Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy đi vào phòng bếp, nhìn thấy Ôn Thành thuần thục đeo tạp dề lên.
Mua chiếc tạp dề đó về, mình còn chưa dùng.
Cô ấy là một người cẩu thả, làm việc không cẩn thận, ngoại trừ hạch toán tài vụ ra.
Không thành một người đàn ông như Ôn Thành đã đeo trước rồi.
Cô ấy tưởng là anh ta đeo tạp dề thì chắc chắn trông rất ẻo lả, nhưng không ngờ trông vẫn là một người đàn ông.
Anh ta thuần thục dã đông bít tết, còn nấu bề mặt nữa.
Trong nồi rán chuẩn bị lát cà chua và thịt vụn.
Cô ấy không khỏi nhớ đến buổi tối lần trước cô ấy ở biệt thự nhà họ Cố, lúc anh ta nấu thịt bò tiêu đen, cũng tập trung như này.
Mọi người đều nói đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, quả đúng là vậy.


Cô ấy chờ khoảng hai mươi phút, Ôn Thành đã làm xong tất cả.
Bọn họ ngồi vào bàn, uống rượu vang, ăn cơm tây, cảm giác bầu không khí khá được.
Vốn dĩ cô ấy định tìm một người uống chút rượu, thả lỏng một chút, khnog ngờ bây giờ lại đang thưởng thức bữa tối tinh xảo.
"Vừa nãy anh đứng trước cửa phòng tôi lâu như vậy, anh định làm cái gì hả?"
"Tôi..."
Ôn Thành ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Thư Hân, ánh mắt hơi thâm thúy.
Anh ta phun ra một chữ, cổ họng hơi thắt lại.
Anh ta hít một hơi một sâu, nắm chặt nắm tay, sau đó trúc trắc nói.
"Hứa Minh Tâm nói cho tôi biết, cô muốn đính hôn với đối tượng xem mắt của cô."


Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy ngạc nhiên không phải vì Hứa Minh Tâm nói cho anh a biết những chuyện này, mà là vì anh ta lại có thể nhìn mình, nói ra một câu hoàn chỉnh/
Tuy có hơi ngừng ngắt, nghe hơi không được tự nhiên, nhưng thật sự là đã tốt hơn trước kia nhiều.
"Anh... chứng nói lắp của anh..."
"Bây giờ không phải lúc thảo luận về chứng nói lắp của tôi, chẳng phải cô bảo, cô nói chuyện như thế này, giả vờ làm bạn trai cô, sẽ bị chú cô đánh chết sao? Thế tôi bây giờ thì sao?"
"Tôi tưởng anh... nói đùa."
Bạch Thư Hân không ngờ thế mà anh ta vẫn nhớ, cô ấy hoàn toàn không để trong lòng.
"Đại trượng phu một lời nói ra tứ mã nan truy."
"Không... không có nghiêm trọng như vậy..."
Hiện tại trái lại là Bạch Thư Hân nói lắp, bởi vì Ôn Thành đột ngột nghiêm túc.


Đây là đang làm cái gì? Hy sinh bản thân, cứu vớt cô ấy ư?
Cô ấy không cần lòng tốt của anh ta.
"Tại sao cô muốn lấy anh ta, tại sao anh ta muốn lấy cô, cô có thể nói cho tôi biết không? Coi như nể tình... chúng ta từng có tình bạn."
"Tôi thật lòng coi cô là bạn, tôi nghĩ tôi và cô Hứa giống nhau, đều quan tâm cô. Cô không cần coi tôi như kẻ địch, tôi sẽ bảo vệ cô."
Tôi sẽ bảo vệ cô...
Câu nói này quanh quẩn sâu trong đầu, Bạch Thư Hân không khỏi bật cười.
Đúng là người đàn ông tốt của thế kỷ hai mốt.
Vì bạn không tiếc cả mạng sống, hăng hái sôi nổi.
Vốn dĩ cô ấy không định nói, nhưng nghe được những lời chân thành như này, cô ấy cũng không tiện từ chối. Cô ấy cười khổ một chút, sau đó nói: "Lý do tôi lấy anh ta rất đơn giản, anh ta thích hợp để kết hôn, chú rất hài lòng về gia đình anh ta. Còn tôi và Lý Toàn, những hôm chúng tôi tiếp xúc, cũng rất hòa hợp, không có xảy ra chuyện tam quan không hợp, sở thích hứng thú không hợp gì gì đó. Tôi cần một người bạn trai, để anh ấy


yên tâm, để anh ấy nghĩ rằng tôi có thể sống tốt, rời xa anh ấy, tôi có thể yêu chính bản thân mình, cũng có thể yêu người khác." "Mục đích Lý Toàn cưới tôi cũng rất đơn giản, nhà họ Bạch là danh môn nhiều đời, tương xứng với nhà họ Lý, có thể nói là mạnh liên kết với mạnh. Thật ra quân hôn rất khó tìm đối tượng, nhất là hai người tình đầu ý hợp lưỡng tình tương duyệt, bởi vì quân nhân phải đi làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào, không tùy ý như cảnh sát. Cho nên, Lý Toàn cũng không ôm mộng tìm được
một người bạn gái tâm đầu ý hợp."
"Anh ta thấy tôi cũng phù hợp, cho nên hai người ăn nhịp với nhau, chỉ đơn giản vậy thôi."
"Bạch Thư Hân, tôi không muốn cô hối hận, tôi tin rằng mỗi người đều có thể chờ được đúng người."
"Ôn Thành, anh chưa từng yêu ai, anh không biết đó là tư vị gì đâu. Đợi được đúng người, nói dễ hơn làm. Sao anh cứ nghĩ hiện thực theo chủ nghĩa lãng mạn vậy? Đàn ông rất thực tế, không phải sao?"
Bạch Thư Hân đau đầu nói.
"Cho nên, cô đã phục tùng hiện thực? Bạch Thư Hân, cô đừng coi tôi như trẻ con nữa có được không? Tôi lớn hơn cô bốn tuổi đấy, cô biết không hả?"


