Nhất định anh có thể vượt qua.
Anh cố nén đau đớn, cố gắng bơi về phía trước.
Thần kinh của Cố Gia Huy nhưng anh vẫn cố chống đỡ, lòng tin có thể cứu được bọn họ quá mạnh mẽ đã làm anh đủ sức để bơi trong nước.
Nhưng... điều làm cho người ta thất vọng là, năm dặm xung quanh chẳng có gì cả.
Dưới nước, chỉ có đá ngầm tối đen.
"Không thể đi sâu vào nữa, chỉ có thể lùi về thôi."
"Tôi muốn thử thêm lần nữa, trong phạm vi mười kilomet!"
"Tôi đi cùng cậu."
Đúng vào lúc hai người sắp lặn xuống đáy biển lần nữa, không ngờ phía sau truyền tới một thanh âm quen thuộc.
"Này, hai tên ngốc kia, bọn em ở đây, các anh muốn đi đâu hả?"
"Giọng của Cố Yên!"
Trong lòng Lệ Nghiêm run lên, anh ta vội vàng quay người lại nhìn.
Chỉ thấy đằng sau có một chiếc ca nô đang đi tới.
Hứa Minh Tâm không ngừng vẫy tay: "Cậu ba Cố, anh có nhìn thấy tôi không?"
Hai người họ nhanh chóng trèo lên ca nô, đi về phía sau.
Còn đội cứu hộ cũng không bất đắc dĩ từ bỏ.
Sương mù sắp tới rồi.
Cố Gia Huy nhảy lên chiếc ca nô của Hứa Minh Tâm, sau đó ôm chặt lấy cô, anh ôm chặt đến mức cô không thở nổi.
"Cố... Cố Gia Huy, tôi sắp bị anh siết chết rồi."
Cô ho khan nói.
Cố Gia Huy chẳng nói câu nào, thân mình cực kỳ nặng nề, thế là lại ngả ra sau.
Hứa Minh Tâm được đặt ở bên trong ca nô, cô kinh ngạc nhìn Cố Gia Huy đã hôn mê, trong lòng vô cùng lo lắng.
"Cố Gia Huy! Cậu ba Cố, anh sao vậy, anh đừng làm tôi sợ!"
Cố Yên rất bình tĩnh, cô ấy nhanh chóng kiểm tra cho anh.
Cố Gia Huy đã ngâm người trong nước biển quá lâu, lại cộng thêm phản ứng tâm lý, cơ thể đã tới cực hạn.
Hứa Minh Tâm xuất hiện, sợi dây cung cuối cùng đang buộc chặt trong đầu anh cũng đứt hoàn toàn.
Cho nên, không chống đỡ được nữa.
"Không sao, chỉ ngất đi thôi, chúng ta mau lên bờ thôi."
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi lên bờ, Hứa Minh Tâm nhanh chóng để ngư dân đỡ, đỡ Cố Gia Huy về nhà trọ của ngư dân gần đó.
Cố Yên đang chuẩn bị đi cùng, không ngờ cổ tay lại bị Lệ Nghiêm ở đằng sau giữ lại.
Cô bất ngờ không kịp phòng bị, bị kéo lại rồi đâm vào trong lòng Lệ Nghiêm.
Toàn thân anh ta ướt sũng, gió lạnh thổi qua thân mình lạnh như băng.
"Anh không sao chứ? Anh mau về khách sạn thay bộ đồ ướt trên người ra đi. Em đi xem anh ba xong sẽ đi gặp anh."
"Cố Gia Huy chỉ bị kiệt sức, lâm vào hôn mê mà thôi. Cùng lắm là cảm mạo phát sót, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Em biết, nhưng em vẫn không yên tâm, em..."
Cố Yên còn chưa nói hết câu đã bị Lệ Nghiêm ôm chặt vào trong lòng.
Bàn tay to xuyên qua mái tóc đen nhánh của cô ấy, một bàn tay còn lại ôm eo thon của cô ấy.
Anh ta bất ngờ thân mật, khiến cho cả người Cố Yên cứng ngắc, trái tim cũng khẽ run lên.
Anh ấy... đây là?
"Xin lỗi, anh đã làm bẩn quần áo em rồi."
Cố Yên nghe thấy vậy thì có chút bất đắc dĩ, bây giờ là lúc quan tâm quần áo sao?
"Anh... không sao chứ, sao đột nhiên anh lại..."
"Anh tưởng người đi đến rừng đá ngầm gặp nạn là em."
Lệ Nghiêm thở một hơi thật dài, nghĩ đến cảm giác nơm nớp lo sợ vừa rồi, thật đúng là còn đáng sợ hơn cả một cuộc phẫu thuật tim.
Toàn bộ quá trình trong lòng căng thẳng, áp lực đến nỗi anh ta sắp không thở nổi.
Anh ta thân là bác sĩ, đáng ra phải lạnh nhạt nhìn sinh tử, nhưng mà khi anh ta vừa nghĩ đến chuyện người gặp nạn là Cố Yên, Cố Yên có thể sẽ chết, trái tim anh ta như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, anh ta không thể hít thở được.
Anh ta không mục đích tìm kiếm trong biển, lòng nóng như lửa đốt, sợ mình trì trệ một phút thì cô sẽ nguy hiểm một phút.
"Cố Yên, có thể anh là tên ngốc nhất thiên hạ, em vẫn hỏi anh yêu là gì, tại sao anh cưới em. Còn anh thì ngốc nghếch nói với em rằng, anh không hiểu chuyện tình yêu, anh đã hiểu tình cảm của em từ lâu rồi, anh cũng đã đáp lại lúc nào không hay, chẳng qua là bản thân anh không biết mà thôi."
