Hứa Minh Tâm nói đúng, cô ất không thể đối xử với anh ta như người bình thường.
Hai nhân cách là một loại bệnh, bệnh tinh thần, A Thành của hiện tại chính là người bệnh.
"Sao anh lại tới đây?"
"Tôi ở căn tin với nhà hàng tầng dưới đều không thấy cô, tôi nghĩ cô chưa ăn cơm, nên đặc biệt tới tìm cô."
Ôn Thành dần khôi phục bình thường, nét tàn khốc trong ánh mắt không còn thấy nữa, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa theo thói quen.
Cái này cũng làm cho Bạch Thư Hân thoáng yên tâm.
"Thế đi ăn cơm thôi."
"Ngoan, này mới phải này."
Anh ta xoa đầu cô ấy: "Tôi giỏi hơn tên phế vật kia, tôi sẽ bảo vệ cô."
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, cô ấy âm thầm gào thét trong lòng.
Ôn Thành không phải phế vật, cô ấy chưa bao giờ cho rằng anh ta vô dụng.
Đúng là thể chất của anh ta rất kém, đánh nhau không được, còn thấy máu là choáng.
Nhưng, anh ta rất cố chấp, người mà anh ta muốn bảo vệ thì cho dù bản thân có sắp chết, anh ta cũng không cho phép người khác làm hại cô dù chỉ một chút.
Anh ta biết nấu cơm, biết chăm sóc người khác, uống rượu với anh ta có một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Ở chung với anh ta, tuy có lúc nhàm chán, nhưng mà thật sự có được người bạn như thế, thì cô ấy cũng sẽ cảm thấy rất yên tâm.
Chỉ có điều, cô ấy không dám nói, cô ấy sợ lời nói của mình kích thích đến A Thành.
Bọn họ đi đến căn tin ăn cơm, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, và không hiểu sao hai người họ lại đi cùng nhau.
Ôn Thành thẳng tay ôm eo cô ấy, bàn tay dùng sức, không cho cô ấy có cơ hội trốn.
Cô ấy khẽ nhíu mày, còn chưa kịp giãy ra, bên tai đã truyền tới giọng nói của A Thành.
"Cô là của tôi."
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy thì rất là bất đắc dĩ.
"Anh cường thế như vậy... thật sự tốt sao?" "Không tốt sao? Chẳng phải con gái thích con trai quả quyết dứt khoát một chút sao? Tật xấu của tên phế vật kia, biến mất sạch trên người tôi. Rất nhiều phụ nữ đều thích tôi, hận không thể nhào lên, cô xem ánh mắt họ nhìn tôi kìa, nhiệt tình cỡ nào kìa. Đúng là làm cho tôi càng ngày càng yêu cái thế giới này rồi đấy, thật thú vị.
"
"Chẳng qua anh đang tự hư vinh thôi."
"Khác đấy, bọn họ ái mộ tôi, là chuyện của bọn họ, tôi chỉ ái mộ cô."
"Tại sao cứ phải là tôi?" Bạch Thư Hân không hiểu.
"Bởi vì, cô là người đã thả tôi ra."
Ánh mắt Ôn Thành nóng rực nhìn cô ấy không chớp mắt.
Ánh mắt nóng rực như thế, khiến cho cô ấy cảm giác cả người cũng đang nóng lên, rất không thoải mái.
Là cô ấy đã cho anh ta tự do, cho anh ta dành được cuộc sống mới, tất nhiên là anh ta nhìn cô ấy với con mắt khác rồi.
Bạch Thư Hân lựa chọn im lặng, không có trả lời, cô ấy im lặng ăn cơm.
Buổi chiều, cô ấy tìm đến Cố Gia Huy, kể toàn bộ sự việc ở phòng trà nước ra.
Cố Gia Huy cũng nhíu chặt chân mày.
"Nhân cách này vẫn chưa hoàn chỉnh, cho nên phương diện tính cách có thiết sót rất lớn."
"Có thể phối hợp với bác sĩ, đánh thức nhân cách chính của Ôn Thành tỉnh lại không? Ôn Thành của hiện tại khiến tôi cảm thấy rất xa lạ, cũng rất sợ."
Bạch Thư Hân sốt ruột nói.
"Khó lắm, nhân cách hiện tại chiếm quyền chủ động, sẽ không chịu từ bỏ khống chế cơ thể. Chúng ta rất khó tới gần, nhưng chỉ có cô là có thể khiến cho anh ta buông lỏng cảnh giác. Đợi sau khi anh tin tưởng cô hoàn toàn, chúng ta có thể thử thôi miên, giao tiếp với nhân cách chính."
"Bây giờ... cũng chỉ có cách này thôi."
Cố Gia Huy bình tĩnh nói.
"Tôi... tôi thử xem, may mà anh ta và tôi rất thân."
"Ừm, thế Ôn Thành nhờ cô đấy."
"Không sao, đây vốn là việc tôi nên làm mà, kể ra thì cũng tại tôi."
Khóe môi Bạch Thư Hân nhếch lên một nụ cười chua xót, sau đó cô ấy đi ra khỏi phòng làm việc.
Cô ấy chuẩn bị đi vào thang máy, không ngờ vừa nãy khi đi đến cửa an toàn, bên trong bất ngờ vươn ra một bàn tay, kéo cô ấy vào trong chỗ tối.
Cô ấy bị đè lên vách tường.
Trong cầu thang an toàn, chỉ có đèn an toàn màu xanh phát ra ánh sáng, làm cho cả thang lầu trở nên có chút âm trầm khủng bố.
Phải một lúc cô ấy mới nhìn rõ người trước mặt, thế mà lại là Ôn Thành.
Hai người cách nhau rất gần, hô hấp nóng rực của anh ta phun lên mặt cô ấy.
Anh ta cắn chặt hàm dưới, hiện ra đường nét khuôn mặt rất cương nghị, có chút vô lý.
Trong bóng tối, đôi mắt anh ta sâu thẳm, giống như rắn độc, rơi lên người cô.
Trái tim cô ấy bắt đầu đập nhanh và hơi sợ.
Cô vốn định gọi anh ta là "Ôn Thành", nhưng phản ứng kịp nên lập tức hô: "A... A Thành, anh... anh sao vậy?"
"Cô tìm Cố Gia Huy làm gì?"
"Cái... cái gì?"
"Cô tìm anh ta, là muốn tìm cách diệt trừ tôi, để cho tên phế vật kia đi ra, đúng không?"
"Cô tìm anh ta, là muốn tìm cách diệt trừ tôi, để cho tên phế vật kia đi ra, đúng không?"
Ôn Thành lạnh giọng nói.
Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, cô ấy sợ đến nỗi căng thẳng hít thở.
Cô ấy siết chặt nắm đấm, rồi nói: "Không... không phải đâu, tôi chỉ tới báo cáo công việc. Anh ấy cũng muốn hỏi tôi về tình hình hiện tại của anh, sợ không tiện ăn nói với cô Ôn. Tôi bảo hiện tại anh rất ổn, không quá khác so với trước đây, rất có sức hút, đồng nghiệp cũng rất thích anh."
"Thật sao?" Ôn Thành tỏ ra nghi ngờ.
"Đương nhiên là thật, anh ấy còn đang nghĩ xem năng lực làm việc của anh có giảm sút không, hy vọng anh giống như trước kia, tranh luận giỏi trên bàn đàm phán."
Cô ấy vội vàng biên tập lời nói dối, may mà chỗ này rất tối, khiến cho Ôn Thành không nhìn thấy vẻ chột dạ trên khuôn mặt cô ấy.
Ôn Thành nghe thấy lời này, mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta buông cơ thể Bạch Thư Hân ra, thu lại vẻ hung dữ, đắc ý nói: "Yên tâm, năng lực làm việc của tôi tuyệt đối sẽ không kém hơn tên phế vật kia."
"Thật không?"
Thấy anh ta đã tin, trái tim đang căng thẳng của Bạch Thư Hân cũng ổn định lại, sau đó trò chuyện với anh ta.
"Tất nhiên rồi, tôi sẽ chứng minh bản thân, cô chỉ cần chờ xem là được. Đi, về thôi, tôi đã mua trà chiều cho cô rồi đấy."
"Cảm ơn, anh làm như thế này tôi sẽ mập đấy." Bạch Thư Hân bất đắc dĩ nói.
"Bất kể cô có cao hay thấp, béo hay gầy, tôi đều thích hết." Ôn Thành mỉm cười nói.
Anh ta kéo cô ấy chuẩn bị đi ra khỏi cầu thang, nhưng lại bị Bạch Thư Hân ngăn lại.
Sợ mình xuất hiện ở chỗ sáng, anh ta lại hỏi mình các loại câu hỏi, cô ấy sợ không trả lời được, ánh mắt sẽ bán đứng mình.
"Cứ... cứ đi cầu thang đi, tôi muốn đi xuống từ từ với anh."
Lời này vừa nói ra, Ôn Thành gật đầu luôn.
Sở dĩ, anh ta thích Bạch Thư Hân như vậy, cũng là kế thừa tình cảm của nhân cách chính, dù sao thì anh ta cũng cảm nhận được mọi chuyện mà nhân cách chính trải qua, mưa dầm thấm lâu.
Sở dĩ, anh ta thích Bạch Thư Hân như vậy, cũng là kế thừa tình cảm của nhân cách chính, dù sao thì anh ta cũng cảm nhận được mọi chuyện mà nhân cách chính trải qua, mưa dầm thấm lâu.
Mà tính cách của anh ta thì không ngại ngùng, bụng dạ ngay thẳng, không thích dấu giếm.
Tình cảm mà nhân cách chính giấu đi, đã phóng đại không biết bao nhiêu lần ở chỗ anh ta, cho nên anh ta rất coi trọng Bạch Thư Hân, đặt cô ấy ở đầu quả tim, không cho phép mất đi.
Lúc cô ấy đi xuống cầu thang, thì có hơi thất thần, cô ấy vẫn đang nghĩ về những lời nói dối kia của mình nên trong lòng bất an.
Không ngờ bước hụt một cái, cả người bổ nhào xuống.
May may A Thành nhanh tay nhanh mắt, giữ được người cô ấy, nhanh chóng kéo cô ấy vào trong lòng.
Chóp mũi cô ấy chống ở lồng ngực của anh ta, có thể ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc kia.
Mùi trên người anh ta chưa thay đổi, vẫn thuộc về Ôn Thành, khiến cho cô ấy thoáng yên tâm một chút.
"Cẩn thận, nếu cô mà ngã chỗ nào thì tôi sẽ đau lòng đấy."
Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói dịu dàng của Ôn Thành.
Lời này, khiến cho cô ấy bỗng có cảm giác Ôn Thành đã quay lại, nhưng Ôn Thành sẽ không nói những lời bá đạo như thế này với cô ấy. Đây vẫn là nhân cách phân liệt kia.