"Cho nên, cô đã phục tùng hiện thực? Bạch Thư Hân, cô đừng coi tôi như trẻ con nữa có được không? Tôi lớn hơn cô bốn tuổi đấy, cô biết không hả?"
Ôn Thành tức giận nói.
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, cô ấy vui vẻ.
Anh ta còn biết mình lớn hơn cô ấy bốn tuổi cơ à?
Tại sao lần nào cô ấy cũng có cảm giác, cần phải dạy người người bạn nhỏ này một số đạo lý lớn ở đời nhỉ?
Ôn Thành trông thấy nụ cười trên mặt cô ấy, anh ta quẫn bách.
Anh ta đẩy cái kính mắt trên sống mũi, cảm thấy mình cần phải làm chút gì đó, mới có thể lấy lại hình tượng của mình.
Anh ta bất ngờ kéo ghế ra đứng dậy, bước nhanh đi tới trước mặt Bạch Thư Hân.
"Anh làm cái gì vậy?"
"Chẳng phải cô nghi ngờ tôi sao?"
"Cho nên anh muốn chứng minh cái gì?" Bạch Thư Hân nhìn anh với vẻ nghi hoặc.


"Cho nên anh muốn chứng minh cái gì?" Bạch Thư Hân nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
Chỉ thấy anh ta bỏ kính xuống, hai tay ấn lên tay vịn ghế của cô ấy, đưa người tới gần.
Ôn Thành tháo kính ra, thì giống như... giáo sư nho nhã lịch sự cởi ra lớp áo ngoài, lập tức biến thành cầm thú.
Hàng lông mày khẽ nhíu lại, phía dưới là một đôi mắt sáng rực.
Trước đây toàn cách cái mắt kính, cũng chưa cẩn thận chú ý đến đôi mắt này, không ngờ lại đẹp như vậy.
Diện mạo của anh ta không hề âm nhu, cũng không ẻo lả, thật ra còn tương đối cường tráng, chỉ có điều tác phong làm việc và tính cách thói quen của anh ta, làm cho cô ấy cứ đối xử với anh như anh ta là trẻ con, không ngờ... anh ta cũng có khoảnh khắc đẹp trai bức người như vậy.
Sống mũi cao ngất, cánh môi lạnh nhạt.
Khoang mũi còn có nhiệt khí như có như không, phun lên làn da cô ấy, thế mà khiến cho cô ấy đỏ mặt.
"Anh... anh làm gì vậy..."
Đột nhiên, Bạch Thư Hân căng thẳng, không biết anh ta định làm cái gì?


Đột nhiên, Bạch Thư Hân căng thẳng, không biết anh ta định làm cái gì?
"Đây chính là người đàn ông mà cô muốn sao? Dáng vẻ này, phụ nữ mới thích, đúng không?"
Anh ta đè thấp giọng, giọng nói trầm thấp dễ nghe, giọng trầm như pháo rền.
Trời...
Sao giọng nói này hay thế?
Trái tim cô ấy cũng bắt đầu đập thình thịch, tăng tốc.
"Anh... sao anh..."
Cô ấy rất muốn hỏi là sao đột nhiên anh ta lại biến thành cái vẻ này, đây có còn là người đàn ông EQ thấp mà cô ấy quen nữa không vậy?
Tuy Ôn Thành EQ thấp, nhưng IQ thì chưa bao giờ thấp.
Anh ta nói chuyện với con gái, đúng là sẽ đỏ mặt nói lắp, anh ta cũng chưa có gặp được người mình thật lòng yêu thích, cho nên trước nay điểm này chưa từng cải tiến.


Anh ta không thích mình miệng lưỡi trơn tru, đi nịnh nọt làm phụ nữ vui, sau đó lừa lên giường rồi bỏ mặc.
Tình cảm mà anh ta tôn thờ ở nước ngoài là tình cảm trong sáng không tì vết.
Giống như lời chúc phúc của cha sứ trong giáo đường.
Giống như viên kim cương lục giác kia, không có tạp chất.
Giống như chiếc váy cưới trắng tinh, không chấp nhận được bất kỳ tì vết nào.
Anh ta từng nhìn thấy Ôn Thanh Vân chấp nhất yêu một người bao nhiêu năm nay.
Mưa dầm thấm lâu, anh ta cũng nhận được một chút hun đúc.
Quan niệm về tình yêu của anh ta giống Ôn Thanh Vân, chỉ mong yêu một người cả đời.
Anh ta không vội kết hôn, tìm đối tượng, anh ta vẫn đang chờ đúng người.
Nếu người đúng kia của anh ta biến mất vô ảnh vô tung giống anh Trường Quân, vậy thì anh ta cũng sẽ không di tình biệt luyến, anh ta sẽ giống Ôn Thanh Vân, sẽ tiếp tục im lặng chờ đợi.


Cho nên, anh ta không thể đồng ý với hành vi của Bạch Thư Hân. Anh ta đặc biệt quan tâm cô ấy, không muốn sau này cô ấy hối hận, nhưng anh ta lại chưa bao giờ suy nghĩ sâu rằng, tại sao tình cảm của mình dành cho cô ấy lại khác, tại sao mình quan tâm cô ấy nhiều thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK