“Chào cô, cảm ơn cô đã chăm sóc Minh Tâm.”
Anh lịch sự gật đầu nhưng không đưa tay ra.
Ngoại trừ vợ của mình ra, anh không thích tiếp xúc với người phụ nữ khác.
Hứa Minh Tâm cũng không để ý chuyện đó, chỉ vẫy tay chào tạm biệt Cố Gia Huy, bảo anh mau chóng đi làm không sẽ muộn giờ làm.
Cố Gia Huy vừa đi, Bạch Thư Hân đã đưa cô ra khỏi nhà xe dưới tầng hầm nhanh nhất có thể.
Hai người đi đến nơi có ánh sáng tốt hơn, cô ấy mới thở hổn hển.
“Cậu sao vậy?”
“Mặt của anh ấy…”
“Mọi người đều đồn anh ấy có tướng mạo rất xấu xí, cậu cũng nghe nói rồi mà nhỉ.”
“Tớ cũng nghe rồi, thế nhưng tớ không ngờ lại đáng sợ đến thế! Minh Tâm, cậu không thể vì nhà họ Hứa mà hy sinh cuộc đời sau này của mình được. Bây giờ cậu mới 18 tuổi, cậu còn sống đến năm 88 tuổi nữa cơ mà, không lẽ cậu định 70 năm nữa vẫn sống với khuôn mặt này sao?”
“Minh Tâm, cậu đừng nghĩ không thông như thế chứ. Minh Tâm nhà chúng ta vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ tìm được một chàng trai tốt hơn mà!”
“Tớ khá hài lòng về cậu ba nhà họ Cố.” Cô khẽ cười, không hề kêu ca phàn nàn gì thêm.
“Tại sao?” Bạch Thư Hân vô cùng kinh ngạc.
Bất cứ ai nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Cố Gia Huy cũng sẽ nản lòng rời đi mà…
“Tớ không muốn ở lại nhà họ Hứa, nếu không lấy Cố Gia Huy tớ cũng sẽ bị bố ép cưới vì lợi ích kinh doanh thôi, đằng nào cũng sẽ phải kết hôn với người khác. Cố Gia Huy đã cho tớ một cơ hội để tớ được lựa chọn, cuối cùng tớ vẫn lựa chọn anh ấy. Tớ cảm thấy anh ấy chẳng đáng sợ chút nào cả, lúc mới đầu tớ cứ nghĩ được gả cho một ông già 40, 50 tuổi cơ, bây giờ chồng tớ lại là một người trẻ trung như thế, nên tớ đã rất mãn nguyện rồi. Hơn nữa, tớ tin rằng Cố Gia Huy sẽ đối xử tốt với tớ, dù sao thì anh ấy cũng sẽ không có người phụ nữ khác đâu, phải không nào?”
Nghe đến đây, Bạch Thư Hân cảm giác có chút đau lòng.
Tuy Hứa Minh Tâm còn trẻ, chưa trải sự đời thế nhưng mà lại sinh ra trong một gia đình như vậy cũng đã phải đối mặt với nhiều hỉ nộ ái ố trong cuộc sống.
Bố đẻ mẹ kế của cô đều là người chỉ biết đến lợi ích, suốt ngày bắt nạt chị gái cô.
Nếu như cô rời khỏi ngôi nhà đó, có lẽ sống với Cố Gia Huy cũng là một chuyện may mắn.
“Minh Tâm, cậu không sợ sau này sẽ hối hận sao?”
“Tớ sẽ không hối hận đâu, cho dù sau này Cố Gia Huy có đối xử tệ với tớ và chúng tớ phải chia tay, tớ cũng sẽ không hối hận.”
Cô nắm chặt tay lại, câu nói vô cùng chắc nịch.
Buổi tối sau khi tan học, cô đứng ở ngã tư đường đợi Cố Gia Huy.
Cô đợi hơn 10 phút Cố Gia Huy mới lái xe đến.
“Ông chủ tối nay có cuộc họp nên không kịp đến đón mợ, ông chủ bảo tôi đến đón mợ.”
“Thật ra tôi có thể tự đi về mà, không cần phải được đưa đón đặc biệt đâu, như thế tôi cũng không quá ngại ngùng.”
Cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Khương Tuấn mỉm cười, nói đó là lệnh của Cố Gia Huy, anh ấy cũng không dám sơ suất.
“Hơn nữa đây cũng là tấm lòng của ông chủ, anh ấy không yên tâm.”
Hứa Minh Tâm nghĩ đi nghĩ lại thấy anh ấy nói cũng phải, nếu như cô không dịu dàng như thế thì sao cậu ba nhà họ Cố có thể coi cô như báu vật chứ.
Lúc lên xe, cô không kìm lòng hỏi một câu.
“Khương Tuấn, anh có biết vết thương trên mặt Cố Gia Huy là do đâu không? Trước giờ tôi vẫn không dám hỏi, sợ sẽ khiến anh ấy tổn thương.”
“Việc này…” Khương Tuấn tỏ ra do dự khi nghe thấy câu hỏi của Hứa Minh Tâm.
Nhận ra sự khó xử trong giọng nói của anh ấy, Hứa Minh Tâm vội vàng xua tay: “Nếu như anh không tiện nói thì thôi vậy, tôi đợi anh ấy tự nói với tôi cũng được.”
“Cậu ba chỉ ngại nhắc đến quá khứ đau thương đó với cô thôi, chứ thật ra cũng không có gì phải giấu giếm. Sau này cô cũng là vợ của anh ấy mà. Bốn năm trước, cậu ba và cậu hai cùng nhau về nước, con tàu họ ngồi đã bị nổ tung. Cậu hai mất không thấy xác, mặc dù ông chủ vẫn may mắn sống sót, nhưng khuôn mặt cũng…”
Tàu du lịch nổ tung…
Cậu hai mất không thấy xác…