tháng, là vì..."
Suýt nữa thì anh đã nói ra sự thật, nhưng lời đến bên miệng lại cố gắng nhịn xuống.
Anh không có cách nào nói ra sự tồn tại của Cố Cố.
"Vì cái gì?"
Cô hơi cố chấp hỏi, nếu giờ phút này anh thẳng thắn, cô sẽ tin anh là một người đàn ông đích thực.
Nhưng anh muốn nói lại thôi, cuối cùng anh lựa chọn im lặng.
Trong lòng cô chỉ có sự thất vọng, căn bản không biết người đàn ông bên cạnh đang kìm chế, nắm tay giấu ở thắt lưng, không tiếng động siết chặt, móng tay khảm sâu vào trong thịt.
Một đường trầm mặc, cuối cùng chiếc xe đỗ ở cổng biệt thự.
Anh lại lần nữa vác cô lên, không nói hai lời khiêng cô vào.
Ông cụ đang đợi ở phòng khách, thấy bọn họ trở về liền vội đứng dậy.
"Con đang làm gì vậy?"
"Bố, con đã đưa cô ấy về rồi, giờ không còn sớm nữa, bố cũng về sớm nghỉ ngơi đi. Con không tiễn bố nữa, con còn có chút việc nhà phải xử lý."
"Nhưng mà..."
"Đưa ông về nhà."
Anh không đợi Cố Gia Bảo nói xong, liền lạnh giọng nói.
Ông cụ hết cách, đành phải bị Khương Tuấn đưa về nhà.
Cố Gia Huy vác cô đi vào phòng ngủ, anh vứt thẳng cô lên giường.
Mặc dù chiếc giường mềm mại, cô cũng bị rơi đến choáng váng.
"Anh làm cái gì vậy? Anh điên à?"
Cô tức giận quát.
Cô mới là người phải tức giận phải phát điên có được không hả!
Vốn cho là đã tìm được một người có thể phó thác chung thân, không ngờ lại là một tên đàn ông đểu, chân trong chân ngoài!
"Em đang trách tôi lâu như vậy không liên lạc với em sao?"
Anh nói.
"Há chỉ có thế, Cố Gia Huy, bản thân anh làm chuyện tốt, lẽ nào trong lòng anh không tính sao?"
"Nguyên do là hôm nay em tìm tôi, tôi không nghe điện thoại của em à?"
"Cố Gia Huy, anh giả ngu với tôi phải không?"
Anh đã biết là cô gọi điện thoại tới, lẽ nào anh vẫn chưa đoán ra tại sao sao?
"Tôi không hề, nếu như là em trách tôi không liên lạc với em, thì đó là lỗi của tôi, dưới tình thế cấp bách tôi chưa nghĩ đến em. Điểm này tôi có thể sửa dần, nhưng tôi và em đã đính hôn, bây giờ em vì việc này mà trả lại chiếc vòng tay mà mẹ tôi quý trọng nhất, em có trẻ con quá không?"
"Tôi không có trẻ con, chính vì tôi đã suy nghĩ nghiêm túc, tôi mới thấy rằng chúng ta không hợp nhau!"
"Không hợp chỗ nào?" Anh cố chấp hỏi.
Hứa Minh Tâm tức gần chết.
Anh là EQ thấp hay IQ thấp vậy!
Anh vẫn cho là mình đã làm rất hoàn hảo, người khác không thể biết được những chuyện mà anh làm sao?
Cô cũng ngại nói toạc ra, cô cũng bị là người thứ ba, cực kỳ không quang vinh.
"Anh... anh xấu!"
"?"
Cố Gia Huy nghe vậy, nhíu chặt chân mày.
"Hứa Minh Tâm, em và tôi đã sống chung hơn một tháng rồi, bây giờ em mới thấy tôi xấu à?" Anh có hơi bất đắc dĩ, anh cũng không biết là nên tức hay nên cười.
"Không không không, trước đây tôi nghĩ là tôi có thể khoan dung được, nhưng bây giờ tôi nhận ra, anh cực kỳ xấu, tôi không chịu đựng nổi."
"Được, tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ."
"Ách..."
Hứa Minh Tâm trợn mắt há hốc mồm, cô bị câu nói này dọa cho ngây ngốc.
Anh nói cái gì?
Phẫu thuật thẩm mỹ!
Mệt anh nghĩ ra được!
