Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ăn xong, bọn họ đi tới suối nước nóng, bên trong hơi nóng hừng hực, mỗi một bể tắm đều được hình thành tự nhiên, tảng đá ở giữa là ngăn cách, mặt trên có bình phong.



Chủ quán đã chuẩn bị áo tắm dài, các cô thay đồ xong liền ùm ùm nhảy xuống.



Chủ quán còn chuẩn bị cả rượu trái cây, có một ít mùi rượu, nhưng vị ngọt của quả nhiều hơn, cô không nhịn được đã uống một ít.



Phụ nữ ở cùng nhau thì tương đối nhiều chuyện để nói, mười mấy cô gái ở bộ phận tài vụ líu ríu nghị luận sôi nổi.



"Trời ơi, đây chính là boss lớn! So với trên phim truyền hình còn tốt hơn nhiều! Cứ ngồi ở ghế trước xe buýt, đẹp trai mù mắt!"



"Nếu có thể gả cho anh ấy thì tốt, chắc chắn là rất hạnh phúc! Cô xem tổng giám đốc vừa đẹp trai vừa giàu có, người có thể xứng với anh ấy có thể đếm được trên đầu ngón tay! Con gái nhà phú quý ở Kinh Đô cũng không ít, chắc chắn tổng giám đốc có thể chọn được ý trung nhân, các cô không cần vô giúp vui đâu!"



"Cũng chưa chắc, ngộ nhỡ tổng giám đốc thích cô bé lọ lem thì sao?"



"Thích cô bé lọ lem nghèo ngực phẳng như cô à?"



Mấy người chơi đùa ầm ĩ.



Hứa Minh Tâm lặng lẽ tránh ở một bên, cúi mặt nhìn bản thân mình, cô thầm thở dài.



Tức thật!



Tại sao đàn ông không thích kiểu như mình nhỉ?



Bạch Thư Hân bơi qua, nói: "Đừng nhìn nữa, có nhìn nữa thì nó cũng không biến to đâu."



"Tại sao đàn ông không thích kiểu như tớ?"



"Phỏng chừng là sợ... cậu dinh dưỡng không đầy đủ, ảnh hưởng đến thế hệ sau!" Bạch Thư Hân suy nghĩ một lúc, nói.



"Vậy có phải là tớ tiêu rồi không?"



"Cậu còn nhỏ, vẫn còn cơ hội."



Câu này của Bạch Thư Hân làm cô được an ủi hơn nhiều.



Vẫn còn cơ hội thì tốt, xem ra vẫn phải uống nhiều canh đu đủ, không được dừng.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng mọi người đều đã đi hết, Bạch Thư Hân cũng không chịu được nữa đi trước.



Chỉ có Hứa Minh Tâm vẫn thoải mái ghé người ở bên trong, không nỡ nhúc nhích.



Cô đã uống một ít rượu, khắp người đều đang bốc lên khí nóng, cô cảm giác lỗ chân lông toàn thân đã mở ra hết rồi.



Cô ghé vào tảng đá giáp ranh, hai má nóng hầm hập dán lên mặt đá lạnh, cực kỳ dễ chịu.



Cô cảm giác mình sắp bị ngấm nước rồi, nhưng lại không nỡ đi ra, cô chỉ có thể dùng cách này hạ nhiệt độ.



Nếu lúc này, có một khối băng tới thì tốt!



Đúng lúc này, cô nhận thấy hình như trước mặt có người đến.



Cô mơ mơ màng màng mở mắt, lại nhìn thấy một dáng người.



Chẳng mấy chốc, người đó lại gần, cô mới nhìn thấy rõ dung mạo của đối phương.



Đại đại đại đại... đại soái ca!



"Minh Tâm, em uống rượu à?"



Cố Gia Huy thấy cô chậm chạp chưa về, cho nên đến tìm thì trông thấy Hứa Minh Tâm như một con báo biển phúc hậu, ghé vào bờ ao.



Vừa đi vào, anh đã ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt, sau đó lại nhìn bình rượu lăn lông lốc ở một bên, anh hiểu luôn, xem ra còn uống không ít.



"Cố Gia Huy?"



Cô nhận ra người tới, líu ríu nói, không nhịn được mỉm cười.



Hứa Minh Tâm bắt lấy tay anh, anh bất ngờ không kịp phòng bị, cả người bị cô kéo xuống.



Người anh thật mát, thật dễ chịu!



"Ôm ôm!"



Hứa Minh Tâm giống như con bạch tuộc đi qua, cô lộn xộn một phen, áo tắm dài trên người bắt đầu lỏng ra.



Cố Gia Huy thậm chí còn có thể nhìn thấy cảnh xuân lộ ra kia, anh không khỏi cảm thấy cổ họng căng thẳng.



Anh không nhịn được nghĩ tới lần trước cô say rượu, cũng là muốn mạng của anh.



Lịch sử, luôn giật gân như vậy!



"Minh Tâm, nên đi về rồi."



Anh tăng thêm ngữ khí, giọng nói trầm thấp khàn khàn, nặng nề lọt vào tai Hứa Minh Tâm, khiến cô cảm thấy cực kỳ dễ nghe.



Giọng trầm điển hình, thanh sắc rất gợi cảm.



"Tôi không muốn về, tôi còn chưa ngâm đủ, vẫn còn rượu hoa quả... anh có muốn uống một chút không? Ngon lắm đấy."



"Em uống say rồi."



"Không có, bà chủ nói rượu hoa quả này sẽ không say."



"Thế em cũng không nhìn xem em đã uống bao nhiêu, đi về nào Minh Tâm, phải đi nghỉ ngơi rồi."



"Anh thật phiền..."



Hứa Minh Tâm hơi mất kiên nhẫn, cô muốn chặn miệng Cố Gia Huy, đại não cũng chưa kịp nghĩ sâu, trực tiếp đưa cánh môi qua.



Xúc cảm lành lạnh, như là thạch hoa quả của Q đạn, vị không tệ.



Bộ dạng ăn thật ngon!



Cố Gia Huy cảm nhận được động tác của cô, không khỏi dở khóc dở cười!



Cũng chỉ có cô vào lúc này còn có thể nghĩ tới ăn!



Đối với việc cô chủ động dâng tặng nụ hôn thì sao mà Cố Gia Huy từ chối được, anh chỉ mong sao tìm cơ hội hưởng dụng một phen.



Lúc đầu là Hứa Minh Tâm chiếm chủ đạo, nhưng rất nhanh đã bị người đàn ông đổi khách thành chủ, công thành chiếm đất.



Hứa Minh Tâm còn chưa có phản ứng kịp là có chuyện gì thì đã bị Cố Gia Huy đặt ở mép bờ.



Cô thở hồng hộc, không kịp thở, chỉ cảm thấy đầu óc mờ mịt.



Một lúc lâu sau, Cố Gia Huy mới buông cơ thể mềm mại của cô ra.



Lúc này, hai mắt cô càng thêm mê ly, hai gò má ửng hồng.



Cô còn liếm cánh môi, luống cuống nhìn anh với ánh mắt mờ mịt, cực kỳ vô tội.



Nhưng biểu tình vô tội này làm anh hận không thể chiếm lấy cô ngay lập tức.



Mái tóc ướt thả trước ngực kia, đã che đi một chút mơ mộng cuối cùng.



Sợi tóc màu đen giống như con rắn dục vọng, quấn linh hồn anh không được an ninh.



Đúng lúc này, Hứa Minh Tâm nhíu mày, bàn tay nhỏ vớt vớt ở dưới nước.



"Đừng động, tôi rút cái nhánh cây trước."1



Một câu sau cùng, giống như vừa chạm vào nước lạnh, làm cho Cố Gia Huy tâm lạnh.



Anh vội vàng đẩy người cô ra.



"Cố Gia Huy... anh sao vậy!"



"Không, em xuất hiện ảo giác rồi!"



"Vậy sao?"



"Được rồi, đã muộn lắm rồi, phải đi về thôi."



"Được rồi được rồi, đi về nào."



Lúc này, Cố Gia Huy mới thở phào một hơi, anh tiến lên ôm lấy Hứa Minh Tâm, sau đó về phòng của mình.



Anh cũng không vội thay quần áo cho mình, mà thay quần áo cho cô trước, nếu không ướt sũng rất dễ bị cảm mạo.



Lúc anh đi, anh đã chuẩn bị riêng hai bộ quần áo của cô, coi như là khẩn cấp.



Thay quần áo cho cô, đối với Cố Gia Huy mà nói thì là một việc rất có tính khiêu chiến.



Rõ ràng mỹ vị ở trước mặt, lại không thể ăn, cảm giác này thật con mẹ nó.



Mặc anh một người dục hỏa đang đấu đá lung tung, cô nhóc kia lại chỉ nhìn anh với ánh mắt ngốc nghếch, nhân tiện còn cảm thán mình ngực nhỏ.



Anh luôn luôn không thích chuyện nam nữ, tiết chế sống bằng lý trí.



Định lực của anh cũng đủ mạnh, nhưng sau khi gặp phải cô nhóc này, anh phát hiện định lực của mình thật sự là không chịu nổi một kích, lần nào cũng bị cô dễ dàng làm sụp đổ.



Một ngày làm thê nô, suốt đời làm thê nô!



Bản thân tự lựa chọn, chịu thôi.



Anh bắt đầu giúp cô thay quần áo, giống như là mặc quần áo cho em bé vậy.



Sau khi mặc xong, Hứa Minh Tâm áp sát lại rồi ngửi ngửi: "Cố Gia Huy, anh thật thơm, có thể ăn không?"



Cố Gia Huy nghe vậy thì đen mặt, đúng là người ăn hàng tiêu chuẩn, đã say thành dạng này rồi, mà vẫn nghĩ đến ăn hả?



"Tôi cũng là cái em có thể ăn sao?" Anh bất đắc dĩ gõ vào đầu cô, không khách khí nói.



"Anh rất thơm, sờ còn nhẵn bóng, không nhịn được muốn cắn một miếng..."



"Muốn ăn thật à?"



Cố nhóc gật đầu lia lịa.



Sau đó, Cố Gia Huy đặt cánh tay ra trước mặt cô.



Hứa Minh Tâm vui vẻ bắt lấy, sau đó dùng sức chuẩn bị cắn một ngụm.



Nhưng... cắn xuống lại rất nhẹ rất nhẹ.



"Không ăn nữa à?" "Không nỡ, anh sẽ đau..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK