Hứa An Kỳ ôm bụng, ngã ngồi trên đất, máu tươi ồ ồ chảy ra từ dưới người, không bao lâu tập trung lại một chỗ, nhìn thấy mà ghê người.
Cô ta hét khàn cả giọng, làm kinh động đến Trần Hiểu Vân và Hứa Văn Mạnh.
Bọn họ nhìn thấy cảnh này thì cực kỳ khiếp sợ, bọn họ vội vàng gọi xe cấp cứu.
Trên tay Hứa An Kỳ dính đầy máu tươi, cô ta nhìn Hứa Minh Tâm với ánh mắt bi thương, cô ta tê tâm phế liệt khóc lóc nói: "Là cô ta... là cô ta đẩy con xuống lầu, đứa con đáng thương của con!"
Cô ta khóc trong chức cuồng loạn, làm cho Hứa Minh Tâm kinh hãi.
Lúc Trần Hiểu Vân đi theo Hứa An Kỳ, bà ta quay đầu lại nhìn cô với đôi mắt đỏ ngầu: "Nếu An Kỳ nhà chúng tôi và đứa bé trong bụng có không hay xảy ra cái gì, tôi muốn mạng của cô."
Lời này, lạnh lẽo xuyên qua tai, làm cho trái tim cô hung hăng run lên.
Hứa Văn Mạnh không có đi theo, mà là xoay người tát cô một cái thật mạnh.
Lần này không có do dự, Hứa Minh Tâm chật vật quỳ rạp trên mặt đất, sàn nhà lạnh băng đụng vào đầu gối, đau đến tim.
"Nghiệt nữ! Mày thật sự nghĩ rằng mày đính hôn với Cố Gia Huy thì có thể hoành hành ngang ngược sao? Hôm nay tao đến nhà họ Cố hủy hôn, sao tao có thể đưa người phụ nữ rắn rết như mày đến nhà họ Cố, để sau này mày cứ suốt ngày bắt nạt An Kỳ cơ chứ? Hôm nay đừng nói là Cố Trác Đông có tha cho mày hay không, chỗ tao cũng sẽ không tha thứ cho mày!"
Hứa Văn Mạnh tức giận phất tay áo định rời đi, nhưng ông ta lại không ngờ Hứa Minh Tâm ở đằng sau cứ nắm chặt ống quần ông ta.
Ông ta quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô, một cước đá ra.
Hứa Minh Tâm cố nén đau lòng, đôi mắt đỏ bừng quật cường nhìn ông ta, chính là không để cho nước mắt rơi xuống.
"Bố, tại sao bó không hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Con có lý do gì để hại cô chứ? Con ngu như vậy sao? Ở trong nhà trắng trợn đẩy cô ta xuống lầu, trong bụng cô ta còn đang mang thai kia kìa!" "Nếu không phải là mày đẩy, tại sao vừa nãy An Kỳ nói là mày? Lẽ nào mày muốn tao nghi ngờ là An Kỳ tự dùng đứa bé hại mày sao? Ai sẽ tàn nhẫn như vậy, lấy đứa con của mình ra làm trò đùa, mày tưởng là con mẹ đê tiện kia của mày chắc? Có thể lấy đứa con để uy hiếp sao? Qủa nhiên, mày và mẹ mày giống nhau
,lòng dạ rắn rết!"
"Tao thật hối hận, lúc trước nhất thời mềm lòng, không có giết chết mày!"
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, một hơi cũng không lên được.
Đúng thế...
Sao trước kia ông ta không giết chết mình, vậy thì mười mấy năm nay cô cũng không cần uất ức sống tạm bạ như này.
Hứa Văn Mạnh cũng chạy tới bệnh viện, Hứa Minh Tâm bị vây ở nhà họ Hứa, điện thoại của cô ông ta cũng lấy đi rồi, ngăn cản cô thông báo cho Cố Gia Huy tới cứu người.
Khương Tuấn đã tới nhà họ Hứa từ sớm, nhưng lại bị từ chối ở cửa.
Anh ta lại nhìn thấy người giúp việc hốt ha hốt hoảng đi ném rác, tất cả đều là thảm dính máu.
Anh ta bắt lấy một người hỏi sự tình, dưới uy của anh ta, đối phương bất đắc dĩ nói ra ngọn nguồn.
Khương Tuấn nghe vậy, hung hăng híp mắt.
Hứa Minh Tâm đẩy người ư?
Làm sao có thể chứ?
Anh ta vội vàng gọi điện thông báo cho Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy biết tin, anh lập tức khởi hành từ Giang Châu về nhà.
Nhưng mà...
Trên đường đi có nhiều tình huống xảy ra.
Chuyến bay trễ giờ cất cánh, máy bay tư nhân xảy ra trục trắc máy móc, định đi xe buýt nhưng trên đường lại gặp sự cố cản trở.
Có người... ngăn không cho anh trở về.
Ngay khi anh bị chặn ở lối vào cao tốc, đằng trước đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, cảnh sát đang tham gia xử lý.
Bởi vì là một chiếc xe chở hàng lớn, tông thẳng vào hàng rào bảo vệ ở giữa, mấy tấn hàng hóa đổ xuống đường, xe tắc khó mà thông được.
Chỉ có thể thay đổi tuyến đường!
Nếu mà thay đổi tuyết đường thì phải mất hơn ba tiếng đồng hồ.
Lái xe từ Giang Châu đến Kinh Đô tổng cộng phải mất sáu giờ đồng hồ, cộng thêm ba tiếng tắc đường nữa, ít nhất sập tối mới về được.
Nếu còn xảy ra tình huống bất ngờ nào nữa, hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.
Cố Gia Huy không nhịn được nữa, anh trực tiếp bấm số của đối phương, đối phương bắt máy rất nhanh, cứ như thể biết là Cố Gia Huy sẽ tới tìm mình vậy.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Cố Gia Huy cố nén cơn giận, anh vừa nghĩ đến việc hiện giờ Hứa Minh Tâm đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm, anh có cả ý muốn giết người rồi.
Đối phương nghe thấy những lời thô bạo này, anh ta không kìm được bật cười: "Tôi chỉ muốn kéo chân anh một đêm, qua một đêm, anh sẽ thu hoạch được sâu đấy."
"Anh muốn lợi dụng Hứa Minh Tâm?"
"Đúng thế, tôi cũng không ngờ Cố Trác Đông lại lấy được một đứa con dâu ngu xuẩn như vậy, tôi đang lo làm sao để lật đổ anh ta, không ngờ con dâu của anh ta đã cho tôi cơ hội rồi. Tối đến, tôi đảm bảo người phụ nữ của anh sẽ không chết, anh về chính là cục diện song thắng!"
"Sẽ không chết, vậy thì sẽ chịu nỗi khổ da thịt. Tôi quá hiểu anh cả và chị dâu anh, có thù tất báo, bọn họ tóm được cơ hội thì sao có thể dễ dàng tha cho Minh Tâm cơ chứ?"
"Người đàn ông làm việc lớn, không câu nệ tiểu tiết. Chịu nỗi đau da thịt thôi mà, nhưng mà anh phải rõ, kế này thành công, chúng ta làm ít ăn nhiều, kế hoạch cũng có thể giảm đi hơn nửa thời gian!"
"Ngôn Dương, ông đây không muốn phí lời với anh, người hy sinh không phải là vợ anh, anh không biết đau lòng đúng không? Bây giờ tôi phải quay về, trước khi tôi về, tốt nhất là anh bảo vệ chu toàn cho người phụ nữ của tôi, nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
Cố Gia Huy phẫn nộ quát.
Nghiệp lớn của anh anh tự hoàn thành, người mà anh không muốn liên lụy nhất chính là Hứa Minh Tâm, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng cô, hay đi đường tắt gì gì đó. Ngôn Dương nghe thấy vậy, ông ta thở dài tiếc nuối: "E là tôi phải làm cậu thất vọng rồi, nước cờ này đã bước ra rồi thì sẽ không thu về nữa. Nếu tôi không vây cậu trên đường một đêm, vậy thì tôi cũng vô dụng quá rồi. Đoạn đường này cậu đừng gấp, chậm rãi hưởng thụ phong cảnh ven đường, mưa gió ở Kinh Đô, giao
cho tôi làm cho."
"Ngôn Dương, anh..."
Cố Gia Huy còn chưa nói xong, Ngôn Dương đã cúp máy.
Cố Gia Huy tức đến nổi điên, anh đấm một quần lên ghế đằng trước.
Tên điên này, đúng là cái gì cũng làm ra được.
Đáng lẽ sau sau khi anh điều tra ra những chuyện đó, anh phải cảnh cáo Ngôn Dương.
Ngoài mặt thì trông không hề có hại, nhưng lòng dạ thì thâm sâu, làm người ta giận sôi!
Mà ở Kinh Đô, nhà họ Ngôn...
Ngôn Dương đang ở thư phòng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nham hiểm.
Nếu ông ta đã chọn Cố Gia Huy làm người hợp tác, thì nhất định sẽ dốc hết toàn bộ khả năng, giúp anh đi lên cao nhất, mới có thể hoàn thành tâm nguyện của mình.
Đúng lúc này, có người gõ cửa, là Thẩm Tuệ.
"Chồng, em đã làm một ít điểm tâm, anh muốn nếm thử không?"
Ngôn Dương nghe thấy vậy, ý lạnh trên khuôn mặt chợt thu lại, lộ ra nụ cười chân chó.
"Bà xã mau vào đi, những cái này đã có người giúp việc làm hai tay em trắng trắng mềm mềm, sao có thế làm những việc này cơ chứ?"
"Chỉ biết mồm mép trơn tru! Em thấy bánh ngọt mà Minh Tâm làm ăn rất ngon, nên em nghĩ ở nhà làm cho anh một ít. Anh thử đi, lần đầu cũng không biết là có ngon hay không?"
Thẩm Tuệ nhìn ông ta với ánh mắt mong chờ, Ngôn Dương lấy một miếng cho vào mồm.
Không ngọt...
Cũng nướng cháy nữa.
Nhưng ông ta vẫn ăn một miếng một cái, Thẩm Tuệ còn chưa kịp tự ăn một cái cơ, Ngôn Dương đã ăn hết sạch rồi.
Ông ta còn liếm cánh môi, vẻ mặt đắc ý vẫn chưa hết.
"Ngon ngon, bà xã làm ăn ngon."
Thẩm Tuệ nghe vậy thì không khỏi mỉm cười, cuộc đời này có ông ta cưng chiều, đời này bà ấy cũng coi như là không có gì tiếc nuối nữa rồi.
"Anh không cần dỗ em, em biết bánh em làm không ngon bằng bánh Minh Tâm làm, cũng không biết cô nhóc này thế nào rồi. Hôm qua xem tin tức, em còn trông thấy công ty nhà họ Hứa đưa ra thị trường, con bé đi cắt băng nữa. Con bé này càng ngày càng có dáng vẻ một mình đảm đương một phía rồi, rất ưu tú."
"Chồng, lần sau chúng ta gọi con bé đến nhà ăn cơm đi, con gái nuôi không tới nhà chúng ta, kỳ cục!"
Ngôn Dương nghe thấy vậy, sắc mặt hơi cứng lại, nghĩ đến những việc mình làm. Ông ta giấu đi cảm xúc, mím môi cười rồi nói: "Được được được, mọi việc anh nghe vợ hết!"