"Tôi mệt rồi, tôi có thể ở đây nghỉ ngơi một lát không? Bây giờ tôi không muốn xuống, có thể đến giờ ăn cơm rồi xuống không?"
"Được, lát nữa tôi lên đón em."
Cố Gia Huy đắp chăn cho cô xong, anh đặt một nụ hôn lên trán cô, nói: "Nhớ mơ về tôi đấy."
"Hừ!" Hứa Minh Tâm tức giận bĩu môi, người này thật bá đạo, cô nằm mơ mà cũng quản, sao không đi cục giám thị đi!
Cố Gia Huy niết môi cô, sau đó xoay người rời đi.1
Tất nhiên là anh có chuyện phải làm, nhà họ Hứa đã bắt nạt người của anh, tất nhiên là anh sẽ không để yên rồi.
Lúc này, Hứa Văn Mạnh còn đang ở đại sảnh ăn uống linh đình với người ta, mọi người đều chúc mừng, ông ta đã uống khá nhiều rượu, cả người cũng có hơi choáng váng rồi.
Người gặp chuyện mừng tinh thần sảng khoái, chính là cái ý này.
Cố Gia Huy cầm một chén rượu, đi qua chạm cốc với Hứa Văn Mạnh.
Hứa Văn Mạnh nhìn rõ người tới, trong lòng run lên, ý thức được không tốt.
Phỏng chừng, con nhóc chết tiệt đó đã đi cáo trạng rồi, đúng là có chỗ dựa rồi thì không coi ông bố là mình ra gì nữa.
"Cậu ba." Hứa Văn Mạnh khách khí nói.
"Tôi muốn uống một chén với ông thông gia."
Anh thản nhiên nói, người xung quanh đều thức thời rời đi.
Hứa Văn Mạnh thấy thế, liền hiểu ra.
"Cậu ba tìm tôi, là vì chuyện của con nhóc Minh Tâm."
"Trước đây tôi đã nhắc ông vài câu, nhưng hình như ông không để trong lòng thì phải, ông làm như thế khiến tôi rất khó xử."
Cố Gia Huy nhìn chất lỏng đỏ tươi trong chén, lắc nhẹ, dưới ngọn đèn chiếu rọi, chiết xạ ra ánh sáng khác thường.
Ánh sáng đỏ bắn lên mặt anh, hiện ra vẻ mặt giữ kín như bưng của anh.
Cả người... giống như quỷ mị.
Lúc này, Hứa Văn Mạnh đã hoàn toàn trở thành thông gia với Cố Trác Đông, ông ta ngang hàng với Cố Gia Huy, lại cộng thêm ông ta lại sắp gả Hứa Minh Tâm đi, nói thế nào thì thân phận của mình cũng cao lên một bậc.
Ông ta hơi khiêm tốn, nói: "Cậu ba, tôi thân là bố, dạy dỗ con gái tôi, lẽ nào có gì không đúng sao?"
"Sao tôi nhớ, trước đó ông không nói với tôi như thế. Lúc trước cô khách khách khí khí, nói là chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Hứa Minh Tâm, tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu nửa điểm ủy khuất ở nhà họ Hứa. Nhưng giờ con gái lớn của cô đã trở thành người của nhà họ Cố, qua lại thân thiết với anh cả tôi, khẩu khí cũng khác rồi." "Tôi chỉ nói thật mà thôi, nếu Minh Tâm không sai, thì sao tôi lại trách phạt nó cơ chứ? Tôi thương con bé còn không kịp nữa là. Lần này thật sự là con bé đã nói năng ngông cuồng, không tôn trọng bề trên, dưới cơn giận tôi mới dạy dỗ con bé một trận. Trên đời này, làm gì có người bố nào không dạy dỗ con của mình cơ chứ?
ngay cả An Kỳ nhà chúng tôi, nếu con bé có làm gì không đúng, tôi thân làm bố cũng sẽ dạy dỗ nó."
"Nhưng ông nói cô ấy là nỗi nhục!"
Cố Gia Huy lạnh giọng nói, mấy chữ này nói rõ ràng và được bật ra từ cánh môi gợi cảm đó.
Hứa Văn Mạnh nghe thấy vậy, cả người cứng đờ.
Không ngờ Hứa Minh Tâm đã nói cả cái này cho Cố Gia Huy biết, ông ta hoàn toàn không biết, Cố Gia Huy đã nghe hết mọi lời rồi.
"Ông tưởng Hứa An Kỳ gả vào nhà họ Cố, sau lưng có anh cả tôi nâng đỡ, thì có thể vô tư không lo lắng nữa, đúng không? Con người tôi tính tình không tốt lắm đâu, hơn nữa còn dễ dàng bao che khuyết điểm. Trước kia ông đưa con gái thứ hai của ông cho tôi, chính là để lấy lòng nhà họ Cố, bây giờ ông không nịnh được tôi, thì tôi cũng không cần phải khách sáo nữa."
"Thủ đoạn của tôi hơi bẩn, đen tối. Sau này con gái ông mỗi ngày đều ở nhà họ Cố, ông không nhìn thấy không sờ được, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì không nói hay được rồi!"
"Cậu... cậu uy hiếp tôi?"