"Anh muốn cưới em, không chỉ bởi vì em là người cộng sự ăn ý nhất, điều quan trọng hơn đó là em là đối tác đồng điệu về tâm hồn với anh nhất. Em đúng là người phù hợp với anh nhất, nhưng mà anh cưới em, không phải vì điều này, mà là... con đường sau này của em, khiến anh muốn đi theo đến hết đời."1
Anh ta là một tên ngốc, bây giờ mới tỉnh ngộ, cô ấy âm thầm trả giá nhiều năm, cô ấy đã đổi lại được trái tim của anh ta từ lâu rồi.
Trước khi gặp được cô ấy, chẳng bao giờ anh ta nghĩ đến chuyện kết hôn, sau khi gặp cô ấy, anh ta không muốn kết hôn với người khác nữa.
Bất thình lình, Cố Yên nghe được những lời xuất phát từ đáy lòng, trái tim cô ấy đập bang bang bang, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Cô ấy đang nằm mơ sao? Hạnh phúc tới bất ngờ như này sao?
"Lệ Nghiêm, em đang nằm mơ sao? Anh... toàn không giỏi ăn nói, sao đột nhiên lại nói ra nhiều lời đường mật như vậy? Là anh điên rồi, hay là em điên rồi?"
"Anh nói thật."
Lệ Nghiêm cúi người, hôn lên cánh môi đang vì ngạc nhiên mà hơi mở ra của Yên Yên.
Anh ta là một người cấm dục, nhưng bây giờ anh ta lại rất muốn hôn cô ấy, thưởng thức mỹ vị của cô ấy.
Cố Yên cảm thấy mình hạnh phúc chết đi được.
Nếu đây thật sự là một giấc mơ, vậy thì cô ấy hy vọng giấc mơ này mãi mãi đừng tỉnh lại.
Cô ấy cũng không phải cô gái chặt chẽ, hiếm khi anh ta chủ động, cô ấy muốn đáp lại nhiệt tình!
Cô ấy cố lấy dũng khí, nhón chân lên, hai tay cũng quấn lên thắt lưng anh ta.
Trên bờ biển, bởi vì trời sắp mưa, mọi người đã đi hết rồi.
Nhưng bọn họ vẫn ở đây.
Cơn mưa to đổ xuống, mưa tầm tã.
Nhưng bọn họ lại như chưa phát giác vậy, vẫn hôn nồng nhiệt trong cơn mưa.
...
Sau khi sự việc xảy ra, Hứa Minh Tâm rất không rõ, Cố Gia Huy và Lệ Nghiêm ốm rồi, mình có thể hiểu được, tại sao Cố Yên cũng ốm rồi cơ chứ?
Bây giờ ba căn phòng, ba người bệnh, chỉ có một mình cô bôn ba nhảy loạn.
Cố Gia Huy ốm nặng nhất, anh vẫn lâm vào hôn mê chưa tỉnh, Lệ Nghiêm đã tới khám qua rồi, anh ta nói rằng ngủ một đêm, chờ tự nhiên hạ sốt là được.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Gia Huy ốm, nằm yên lặng trên giường, không động đậy.
Đường nét rõ ràng, khuôn mặt khôi ngô anh tuấn.
Mặc dù trên gương mặt hiện ra sắc mặt tái nhợt của trạng thái bệnh, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.
Ay, ốm mà cũng có thể đẹp trai như thế này, cô mới chỉ trông thấy Lâm Đại Ngọc bản cũ, bây giờ lại có thêm một bản nam rồi.
Trán anh đổ mồ hôi, cô phải liên tục dùng khăn ấm lau.
Rõ ràng có thể tìm người làm, nhưng Hứa Minh Tâm muốn tự tay làm.
Giao cho người khác, cô cứ không yên tâm, bọn họ không chăm sóc chu đáo bằng mình, mặt nào cũng trọn vẹn.
Cô thay khăn lông cho anh, khi cô đang định quay người đi ra ngoài, không ngờ Cố Gia Huy giống như có thể cảm nhận được vậy, anh đã nắm chặt bàn tay của cô.
"Đừng đi!"
Xong rồi...
Lại nữa rồi!
Hứa Minh Tâm thầm kêu một tiếng, cô rút rút tay, anh lại nắm chặt hơn.
"Cậu ba Cố, anh buông tay, nếu không tôi sẽ cắt..."
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong, thì liền nghe thấy anh thì thào lẩm bẩm một mình.
"Đừng đi, tôi sợ... Hứa Minh Tâm, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện, tôi đi cầu xin anh hai, để anh ấy đừng đưa em đi, nếu không, tôi phải làm sao..."
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, trái tim cũng hung hăng run lên.
Lần này cô không có đe dọa, mà là yên lặng ngồi xuống.
"Tôi đi không, tôi không đi đâu hết, tôi sẽ ở đây với anh. Xin lỗi, tôi lại làm anh lo lắng nữa rồi, hình như tôi chỉ mang lại phiền phức cho anh."
"Cố Gia Huy, anh đừng tốt với tôi như vậy, tôi sẽ ỷ lại vào anh. Tôi sợ tôi mà rời khỏi anh thì sẽ không thể sống một mình được."
Hứa Minh Tâm tựa vào ngực anh, cô buồn bã nói: "Anh tốt với tôi, tôi sẽ nghiện..."