Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cố Gia Huy?"



Cô hô lên, đối diện lập tức trả lời: "Dậy rồi à?"



"Sao anh vẫn còn nghe máy?" Hứa Minh Tâm cực kỳ kinh ngạc, lẽ nào Cố Gia Huy vẫn giữ ở đầu dây điện thoại bên kia sao?



"Tôi cũng quên cúp điện thoại, bên này tôi có một hội nghi khẩn cấp, phải xử lý một chút. Em mau rời giường đánh răng rửa mặt rồi đi ăn sáng, nhớ sạc pin điện thoại." Anh dặn dò tỉ mỉ.



Sau đó mới cúp điện thoại, Hứa Minh Tâm cũng không biết cảm giác ở giờ phút này là gì.



Cô rất muốn hỏi một câu, Cố Gia Huy, tại sao anh lại đối xử tối với tôi như vậy?



Nhưng cô lại hơi sợ, sợ anh trả lời lại một đáp án không như mình nghĩ.



Đàn ông đối xử tốt với phụ nữ, thực ra có rất nhiều kiểu, coi như em gái, coi như người nhà, hoặc... là người yêu.



Tình cảm của Cố Gia Huy đối với mình là gì?



Cô hơi rầu rĩ, nếu như Cố Gia Huy biết giờ phút này Hứa Minh Tâm đang nghĩ vớ vẩn cái này, đoán chừng anh sẽ tức đến hộc máu.



Nếu không phải là yêu, thì cần gì phải dốc lòng như thế?



Hôm nay là chủ nhật, cho nên buổi tối quán bar sẽ đông khách hơn một chút, chị Lưu bảo cô qua sớm.



Khách ở đây phần lớn là sinh viên, nhưng trong số sinh viên cũng có phú hào ngầm.



Đại học Kinh Đô là trường đại học tốt nhất Kinh Đô, trong trường có không biết bao nhiêu con em nhà giàu, Ngôn Hải chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.



Chị Lưu giao cho cô một công việc béo bở, chị ta nói: "Em phụ trách bàn số 82 đi, bàn đấy cho tiền boa rất hào phóng, hơn nữa gọi rượu cũng toàn gọi rượu đắt, như thế thì phần trăm em được trích sẽ nhiều hơn."



"Cảm ơn chị Lưu."



Hứa Minh Tâm nói cảm ơn.



Đối phương muốn hai chai Long Thiệt Lan đắt tiền, đó là loại mà mỗi chai có giá mấy vạn tệ.



Hứa Minh Tâm vẫn nghĩ rằng người biết uống rượu đều rất xi xỉ, rượu sâm banh đỏ, nghe qua có vẻ đều đắt!



Hứa Minh Tâm đưa rượu qua, bàn 82 có ba người đàn ông, thoạt nhìn cũng chỉ đầu hai mươi.



"Thưa anh, rượu các anh cần đây, mời dùng!"



Cô đặt rượu lên bàn, đối phương lại bảo cô mở rượu.



Cô cầm chai rượu lên mở nắp cho bọn họ, sau đó lại rót đầy vào từng cốc.



Cô tưởng là như vậy là có thể xong rồi, đang chuẩn bị đi, không ngờ có người bất ngờ túm lấy cánh tay cô, cười dâm dãng: "Đi gì mà đi? Uống với mấy anh một ly."



"Xin lỗi, tôi không biết uống rượu."



Hứa Minh Tâm khó xử nói.



"Không biết uống rượu ư? Thế cô đến quán bar làm cái gì?" Đối phương có hơi khó chịu, bởi vì sự từ chối của Hứa Minh Tâm: "Gọi quản lý của các cô ra đây, tôi phải hỏi xem, tôi không cho tiền hay như nào, nhân viên phục vụ ở đây liền thái độ này hả?"



Hứa Minh Tâm nghe vậy, khẽ nhíu mày, cô biết đối phương đang cố tình gây sự.



Cô không muốn làm liên lụy đến chị Lưu, cắn răng nói: "Thế tôi chỉ uống một ly."



"Được được."



Đối phương lập tức nở nụ cười, nụ cười kia có hơi gian tà, khiến người ta nhìn thấy thì cực kỳ không thoải mái.



Hứa Minh Tâm không biết uống rượu, một chai bia xuống bụng cũng sẽ say khướt, càng không cần nói đến Long Thiệt Lan có độ cao thế này.



Cô bắt buộc mình uống một ly, rượu mạnh vào cổ họng, rất rát rất nóng.



Cô không kìm chế được ho khan dữ dội, người kia cười ha ha, lại còn dùng cái bàn tay heo không ngừng vuốt ngực cô, nhân cơ hội sàm sỡ.



"Cẩn thận, nhìn cô này, anh đây sẽ đau lòng đấy."



"Tôi... tôi uống rồi, tôi có thể đi được rồi chứ?" Cô lùi về sau một bước, tránh đi móng vuốt của người nọ.



"Này, cô nể mặt anh ta, chẳng nhẽ cô không nể mặt chúng tôi hả?"



"Tôi... tôi không có ý đó, tôi thật sự không thể uống rượu, tôi đi tìm quản lý cho các anh."



"Muốn chạy ư, muộn rồi."



Đối phương giữ chặt Hứa Minh Tâm, kéo cô lại một lần nữa.



Cô té ngồi trên sô pha, cộng thêm vừa nãy uống rượu, nhất thời đầu óc choáng váng.



Không ổn, rượu sắp xông lên rồi!



Chị Lưu trông thấy động tĩnh ở bên này, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Hứa Minh Tâm say khướt, chị ta nói: "Này làm sao vậy? Minh Tâm, còn không mau qua đây."



Chị Lưu có ý cứu người, nhưng đối phương lại không cho.



"Nhân viên phục vụ các cô đã uống rượu của khách, nếu đã uống ly thứ nhất, vậy thì nên uống đến khi hết chai thì thôi, nếu không phải đền tiền cho tôi."



"Không phải tôi muốn uống, rõ ràng là anh đưa tôi uống!"



"Vậy sao, ai nhìn thấy?"



Đối phương cực kỳ càn quấy nói.



Hứa Minh Tâm biết, cho dù kiểm tra camera cũng vô ích, nhân viên không thể đắc tội khách hàng, hơn nữa chị Lưu đứng giữa cũng rất khó xử.



"Hai chai này tôi đền được chưa, cho các anh cũng được."



Chị Lưu nghĩ tới chuyện gần đây có một người tới tìm mình, bảo chị ta trông nom Hứa Minh Tâm, hơn nữa còn cho một khoản thù lao dày.



Nếu đã cầm tiền của người ta, thì phải làm việc giúp người ta cho tốt.



"Cô là cái thá gì? Chuyện này cần cô quản sao? Bà cô già, tôi khuyên cô nhanh nhanh cút đi, đừng có mà để ông đây trở mặt."



Hiển nhiên, đối phương có gia thế và hậu thuẫn, cho nên mới ngang ngược như vậy.



Chị Lưu cũng hơi lúng túng.



Những người này không quan tâm, kéo theo Hứa Minh Tâm, chuẩn bị cưỡng chế đổ rượu vào cô.



Chị Lưu lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không có cách gì, đúng lúc này...



Một bóng người đột ngột vọt tới, ôm Hứa Minh Tâm vào trong lòng, sau đó một cước đá người kia xuống đất.



"Con mẹ nó, là ai đánh tôi?"



Đối phương tập sang, không ngờ lại là Ngôn Hải tiếng tăm lừng lẫy ở đại học, nhất thời hai mặt nhìn nhau, không dám lỗ mãng.



Thân phận của Ngôn Hải, không phải bọn họ có thể đắc tội được.



"Các cậu đang gây sự ở đây phải không?"



"Không dám không dám, chỉ là cô ấy đã uống rượu của chúng tôi, hại mấy anh em chúng tôi không có rượu uống. Cậu Ngôn, hay là cậu ứng số tiền này đi?"



Bọn họ thấy gặp phải người không chọc vào được, vậy cũng không thể mất cả tiền chứ.



Đối phương há miệng liền muốn mười vạn, Ngôn Hải không có cò kè mặc cả, vứt một cái thẻ ra.



"Cút đi, nếu còn ở đây gây chuyện nữa, thì đừng trách tôi không khách khí."



Ngôn Hải tức giận nói.



Những người đó vội vàng chạy đi.



...



Rượu cồn đã ngấm, đầu cô hơi choáng váng.



Bây giờ cô rất nhếch nhác, quần áo cũng bị bẩn rồi, ướt sũng dính lên người.



"Xin hỏi có quần áo sạch không?"



"Có."



Chị Lưu đỡ Hứa Minh Tâm đến phòng nghỉ của chị ta ở tầng trên, thay một bộ đồng phục rộng thùng thình cho cô.



"Em ấy uống say rồi, tối sẽ ở đây trông em ấy, cậu yên tâm."



"Tôi nhìn cô ấy một lúc nữa."



Chị Lưu nghe vậy, rất là thức thời đi ra.



Anh ta vắt khô khăn mặt nóng, muốn để cô đổ mồ hôi, lại không muốn nghe cô nỉ non.



Hình như cô gọi tên một người.



Anh không nhịn được cúi người xuống, chỉ nghe thấy cô luôn kêu "cậu ba Cố".



cậu ba Cố ư?



Lẽ nào là Cố Gia Huy gặp lần trước, tại sao em ấy hôn mê bất tỉnh, lại đi gọi tên anh ta?



Ngôn Hải nhíu chặt chân mày, trong đầu chợt nhảy ra một đáp án, làm cho trái tim anh ta hung hăng run lên.



Lẽ nào...



Ngôn Hải lập tức nhìn Hứa Minh Tâm bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ lau mồ hôi trên trán cho cô.



Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm tỉnh dậy mà choáng váng, đầu đau như búa bổ, đây là kết quả của say rượu.



Cô không ngờ Ngôn Hải vẫn còn ở đây, làm cô thụ sủng nhược kinh.



Ngôn Hải bê bát cháo nóng rồi nói: "Cái này là chị Lưu chuẩn bị, anh cũng chỉ bê lên thôi." "Học trưởng... sao anh vẫn còn ở đây? Anh ở đây từ tối qua đến giờ à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK