Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 320: Khi nào cậu gả đi
"Thế mẹ anh là người ở đâu?"
"Một cổ trấn dưới Kinh Đô, nơi đó sớm đã bị khai phá thành địa điểm du lịch rồi."
"Thế mẹ anh là làm gì? Có phải bà ấy rất ưu tú, nên mới được ông cụ nhìn trúng, đúng không?"
"Ừm, bà ấy là một y tá, bố lao lực quá thành bệnh, cần tĩnh dưỡng, bà ấy đi chăm sóc bố. Nếu bà ấy mà còn sống, chắc chắn bà ấy rất thích em đó."
"Tôi cũng nghĩ vậy, dù sao thì tôi cũng đáng yêu, tài giỏi như này cơ mà, đúng không?"
Hứa Minh Tâm mỉm cười nói, cô không ngại ngùng tí nào.
Cô nghĩ đến Cố Cố, đột nhiên phải rời đi mấy ngày, Cố Cố ở nhà làm thế nào?
Cố Gia Huy đã nói cho Ôn Thành biết, để cuối tuần anh ta được nghỉ thì tới chăm sóc Cố Cố, anh cũng để Khương Tuấn ở lại nữa.


Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, lúc này mới yên tâm.
Cô đi học một tuần, chẳng mấy chốc dã tới cuối tuần, Cố Gia Huy lái xe đưa cô đi, cũng không xa lắm, quãng đường đi mất khoảng bốn tiếng đồng hồ.
Buổi sáng xuất phát, chiều thứ hai về.
Trước khi đi, anh đặc biệt gọi điện riêng cho Ngôn Dương.
Anh muốn Cố Cố bình an, một sợ tóc cũng không được thiếu.
Lúc chập tối, Ôn Thành tan làm xong anh ta về nhà trọ một chuyến, và lấy một ít đồ đi.
Bạch Thư Hân nhìn thấy Ôn Thành ở cửa, thấy anh ta xách theo một túi đồ to, toàn là đồ ăn cho trẻ em, cô ấy liền biết anh ta sắp đi đến biệt thự.
"Anh đi thăm Cố Cố à?"
"Anh Gia Huy và Hứa Minh Tâm đi xuống trấn bái tế bác gái rồi, Cố Cố ở biệt thự tôi không yên tâm, cho nên tôi đi trông con bé. Cuối tuần cô có dự định gì?" Anh ta quay đầu sang rồi nói.


"Tôi chưa có dự định gì, có thể sẽ ở ký túc. Tôi đã mua đồ chơi cho Cố Cố, tình cờ tôi có gặp một đồ chơi lông lá, nên không kìm được mua cho cô bé một con."
Bạch Thư Hân lấy ra một con cá nhồi bông Trang Chu màu xanh một người ôm.
"Đây là cá Côn, có thể làm ghế, ngồi lên rất thoải mái."
"Tôi còn... còn tưởng là cô gái như cô... không thích đồ... mềm mềm nhung nhung thế này cơ..."
Anh ta nhìn về phía Bạch Thư Hân, thì lại bắt đầu nói lắp.
"Sao vậy? Anh nghĩ tôi là nữ hán tử, không thích những cái này hả?"
"Không... không phải..."
Ôn Thành vội vàng giải thích.
"Được rồi, anh mau sang đi, tôi để cái này lên xe giúp anh."
Ôn Thành gật đầu.


Một lúc sau, anh ta đi đến biệt thự, khi Cố Cố nhìn thấy con gái to đó thì hai mắt sáng lên: "Cậu, cậu mở mang đầu óc rồi à? Sao cậu lại mua cho cháu cái này?"
"Cháu thích không?"
"Thích ạ, buổi tối cháu có thể ngủ cùng nó không? Gấu teddy của cháu được có bạn mới rồi!"
"Tất nhiên là đuộc, tối nay cháu cũng phải ngủ cùng cậu. Cháu thích là được, là cô Bạch tặng cháu đấy."
"Tiểu Bạch ạ?"
Lúc đầu Cố Cố gọi cô ấy là cô Bạch, sau đó cô ấy biết Cố Cố gọi Hứa Minh Tâm là Tâm Tâm, co ấy cũng không chịu yếu thế bảo Cố Cố sửa lời.
Tuyệt đối không được gọi già đi, con gái kiêng kị nhất là cái này.
"Ừm, nếu cô ấy mà biết cháu thích, thì cũng sẽ rất vui."
"Cậu... cháu cũng rất thích tiểu Bạch, hay là cậu cưới cô ấy về nhà làm mợ cháu, được không?"


"Cái, cái gì?"
Ôn Thành nghe thấy lời này, suýt thì cắn vào đầu lưỡi.
Cưới Bạch Thư Hân ư?
Anh ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này này, anh ta cũng không dám nghĩ.
Anh ta là vật cách điện tình cảm, nhìn thấy con gái là đỏ mặt, xấu hổ, anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến kết hôn.
Hơn nữa, anh ta cũng mới có hai mươi lăm tuổi, cũng chưa già lắm, anh ta cũng không gấp về chuyện ở phương diện này.
"Cậu, cậu cũng lớn đầu rồi, nếu mà còn không cưới đi thì sẽ bị người ta cười đấy."
"Cậu... cậu là một người đàn ông mà..."
"Đàn ông thì không thể xuất giá à? Mami cưới daddy đấy nhây, không phải sao? Chẳng phải ai thích nhiều hơn một chút, thì sẽ gả cho người còn lại à? Cháu thấy cậu thích tiểu Bạch nhiều hơn một chút đấy."