Sắc mặt của Hứa Văn Mạnh thay đổi, ông ta tức giận nói.
"Ông động vào người của tôi, tại sao tôi không được động vào người của ông?"
Cố Gia Huy lạnh lùng nói, bên trong phượng mâu tịch mịch cuồn cuộn lệ khí, tựa như muốn cắn nuốt người vậy.
Hứa Văn Mạnh nghe thấy lời này, cả người run lên.
"Hứa Văn Mạnh, cô cũng đã một đống tuổi rồi, những thứ giành được cũng không dễ dàng, đừng hủy hoại chỉ trong một chốc. Nhà họ Cố, ông không thể chống lại, J.C ông cũng không theo kịp! Nếu ông đã không thể xử lý sự việc công bằng, vậy thì chén nước của Hứa Minh Tâm kia cứ giao cho tôi bưng, ông chạm vào thử xem!"
Một câu cuối cùng, mang theo nồng đậm uy hiếp.
Lúc này anh giống như sư tử hung bạo, bị người ta khiến cho đứa con bị thương, cực kỳ phẫn nộ.
Động vào người của anh, đúng là tìm chết mà.
Hứa Văn Mạnh bị lời nói này kích thích cho cả người đổ mồ lạnh, vừa rồi uống rượu, giờ phút này đã tỉnh hết rồi.
"Cậu ba... nói đúng..."
"Sau này chỉ tôi mới có thể dạy dỗ cô ấy, không mượn ông xen vào, hiểu chưa?"
"Hiểu... hiểu..."
Hứa Văn Mạnh giận mà không dám nói, núi cao còn có núi cao hơn.
Đúng là Cố Trác Đông lợi hại, nhưng Cố Gia Huy cũng không thể không phòng.
Những năm này, Cố Trác Đông vẫn luôn muốn lấy mạng Cố Gia Huy, nhưng lại khiến anh mấy lần thoát thân trong chỗ chết, thậm chí ngụy trang đến tận bây giờ, phát triển J.C trở thành tập đoàn mạnh, năng lực này thật kinh người!
Mấy năm nay, Cố Trác Đông đều không làm gì được Cố Gia Huy, vậy thì ông ta đắc tội sao được.
Lúc này, chỉ có thể nén giận.
Những gì nên nói Cố Gia Huy cũng nói rồi, những gì không nên nói cũng đã nói xong, lúc này mới quay người rời đi.
Anh dặn dò Khương Tuấn, phải đối phó Hứa Thị thế nào thì cứ đối phó thế ấy, chỉ cần để ông ta không vỡ nợ là được.
Dù sao Hứa Minh Tâm cũng là con gái của nhà họ Hứa, nhà họ Hứa vỡ nợ rồi, thì vẫn có một chút ảnh hưởng với cô.
Đợi đến khi thời cơ chín muồi, anh nhất định sẽ khiến cho Hứa Minh Tân hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Hứa, rời xa gia đình máu lạnh vô tình này.
Sau này, nhà anh chính là nơi ở duy nhất của cô nhóc đó.
Anh dặn dò Khương Tuấn mấy việc, một là nhà họ Hứa, còn lại chính là Lâm An An.
Có vẻ miệng cô ta đặc biệt dài.
"Cậu thấy đối phó với người ba hoa, thì nên xử lý thế nào?"
"Tất nhiên là vả mặt rồi, giống như trong phim cung đấu, trái tát một cái phải tát một cái, nó mới thống khoái."
"Thế giao cho cậu nhiệm vụ này đấy."
"Tôi... tôi là một người đàn ông, đánh phụ nữ hình như hơi quá?" Khương Tuấn hơi xấu hổ nói.
"Tôi bảo cậu đích thân động thủ à? Không tìm hai người được sao?" Cố Gia Huy buồn bực nói.
"À? Sao tôi giống thái giám xem hành hình thế nhở?"
Khương Hàn cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Cố Gia Huy còn chưa về phòng nghỉ, thì đã bị Cố Yên chặn đường.
"Anh, có hứng thú uống một ly không?"
Cô ấy mỉm cười nói.
Lúc này, trong lòng Cố Gia Huy cũng hơi phiền muộn, anh dứt khoát gật đầu.
Sau đó bọn họ đi tới góc đại sảnh, trên bàn bày đầy đồ ăn, còn có ít điểm tâm.
Cố Yên đặc biệt lấy, cô ấy có hơi không rõ, sao Hứa Minh Tâm thích ăn những thứ này.
Mỗi một món đều ngọt và ngấy, sao cô ăn được vậy.
Cô ấy ăn một miếng bánh trứng muối, không chịu nổi đặt xuống luôn.
"Cái đồ này ngọt quá, sao mà ăn được vậy?"
"Chắc là trong lòng cô ấy vẫn đang khóc, nên mới ký thác vào mấy thứ này, muốn nhét đầy cái gì đó."1
Cố Gia Huy nhìn những món điểm tâm này, như có điều suy nghĩ.
Trong đầu hiện lên gương mặt tươi cười của Hứa Minh Tâm, rất ấm áp, nhìn vào tựa như không rành thế sự và chưa trải qua phong ba vậy. Nhưng không ngờ, con đường mà cô đi lại vất vả như vậy.