"Anh... anh không những xấu, anh còn già quá nữa, anh lớn hơn tôi mười tuổi, khi tôi hai mươi tuổi thì anh đã là ông chú ba mươi tuổi rồi!"
"Tuy tôi lớn hơn em mười tuổi, nhưng tôi trẻ trung, đi cùng em thì vẫn được, cái này không thể trở thành lý do cho em từ hôn!"
"Cái gì? Cái này cũng không được á!"
Hứa Minh Tâm tức đến to cả đầu, cô trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng cô cúi đầu mắt nhìn hai lạng thịt trước ngực mình, cô nói: "Tôi ngực phẳng, khó mà phát triển được đến trình độ mà anh mong muốn, vả lại cơ ngực anh còn to hơn tôi, tôi tâm lý tự ti, cảm giác tôi không xứng với anh, được chưa?"
"Cái này.." Cố Gia Huy nhíu mày, anh hơi không đáp lại được.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, thở dài một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một câu đối phó được rồi. Nhưng cô còn chưa thở dài nhẹ nhõm xong, bên tai đã truyền đến lời nói kín đáo của Cố Gia Huy: "Đúng là không xứng, nhưng tôi cũng nhận rồi. Cái này, về sau em có thể nở nang lần hai, không vấn đề gì. Hơn nữa, sao em biết tôi muốn trình độ nào? Tôi thấy em như này rất tốt, một bàn tay nắm được."
"Chẳng phải có câu nói rất hay là, ngực không phẳng lấy gì bình thiên hạ?"
"..."
Hứa Minh Tâm mở cánh môi, lần này cô hết từ thật rồi.
Cố Gia Huy gặp chiêu phá chiêu, làm cho cô không biết làm thế nào.
Chẳng phải anh thích phụ nữ dáng người đẹp, cao gầy, dịu dàng sao?
Lẽ nào... anh còn muốn thay đổi khẩu vị?
Hừ!
Lòng tham không đáy, không biết liêm sỉ!
"Tôi mặc kệ, tóm lại là chúng ta không hợp nhau, tôi muốn hủy hôn! Anh hoàn toàn không nói lý lẽ, tôi muốn đi tìm ông cụ!"
"Bố tôi chỉ mong sao em trở thành vợ của tôi, hận không thể cho chúng ta kết hôn ngay lập tức, em nghĩ ông ấy sẽ chủ trì công đạo cho em sao?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, trong lòng ủy khuất, thật sự là không nhịn được nữa, oa một tiếng khóc lên.
Bây giờ cũng chẳng cần mặt mũi gì nữa, mặt mũi của cô đã mất hết sạch từ lâu rồi.
Tên Cố Gia Huy này hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường!
Cố Gia Huy thấy cô khóc rồi, trái tim lập tức mềm nhũn.
Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, cũng thần tự trách bản thân, mình võ mồm với cô nhóc này làm gì cơ chứ?
Gương mặt anh dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
Cô tức đến nỗi hất tay anh ta, phẫn nộ nói: "Không cho phép anh chạm vào tôi!"
"Tôi biết là em giận, em có thể nổi giận với tôi, cũng có thể đánh tôi mắng tôi, nhưng không được từ hôn. Tôi không thích những từ này, nghe không thoải mái."
"Anh không thoải mái ư? Tôi mới là người không thoải mái này!"
Cô vừa khóc vừa lầm bầm.
"Đúng đúng đúng, em không thoải mái. Đưa tay cho tôi xem nào, có đau không?"
Anh bất chấp sự giãy giụa của Hứa Minh Tâm, khăng khăng muốn kiểm tra ngón tay cô, hơi đỏ rồi, không có gì đáng ngại lắm.
Anh vuốt vuốt, nói: "Buổi tối đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì tôi bảo nhà bếp chuẩn bị."
"Cậu ba Cố, anh có thành tâm không vậy, bây giờ tôi đang cãi nhau với anh, thái độ của anh có thể nghiêm chỉnh một chút không?"
Hứa Minh Tâm tức mà như đánh bịch bông, suýt chút nữa thì cô bị Cố Gia Huy làm tức chết.
Bây giờ rõ ràng là đang thảo luận hủy hôn, nhưng anh cứ quẹo cái chủ đề này đi.
Cho dù cô đói, đánh chết cô cũng không nói! Mà đúng lúc này, cái bụng cô rất là không hợp tác mà phát ra tiếng ục ục.