"Sự việc không như cháu nghĩ đâu, cháu vẫn còn là trẻ con, cháu không hiểu đâu. Cậu đi vào bếp, xem xem cháu đã có cơm tối chưa, ngoan."
Ôn Thành không dám tiếp tục cái chủ đề này, anh ta căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, không dám trả lời thẳng vấn đề của cháu gái.
Anh ta và Bạch Thư Hân ở bên nhau...
Không có khả năng, cô ấy hoàn toàn không coi trọng mình, mà anh ta cũng chưa có ý định yêu đương.
Cố Cố nhìn theo bóng lưng đang chạy đi của Ôn Thành, cô bé có điều suy nghĩ, sau đó cô bé cầm lấy điện thoại của Ôn Thành để trên bàn trà, gõ gõ vài cái, tìm được số điện thoại của Bạch Thư Hân.
Cô bé suy nghĩ, sau đó soạn một tin nhắn gửi đi.
Hai mươi phút trôi qua, bữa tối cũng đã chuẩn bị xong.
"Cố Cố, sao cháu không ăn?"
Ôn Thành nhìn cô bé với ánh mắt nghi hoặc, cô bé còn bảo riêng hai dì làm thêm một vài món, trông có vẻ cô bé rất có hứng thú ăn uống.


"Cố Cố muốn cho cậu một bất ngờ, cậu cũng đừng ăn."
Cố Cố tinh ranh nói.
"Bất ngờ á?"
Vừa dứt lời, phòng khách truyền tới tiếng chuông cửa.
"Bất ngờ tới rồi, cậu mau đi mở cửa!"
"Rốt cuộc cháu đang làm cái gì đấy, nếu mà cậu biết cháu trêu cậu, cậu sẽ dạy dỗ cháu đấy."
Ôn Thành giả bộ nghiêm túc nói, sau đó đi mở cửa.
Ngoài cửa là Bạch Thư Hân đang thở hổn hển.
"Cô... sao cô lại tới đây?"
"Thời điểm quan trọng như này thì đừng nói lắp nữa được không? Cố Cố thế nào rồi? Không phải anh nói cô bé ốm, anh là con trai không chăm sóc được à? Anh đã gọi bác sĩ chưa?"
"Cố Cố... ốm á?" Ôn Thành lập tức hiểu ra, Cố Cố này.


Bạch Thư Hân không thấy anh ta trả lời, cô ấy thẳng tay đẩy người anh ta ra rồi đi vào, sau đó cô ấy nhìn thấy Cố Cố ở phòng ăn.
"Tiểu Bạch tới rồi ạ? Cháu đi lấy bát cho cô, chúng ta ăn cùng nhau nhé."
"Cháu..."
Bạch Thư Hân ngạc nhiên chỉ vào Cố Cố, cô ấy đang không hiểu gì.
Ôn Thành mỉm cười bất đắc dĩ: "Cô bị nhóc này lừa rồi, con bé đâu có ốm đâu, khẩu vị rất tốt, trước bữa cơm còn ăn rất nhiều trái cây rồi cơ."
"Thế... thế cô bé gọi tôi tới làm gì? Tôi nhận được tin nhắn của anh, tôi còn tưởng anh không chăm sóc được một đứa bé cơ, nên tôi liền chạy tới đây."
Đúng lúc này, Cố Cố đi ra khỏi phòng bếp, cầm bát đũa cho cô ấy.
Cô bé tiến lên dắt tay Bạch Thư Hân, để cô ấy ngồi vào chỗ.
"Tiểu Bạch, ngồi xuống ăn cơm đi! Tối nay cô và cậu ngủ cùng cháu."


"Phụt."
Ôn Thành vừa uống một ngụm nước, nghe thấy câu này, anh ta phun thẳng ra.
Anh ta liên tục ho khan, thở hổn hển.
Một lúc lâu sau, anh ta mới hòa hoãn lại, vẻ mặt quẫn bách: "Cố Cố, cháu đang nói linh tinh cái gì vậy?"
"Buổi tối, bố Cố và Tâm Tâm ngủ cùng cháu như vậy đấy, tối nay hai người không làm được à?"
Cố Cố chớp chớp đôi mắt to tròn, đen nhánh như quả nho, ánh mắt lộ ra sự hồn nhiên và ngây thơ.
Bạch Thư Hân rất là xấu hổ, cô ấy nói: "Bọn họ là một đôi, tất nhiên là có thể ngủ cùng nhau, cô... cô và cậu cháu không phải một đôi."
"Thế cháu và cậu cũng không phải một đôi à..."
"Cái này... khác, người lớn và trẻ con có thể ngủ với nhau, nhưng hai người lớn... thì là vấn đề khác rồi."
"Thế ạ... không hiểu..."


"Thế ạ... không hiểu..."
Cố Cố lắc đầu, tỏ vẻ cô bé rất hoang mang.
Ôn Thành bất lực đỡ trán, anh ta hỏi: "Cố Cố, đừng quấy nữa, lát nữa cậu phải đưa cô ấy về, lần sau cháu không được trêu người ta như này nữa." "Tiểu Bạch ở lại đi, cháu muốn cô ở lại, bố Cố và Tâm Tâm không ở nhà, cháu chán lắm. Cậu rất ngốc, cô yên tâm để cậu ấy chăm trẻ con không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK