Hứa Minh Tâm chợt thở gấp, cả người cứng ngắc đứng yên tại chỗ.
Cô không dám quay đầu lại, đi ra ngoài nhanh như chớp.
Cô cũng không thể nói cho Cố Gia Huy biết là, nhân lúc anh ngủ cô đã tập kích nửa người trên ở anh đúng không?
"Hứa Minh Tâm!"
Cố Gia Huy thấy cô chạy mất, thì lập tức hiểu ra.
Ngày thường, cô nhóc này trong sáng vô tội, động một cái là đỏ mặt, không ngờ khi mình mê man, cô lại động tay động chân với mình, quả thực chính là cầm thú.
Không đúng, cô sờ anh lúc anh không tỉnh táo, thật là không bằng cầm thú!
Hứa Minh Tâm hít thở bầu không khí trong lòng bên ngoài, cô cảm thấy tịch tụ của cả một ngày cũng đã tốt lên nhiều.
Tiệc cưới đã bắt đầu rồi, cô chạy nhanh đi xuống.
Cô đi đến cửa, còn chưa đẩy cửa ra đi vào, đột nhiên phía sau đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Cô quay đầu nhìn lại theo bản năng, không ngờ trên cổ chợt đụng mạnh một cái.
Cô muốn kêu ra tiếng, không ngờ người đó đã bụm miệng cô lại rồi, sau đó trực tiếp kéo cô đi.
Lần này không đủ để Hứa Minh Tâm hôn mê, nhưng cô lại bị đau.
Cô đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Chảy máu rồi, cái gáy vô cùng đau đớn.
Cô đã nhìn rõ người tới, là Trình Hoa.
Vừa nãy lúc cô ta che miệng và mũi mình thì đã hạ thuốc mê, làm bây giờ cẩ người cô bủn rủn vô lực, đừng nói là giãy dụa, chỉ nguyên hét lên cầu cứu đã không hét ra được rồi.
Tất cả khách khứa đều đang dùng bữa trên du thuyền to nhất ở chính giữa, hai du thuyền khác không có người.
Tất cả nhân viên phục vụ đều đang bận rộn ở bên trong, không ai trông coi bên ngoài là cái dạng gì.
Cô ta kéo Hứa Minh Tâm lên trên boong du thuyền sau cùng, nhìn Hứa Minh Tâm ngã trong vũng máu, chưa có hôn mê và đang từ từ cảm nhận máu tươi chảy ra khỏi cơ thể, trong lòng cô ta liền cực kỳ vui sướng.
Hôm nay, cô ta rất bực mình, đầu tiên là hãm hại cô nhưng không thành, trái lại chính mình còn bị vợ chồng Ngôn Dương làm cho bẽ mặt.
Ông nội cũng không bao che cho mình, trái lại nói là cô ta sai.
Cô ta sai cái gì, Hứa Minh Tâm không xứng với Cố Gia Huy, nếu sai thì cũng là con đ* Hứa Minh Tâm này sai.
Tự nâng giá trị con người, ý nghĩ viển vông, muốn từ chim sẻ bay lên đầu cành làm phượng hoàng, thật là kẻ ngốc nói mê sảng.
Ông nội không hiểu mình thì cũng thôi đi, không ngờ cô tư nhà họ Cố còn quá đáng hơn.
Cứ như chó điên vậy, gấp gáp ra mặt cho Hứa Minh Tâm, thậm chí còn nhục nhã và vung tay đánh cô ta.
Một cái tát...
Một cái tát này hại cô ta phải trốn ở trong phòng không dám ra ngoài.
Ông nội cảm thấy cô ta mất mặt, muốn bố trí ca nô, để cô ta rời đi.
Cô ta khóc nháo không đồng ý, yên lặng chờ đến bây giờ, chính là chờ khi tất cả bọn họ đi tham gia tiệc cưới, cô ta sẽ tìm cơ hội giết chết con đ* này.
Chỗ này không có camera, cũng không có nhân chứng.
Trước đó, bầu trời sáng sủa ánh trăng chứng giám cho con người, nhưng hiện tại mây đen lại che đi mặt trăng, xem ra là biết cô ta muốn làm chuyện xấu, cho nên mới trợ hứng, giúp cô ta.
Đến cả ông trời cũng đang giúp mình, vậy chứng tỏ con đ* Hứa Minh Tâm này đáng chết.
Nếu cô đã không biết điều, nói sao cũng không nghe, vậy thì cô ta cũng không cần khách khí nữa, tiễn cô về trời luôn!
Cô ta cầm gậy sắt, chiếc gậy sắt này cô ta tìm được ở nhà kho, bên trên vẫn còn dính vết máu đỏ sẫm.
Cô ta vốn định một gậy đánh ngất cô, nhưng sợ mình một kích không thành, cho nên đã chuẩn bị thuốc mê.
Quả nhiên là dùng đến thuốc mê rồi.
Như thế cũng tốt, trực tiếp ném cô xuống biển làm mồi cho cá, vậy thì không vui lắm.
Loại tiện nhân này phải từ từ giết chết, mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng cô ta.
Gậy sắt đáp trên boong thuyền, theo bước chân của cô ta đang đi lại gần, ở trên mặt đất gậy sắt xoẹt qua một đạo âm thanh chói tai.
Giống như âm thanh của ác quỷ câu hồn.
Sắc mặt Hứa Minh Tâm tái nhợt như tờ giấy, trên trán toát ra đầy mồ hôi.
Cô liều mạng bò sát trên mặt đất, nhưng mà chỉ di chuyển được một khoảng cách nhỏ.
Vết máu kéo thật dài, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
"Cô, con đ* này, chết đến nơi rồi còn giãy dụa cái gì? Đợi lát nữa tôi còn phải lau sạch vết máu mà cô để lại, thật buồn nôn!"
Trình Hoa giẫm chân lên tay của Hứa Minh Tâm, sau đó hung hăng nghiền mạnh.
Cô đau đến nỗi muốn hét to, nhưng mà không phát ra tiếng.
Cô không còn một tí sức lực nào, cổ họng như bị cái gì đó bịt lại vậy.
Cô chỉ có thể hít một ngụm khí lạnh đau đớn.
"Trình Hoa... cô... vậy mà cô muốn giết tôi ư?"
Hứa Minh Tâm nào có trải qua những thứ này, cô tưởng tranh chấp với người ta, cùng lắm thì trả thù nho nhỏ một chút.
Ngay cả nhéo tai cô còn không dám, càng đừng nói đến chuyện giết người.
Không ngờ Trình Hoa lại muốn giết người diệt khẩu!
Là cô đã đánh giá thấp sự đáng sợ của nhân tính.
Hứa Minh Tâm cố gắng mở miệng nói, đau đớn khiến cô đổ môi hôi như mưa.
Trình Hoa nghe vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ác độc.
"Đừng trách tôi quá nhẫn tâm, chỉ trách con đ* là cô đã cản đường của tôi. Tôi đã nhẹ nhàng nói chuyện với cô, nếu cô đã không tiếp nhận ý của tôi, vậy thì cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác! Hứa Minh Tâm, từ nhỏ tới lớn, những người tranh giành đồ vật với tôi không một kẻ nào có kết cục tốt, cô cũng sẽ không có ngoại lệ!"
"Tôi tiễn cô về trời trước, lát nữa tôi lại từ từ tìm cơ hội, đối phó với Cố Yên. Con khốn này, tôi cũng sẽ không để cô ta sống trên đời đâu. Bất kỳ kẻ nào sỉ nhục tôi, đều phải đi chết, đi chết!"
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, trái tim hung hăng run lên.
Cô ta đối phó mình thì cũng thôi đi, thế mà lại còn muốn đối phó cả Cố Yên.
Cô biết Cố Yên thân thủ tốt, nhưng mà kẻ địch ở trong tối cô ấy ở ngoài sáng, huống hồ lúc này Trình Hoa giống như ma quỷ, không hề có lý trí hay tính người, nếu mà cô ta phát điên, thì không biết sẽ làm ra chuyện không có tính người gì nữa đây.
Cô không thể liên lụy Cố Yên.
"Cố Yên... Cố Yên là bị tôi xúi giục, cô ấy vì tôi nên mới ra tay đánh cô, cô muốn trả thù thì trả thù tôi là được rồi, cô... cô đừng liên lụy người vô tội!"
Cô vừa mới nói ra câu này, cô ta đã bực mình đập một gậy thật mạnh lên chân Hứa Minh Tâm.
Chân nhỏ toàn là xương, cái gậy sắt này đập xuống, cô đau đến nỗi cả người run rẩy, hô hấp cũng không theo kịp nữa.
Cô như con cá lạc trên bờ, liều mạng há to miệng muốn hô hấp, nhưng không khí hít vào phổi lại cháy cổ hộng.
Cô đau đớn, nước mắt đã rơi xuống.
Cô đã không phân rõ đau từ đâu nữa rồi.
Cô cảm giác mình tóc móng tay chỗ nào cũng đau.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ trải qua đau đớn như thế này.
Cô đã đau đến nỗi không nói nên lời nữa rồi, ngay cả tiếng nức nở cũng như có như không.
Hai mắt mở hồ không rõ, sớm đã bị mồ hôi che khuất.
Cô có thể lờ mờ phân biệt ra là Trình Hoa đang cười.
Cô nghĩ, nụ cười của Trình Hoa chắc chắn rất tàn nhẫn.
Trình Hoa bắt đầu nắm lấy chân cô, kéo về phía hàng rào bảo vệ, xem chừng là muốn vứt cô xuống biển, làm cho thần không biết quỷ không hay.
Cô ta vừa làm việc, vừa nói: "Chỉ cần cô chết rồi, vậy thì con đường trở thành mợ ba Cố của tôi sẽ không còn bất kỳ chướng ngại vật nào nữa!"
Hứa Minh Tâm nghĩ dù sao hôm nay mình cũng sắp chết rồi, trước khi chết cũng không thể để cho Trình Hoa dễ chịu.
"Cho dù... cho dù tôi chết rồi, Cố Gia Huy cũng tuyệt đối sẽ không cưới người phụ nữ lòng dạ rắn rết như cô, cô... cô từ bỏ đi."
Cô yếu ớt nói.
Ý thức của cô cũng bắt đầu mê man, có khả năng là do mất máu quá nhiều.
Trình Hoa nghe thấy lời này, cô ta tức đến nỗi bất thình lình quay người lại, tay đấm chân đá Hứa Minh Tâm một trận. Cô ta một chân dẫm mạnh lên bụng Hứa Minh Tâm, cô lăn liền mấy vòng, đụng vào hàng rào bảo vệ mới dừng lại.