Cố Gia Bảo thấy bọn họ ở trong nhà sôi nổi vui vẻ, ông ấy không nhịn được mà cảm thán, cảm giác có người ở nhà thật là tốt.
Ông ấy chú ý tới chú An, ông ấy nói: "Ông, cái ông già này cuối cùng cũng chịu bỏ bộ quần áo màu đen rồi hả? Bộ tôn trung sơn màu đỏ này rất hợp với ông."
"Ừ, cô Hứa tặng cho tôi đó, nói là năm mới phải mặc đồ mới từ đầu đến chân."
"Cái gì? Con dâu tôi tặng ông quần áo mới á? Thế của tôi đâu?"
"Chẳng phải cô ấy đã tặng ông lá trà rồi sao? Trà này của ông còn đắt hơn bộ quần áo trên người tôi nhiều đấy, ông thỏa mãn đi."
"Ông không thỏa mãn đấy, trà tôi cần, quần áo tôi cũng cần. Đó là con dâu tôi, ông cũng có con trai, ông bảo con dâu ông tặng ông đi. Ông cởi bộ quần áo này ra cho tôi, ông mặc đồ con dâu tôi tặng, tính cái gì đấy hả?"
Cố Gia Bảo bắt đầu muốn cởi quần áo trên người chú An, ba người bên cạnh nhìn thấy thì không nhịn được bật cười.
Cố Yên nói: "Trước đây hàng năm trong nhà đều vắng vẻ buồn tẻ, lần này cuối cùng đã có ít hơi người rồi. Cũng lâu lắm rồi bố chưa cười vui như thế này, bọn họ cứ như hai lão ngoan đồng ý."
"Biết sớm, thì tôi cũng chuẩn bị một bộ cho bác trai, tôi tưởng bác ấy không thiếu quần áo mới giống Cố Gia Huy."
"Không sao, chú An sẽ không nhường ông ấy đâu, ông ấy không chịu được người khác có mà ông ấy không có, hẹp hòi ý mà."
"Hôn lễ của em chuẩn bị thế nào rồi?"
Cố Gia Huy cất lời, chủ đề bỗng trầm trọng hơn vài phần.
Nụ cười trên khuôn mặt Cố Yên cũng hơi cứng lại, cứng ngắc.
Nhưng nó chỉ lướt qua mà thôi. Cô ấy nhún vai: "Tất cả đã chuẩn bị ổn hết rồi, em và anh ấy không câu nệ, bọn em định tổ chức ở trong giáo đường, sau đó đi khách sạn chuẩn bị tiệc rượu. Thiệp mời đã phát rồi, có của nhà mình và cũng có nhà bên anh ấy nữa, tới lúc đó nhất định sẽ rất sôi nổi, nhà quân chính và trùm thương nhân, hy vọng sẽ không có
gặp mặt thù cũ."
Cố Yên có hơi đau đầu nói.
"Cái này không phải vấn đề, ai dám kiếm chuyện trên hôn lễ, anh ba em là người đầu tiên sẽ không bỏ qua. Chỉ cần em có thể kết hôn thuận lợi là được, anh cũng được yên tâm. Khi nào thì đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn?"
"Ba ngày sau khi cưới bọn em định đi làm, sau đó về quân đội, tìm lãnh đạo chứng hôn một chút. Hôn lễ này... cũng coi như là đã làm rồi."
"Rất nhanh là đến mùng tám rồi, không ngờ Yên Yên đã sắp kết hôn rồi, tốt quá! Tôi nhất định sẽ chuẩn bị một phần quà cưới đặc biệt to cho cô!"
"Có cô chuẩn bị quà cho tôi, tôi cũng yên tâm hơn. Anh ba tôi không đáng tin, chắc chắn anh ấy sẽ đến với hai tay trống trơn."
Cố Yên thầm oán trừng mắt nhìn Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy vẫn đang quan sát cô ấy, trông cô ấy có vẻ như không có chuyện gì.
Kết hôn với Lệ Nghiêm là tâm nguyện lớn nhất của cô ấy, cô ấy đã bỏ ra rất nhiều, cũng chờ đợi nhiều năm, cũng nên tu thành chính quả rồi.
Đứa em gái duy nhất sắp gả đi rồi, lòng anh hơi xúc động, anh cũng không biết anh hai ở trên trời có linh có biết không.
Vào lúc mười giờ, cả nhà Cố Trác Đông cũng tới.
Lần này còn mang tới một tin tức, Hứa An Kỳ đã có thai.
Ông cụ vui lắm, cái này là niềm vui nhân đôi.
Cháu dâu đã mang thai rồi, nhưng đứa con trai này của ông ấy vẫn chưa kết hôn.
Trên bàn cơm, Cố Gia Huy cũng trở thành đối tượng nghị luận.
"Cậu ba à, cậu cũng trưởng thành rồi, mọi người đều nói thành gia trước lập nghiệp sau, cháu cậu cũng đã kết hôn có con rồi, cậu cũng phải cố thêm đi. Bây giờ cậu vất vả chờ người ta đến tuổi hợp pháp, hao hết tâm tư để cho cô ấy bấu víu quan hệ với nhà họ Ngôn, thoáng cái đã trở thành tiểu thư danh viện ở xã hội thượng lưu." "Đừng chờ đến lúc đó, người ta chê cậu lớn tuổi, một cước đá cậu đi, rồi tìm tên nhóc trẻ tài giỏi, tới lúc đó thì cậu không có chỗ mà khóc đâu! Chẳng phải nói con gái bây giờ toàn thích tiểu thịt tươi tiểu nãi cẩu* (chỉ những thanh niên trẻ, dễ thương) sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì thằng bé nhà Ngôn Dương có quan hệ khá được với Minh Tâm
nhỉ? Thậm chí còn đến nhà người ta ngủ lại một đêm rồi. Không thể không nói, cậu ba, cậu cũng rộng lượng thật đấy!"
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, sắc mặt có hơi khó coi.
La Xuân Hương đúng là miệng chó không khạc ra được ngà voi, chuyện này đã qua lâu lắm rồi, bà ta còn cố tình nhắc lại chuyện cũ, hơn nữa cũng không xem trường hợp.
Bầu không khí trên bàn cơm vốn dĩ rất hòa hợp, nhưng cô ta vừa nói ra những lời này, bầu không khí lập tức trở nên ngưng trọng, sắc mặt của Cố Gia Huy cũng trở nên khó coi.
Cô ở gần, có thể cảm nhận được khí tức ngưng trọng đáng sợ trên người anh.
Cô không kìm được nắm lấy tay anh.
Cố Gia Huy ngoái đầu nhìn cô một cái.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, để anh đừng xúc động.
Dù sao thì hôm nay cũng mà mùng một tết, cả nhà ăn bữa cơm, đừng làm cho bầu không khí gượng gạo như vậy.
Bớt nói đi một câu sẽ không mất miếng thịt nào, nhịn được thì nhịn, dù sao thì ngày hôm nay cũng không thích hợp.
Cố Gia Huy biết cô lấy đại cục làm trọng, tình nguyện để mình chịu ấm ức.
Lòng anh mềm nhũn, anh trở tay nắm lấy bàn tay cô, nắm thật chặt: "Ăn cơm, món này em thích ăn, em ăn nhiều vào."
La Xuân Hương đã nói một tràng, không ngờ hai người đối diện không thèm để ý đến mình, cô ta không khỏi tức giận, khi cô ta đang định nói gì đó, ông cụ không chịu được nữa mà lên tiếng.
"Lão đại, con có quản được vợ con không vậy? Cả nhà đang ăn cơm, không nói ít lại được à?"
"Vâng, bố."
"Bố, con cũng là vì tốt cho cậu ba, để tránh cho tới lúc đó làm lốp dự phòng cho người ta, thì người chịu thiệt là cậu ba..."
La Xuân Hương còn chưa nói xong đã bị Cố Trác Đông cắt ngang: "Cậu ba tự có chủ trương, em không cần nhiều chuyện. Ăn nhiều cơm vào, nói ít đi."
La Xuân Hương thấy Cố Trác Đông đã lên tiếng rồi, cô ta đành ngậm miệng, cô ta tức giận trừng mắt nhìn hai người đối diện, rồi bắt đầu ăn cơm.
Còn Cố Tử Vị và Hứa An Kỳ ngồi ở ghế nghiêng đối diện với Hứa Minh Tâm.
Cố Tử Vị háo sắc, từ lần đầu tiên gặp Hứa Minh Tâm thì liền nhớ mãi không quên.
Anh ta hối hận vô cùng, anh ta ở bên Hứa An Kỳ nhiều năm như vậy, mà không biết nhà họ Hứa còn có một báu vật.
Có trách thì chỉ trách cái lão già Hứa Văn Mạnh kia, lần nào cũng không cho Hứa Minh Tâm đến sảnh chính, sợ cô làm ảnh hưởng gia phong.
Hại anh ta bỏ lỡ mất báu vật này.
Hứa Minh Tâm xinh hơn Hứa An Kỳ nhiều, cô cười lên hai mắt liền như trăng lưỡi liềm, sáng long lanh.
Nhìn cô cười, lòng của Cố Tử Vị cũng ngứa ngáy.
Anh ta cũng không để ý đến hôn nhân của mình, mà là kiêng dè Cố Gia Huy.
Nếu không phải vì Cố Gia Huy, anh đã ra tay cướp Hứa Minh Tâm về từ lâu rồi.
Anh ta đã ăn mấy lần khổ, chẳng hiểu sao bị người ta đánh, chắc chắn là Cố Gia Huy làm.
Nhưng dù vậy, ngọn lửa trong lòng anh ta vẫn chưa hề tắt.
Buổi tối anh ta trằn trọc trăn trở, là anh ta đang nghĩ xem làm thế nào mới có được Hứa Minh Tâm!
Bây giờ, người đang ngồi chếch đối diện mình, nhìn thấy nhưng không động vào được, trong lòng như có vuốt mèo đang gãi vậy.
Anh ta đã cố ý che dấu ánh mắt, nhưng mà người ngoài không chú ý đến, Hứa An Kỳ ở bên cạnh anh ta có thể không chú ý đến được sao?
Cô ta biết Cố Tử Vị nhớ thương Hứa Minh Tâm từ lâu rồi, cô ta không nhịn được tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ba tháng đầu cô ta không được sinh hoạt vợ chồng, sau này bụng to lên rồi, thì càng khó thỏa mãn Cố Tử Vị, chắc chắn Cố Tử Vị sẽ cứ nhớ thương đến Hứa Minh Tâm.
Chết tiệt!
Tiện nhân này, từ khi cô về nhà họ Hứa, đã làm cho mẹ cô ta chịu ấm ức.
Bây giờ bay lên cành cao rồi, còn ngự trị trên đầu cô ta!
Con hồ ly tinh này vẫn không biết đủ, thế mà còn câu dẫn cả chồng của mình.
Cục tức này, sao mà nuốt trôi được, cô ta nhất định phải nghĩ cách kéo Hứa Minh Tâm xuống, rồi hung hăng giẫm xuống đất. Hứa An Kỳ ôm hận trong lòng, xiết chặt nắm tay.