chắc chắn là bố tin con."
"Con là con trai bố, đương nhiên là bố hiểu con, mặc dù con muốn báo thù cho anh hai con, nhưng con vẫn không có quá máu tanh. Nếu giết người có thể giải quyết được vấn đè, anh cả con đã bị giết từ lâu rồi. Con không phải là người như thế!"
"Nhưng anh cả thì có."
Cố Gia Huy lạnh giọng nói: "Đúng là sự việc không phải con làm, nhưng con biết, con cũng không thể ngăn cản. Chuyện này, bố cứ coi như là con làm, con trả thù cho anh hai, cái gì cũng có thể làm ra được hết. Con bảo đảm, con sẽ không giết người. Đúng là, giết người thì có thể giải quyết đối phương, thật sự là quá nhẹ nhàng. Con muốn bọn họ sống từ từ để
chuộc tội!"
chuộc tội!"
"Bây giờ nếu anh cả suy nghĩ việc cưới vợ sinh hai đứa con, thì vẫn kịp đấy. Nếu, anh ta cứ muốn tranh giành ngươi chết ta sống với con, con cũng sẽ không chịu để yên, mềm lòng một phần đâu."
Cố Gia Huy nói rõ ràng, mỗi một câu đều lộ ra sự tuyệt tình.
Anh không thể mềm lòng, cũng không thể từ bỏ.
Cố Trác Đông không cho anh con đường sống, anh cũng sẽ không cho Cố Trác Đông có con đường sống.
Đúng là anh vì báo thù cho anh hai, cho dù không có anh hai, Cố Trác Đông cũng sẽ ép anh đến mức anh phản kháng.
Bởi vì Cố Trác Đông nặng bệnh đa nghi, căn bản không có khả năng để cho anh sống.
Anh cũng là vì tự bảo vệ mình.
Cố Gia Bảo nghe thấy câu này, tâm trạng nặng nề.
Một năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Trước đó không lâu, cháu dâu gặp chuyện, đứa chắt trai còn chưa ra đời của ông ấy đã chết trong bào thai.
Mặc dù biết làm một thai chết, căn bản không thể sống được, ông ấy vẫn buồn, ông ấy cảm thấy là mình nghiệp chướng nặng nề, nên mới làm cho hai anh em bọn họ tương tàn.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bất luận người nào xảy ra chuyện, người đau khổ nhất vẫn là ông ta.
"Là bố không tốt, bố chưa chăm sóc tốt cho con và cậu hai, là bố có lỗi với mẹ các con. Nếu bố biết sớm là sẽ thành ra thế này, lúc trước bố không nên bỏ mặc tất cả theo đuổi mẹ con."
"Bố, việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, bố đừng xen vào nữa."
"Bố hy vọng các con đều sống tốt, có được không? Cậu ba, đồng ý với bố..."
Cố Gia Bảo run run nói.
Cố Gia Huy nghe vậy, trái tim hung hăng run lên, cuối cùng anh gật đầu.
Vì Cố Gia Bảo, anh tuyệt đối sẽ không hại chết bọn họ.
Anh không có độc ác như Cố Trác Đông, anh cũng sẽ không biến thành Cố Trác Đông thứ hai.
Bởi vì, trong lòng anh đã có một vướng bận khác.
Cuối cùng điện thoại được ngắt, phòng khách rơi vào yên lặng như chết.
Anh cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Anh quay người đi lên tầng, anh đã nhìn thấy Hứa Minh Tâm ở cầu thang.
Cô vẫn ở đây à?
Hứa Minh Tâm hoảng hốt lo sợ đứng bật dậy, bàn tay nhỏ đan vào nhau.
Vừa nãy cô ấy suy nghĩ rồi suy nghĩ đến xuất thần, quên mất phải đi.
"Xin lỗi, tôi không cố tình nghe lén anh nói chuyện đâu. Tôi... tôi trông thấy Cố Trác Đông đánh anh, tôi rất lo, liền ở đây xem..."
"Em nghe thấy rồi à?"
"Em nghe thấy rồi à?"
"Đứt quãng nghe được một ít..." Hứa Minh Tâm dè dặt nói, sắc mặt anh khó coi quá, đáng sợ quá.
"Thế em có tin là tôi đã phế Cố Tử Vị không?"
Cố Gia Huy lạnh lùng nói.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt sợ sệt của cô, sợ sau này mình đi sai bước nhầm, làm ra chuyện không thể quay đầu, cô cũng sẽ nhìn mình như thế này.
Giống như gương một mặt, cô càng đơn thuần, càng thể hiện ra con người anh lòng dạ thâm hiểm, vô cùng hiểm ác.
Nếu đây không phải là ý của lão Cửu, mà là của anh, thế Hứa Minh Tâm sẽ nghĩ mình như nào đây?
Hứa Minh Tâm nghĩ nghĩ, cô rất rối rắm, cuối cùng cô khẽ lắc đầu.
"Tại sao? Hợp tình hợp lý, cũng là tôi đã phế nó, em lắc đầu là ý gì? Là không biết làm thế nào, hay là không tin là tôi ra tay?" "Không tin là anh ra tay." Hứa Minh Tâm cố lấy dũng khí nói ra tiếng lòng: "Nếu anh mà ra tay thì anh đã ra tay từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ? Bởi vì một khi Cố Tử Vị xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ cho rằng anh là người làm, bởi vì anh và Cố Trác Đông là khúc mắc. Cho nên tối qua anh làm cũng vậy mà, cần gì phải chờ
"Tại sao? Hợp tình hợp lý, cũng là tôi đã phế nó, em lắc đầu là ý gì? Là không biết làm thế nào, hay là không tin là tôi ra tay?" "Không tin là anh ra tay." Hứa Minh Tâm cố lấy dũng khí nói ra tiếng lòng: "Nếu anh mà ra tay thì anh đã ra tay từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ? Bởi vì một khi Cố Tử Vị xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ cho rằng anh là người làm, bởi vì anh và Cố Trác Đông là khúc mắc. Cho nên tối qua anh làm cũng vậy mà, cần gì phải chờ
đến bây giờ?"
"Nếu như nói anh là bởi vì Cố Tử Vị bắt nạt tôi nên mới như thế, vậy thì lần đầu tiên anh đưa tôi về nhà cũ, tôi cũng bị anh ta bắt nạt, anh cũng không có ra tay. Dạo này Cố Tử Vị luôn xảy ra tai nạn, bị người đánh đập tàn nhẫn phải nằm viện. Cái này tôi tin là anh làm, nhưng mà... anh sẽ không phế anh ta."
"Mỗi một người đều có nguyên tắc, có giới hạn. Mà giới hạn của anh, là không làm hại đến người mà anh quan tâm. Anh sẽ không làm hại tôi, làm hại chị Thanh Vân, làm tổn thương Yên Yên, Lệ Nghiêm, anh cũng sẽ không làm tổn thương đến ông cụ. Nếu anh làm hại Cố Trác Đông và Cố Tử Vị, thì người buồn nhất là ông cụ.
"Mỗi người đều không thể là người tốt hẳn hay xấu hẳn, anh chỉ đang làm cái mà anh phải làm mà thôi. Tôi biết anh muốn trả thù cho anh hai, cho chị Thanh Vân một công đạo. Cũng không phải là anh muốn làm hại đến tính mạng của anh ta."
"Cho nên.... tôi tin anh, không phải anh làm."
Hứa Minh Tâm nói xong, Cố Gia Huy tiến lên, kéo cô vào lòng.
Cố Gia Bảo kiên trì tin tưởng không phải là anh làm, anh có thể hiểu.
Đó là bố của anh, người sinh thành nuôi dưỡng anh hơn hai mươi năm, hiểu tính nết thực chất bên trong của anh.
Nhưng anh và Hứa Minh Tâm mới quen nhau nửa năm, cô lại có thể tin tưởng mình, hiểu mình.
Bất kỳ người đàn ông nào đều cần cô vợ như thế này.
Cô nhóc này, mỗi một câu đều đánh thẳng vào trái tim, nơi mềm nhất nơi trái tim hung hăng sụp đổ.
Hứa Minh Tâm vùi đầu trong lòng anh, cảm nhận được sự run rẩy rất nhỏ trên người anh, cô không khỏi đau lòng.
Cả nhà Cố Trác Đông xảy ra chuyện, Cố Gia Huy liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trách.
Đoán chừng anh cũng lười giải thích, dù sao thì có nói cũng không có người tin.
Kiểu bất lực này, làm cô đau lòng.
Vừa nãy anh còn bị Cố Trác Đông đánh một chút nữa chứ, chắc chắn là rất đau!
"Cậu ba Cố, miệng anh có còn đau không? Tôi đi lấy ít thuốc mỡ cho anh, được không?"
"Cậu ba Cố, miệng anh có còn đau không? Tôi đi lấy ít thuốc mỡ cho anh, được không?"
"Không đau, ôm em thì không đau nữa."
"Nói linh tinh, anh ôm tôi thì sao lại không đau cơ chứ?"
"Em chính là thuốc của tôi."
Vừa dứt lời, anh buông cô ra, sau đó cúi người đặt xuống một nụ hôn dịu dàng kéo dài, nhoáng cái khiến cho Hứa Minh Tâm bị đánh tơi bời, quên luôn là phải lấy thuốc cho anh.
Hứa Minh Tâm bị nụ hôn này làm cho ý loạn tình mê, hô hấp dồn dập, ha má đỏ bừng.
Cố Gia Huy trực tiếp bế cô lên, đưa về phòng ngủ.
"Cố Gia Huy, tối qua đi nhà cũ ăn cơm đấy, khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi cảm thấy ông cụ là đáng thương nhất. Dù sao thì, anh và Cố Trác Đông dù người nào bị thương, thì ông ấy đều là người đau khổ nhất.
"Được, tôi nghe em.
Cố Gia Huy dịu giọng nói.
Chỉ cần cô bé này ở bên mình, anh nguyện ý từ bỏ sự kiêu ngạo không chịu khuất phục của mình.
Anh không thích tỏ ra mềm yếu, không thích làm việc theo cảm tính, như thế tỏ ra mình quá thùy mị.
Nhưng anh bằng lòng thay đổi vì cô, trở nên có tình người hơn.
Anh thích bản thân của hiện tại.
Ngày hôm sau, bọn họ đi tới nhà cũ ăn cơm, sắc mặt của Cố Gia Bảo rất không tốt, nhìn thấy bọn họ đã tới, ông ấy cũng chỉ gượng cười.
Một bữa cơm không hề vui vẻ, dù rằng Hứa Minh Tâm nói liên tục, ý đồ xoa dịu bầu không khí, nhưng mà hiệu quả rất bình thường.
Trước khi đi, Cố Gia Huy xoay người nhìn về phía Cố Gia Bảo, anh nói: "Chuyện mà con bảo đảm với bố, con sẽ làm được." Anh sẽ không tự tay đâm anh em, nhưng cũng sẽ không nhân nhượng cho tội nghiệp mà Cố Trác Đông đã phạm.