Hứa Minh Tâm vẫn muốn tự cáng đáng, nhưng không ngờ Cố Gia Huy lại mở trước.
"Hai bộ y phục này trông giống nhau như đúc, tôi không nhìn ra ai là thật ai là giả."
"Cố tam gia, lẽ nào anh để tôi mời chuyên gia ra thì mới chịu à? Ngộ nhỡ đến lúc đó sự việc ầm ĩ, trở nên khó coi, bị bẽ mặt thì không hay đâu."
"Thế thì mời chuyên gia đến nhìn đi."
Anh thản nhiên nói.
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, cô trợn mắt há hốc mồm.
Gì vậy?
Còn mời chuyên gia, chuyên gia nhìn một cái, chẳng phải là mình chết chắc à?
Cô vội vàng kéo kéo tay áo của Cố Gia Huy, vẻ mặt sốt ruột.
Nhưng Cố Gia Huy thì bình tĩnh, chỉ là anh truyền tới ánh mắt bảo cô yên tâm.
Nhưng mà, làm sao mà cô yên tâm được?
Cô nóng lòng sốt ruột, cái trán đổ mồ hôi.
Một màn này rơi vào trong mắt Lâm An An và Hứa An Kỳ, bọn họ có chút đắc ý.
Nếu Cố Gia Huy không sợ xấu mặt, vậy thì bọn họ cũng không cố kỵ nữa.
Lâm An An đặc biệt mời nhà thiết kế hàng đầu tới, để anh ta phân biệt thật giả của hai bộ đồ này.
Thậm chí, cô ta còn bảo người giúp việc cầm hóa hơn trong nhà đến.
Nhà thiết kế cầm cái kính lúp, ngồi chồm hổm trên mặt đất rồi quan sát tỉ mỉ hai cái váy của hai người, quan sát độ hơn mười phút mới đứng dậy.
"David, mau nói cho mọi người biết, ai mặc hàng A!"
Lâm An An khoanh hai tay trước ngực, một bộ vẻ mặt đương nhiên
Sắc mặt David hơi khó coi, muốn nói lại thôi.
Lâm An An thấy anh ta do do dự dự, thì hơi mất hứng, cô ta còn đang chờ bêu xấu đây!
"Mau nói đi, dù sao cậu ba cũng không để ý đâu, đúng không?"
"Cô Lâm, tôi đã giám định xong rồi, chiếc váy của cô mới là hàng giả cao cấp."
"Cái gì?"
Lâm An An nghe thấy câu này, cô ta kinh ngạc thốt ra tiếng, trợn tròn mắt nhìn nhà thiết kế với ánh mắt không thể tin nổi.
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô cũng sốc lắm.
Đầu óc nhà thiết kế này bị nước vào vào?
Hay là đã bị Cố Gia Huy mua chuộc?
"Có phải anh nhìn sai rồi không, sao cái của An An lại là hàng giả được cơ chứ? Anh xem kỹ lại đi, đây là hóa đơn, phía trên viết D&E đấy!
Hứa An Kỳ nói dồn dập. "Hóa đơn này chắc cũng là giả, tôi đã giám định rồi, chiếc váy trên người cô Hứa đây, kim cương phía trên toàn là kim cương của Catier, chất lượng thượng đẳng, sẽ không sai được. Còn chiếc váy trên người cô Lâm, nhìn thì giống như hàng thật, nhưng đường kim trên chiếc váy, và cả chất lượng của chất liệu vải và kim cương đều hơi có vẻ thiếu sót, khả năng nguyên do là không đủ chi phí. Cho nên... cô Lâm, chiếc váy cô đang mặc mới là hàng giả, của cô Hứa là thật."
"Này... điều này không thể nào!"
Sắc mặt Lâm An An thay đổi: "Nhất định là anh đã nhìn sai, tôi tìm thêm người khác tới!"
Hứa An Kỳ cũng thấy khó tin, Cố Tử Vị từng nói, Cố Gia Huy đã từ bỏ quyền thừa kế của Cố Thị, anh ta lấy đâu ra tiền để mua chiếc váy đắt như này?
Chắc chắn là có gian trá!
Hứa An Kỳ tìm một người, Lâm An An cũng tìm một người, sau khi giám định xong, bọn họ đều đồng thanh nói, chiếc váy của Lâm An An là hàng giả.
Sắc mặt Lâm An An và Hứa An Kỳ đã biến thành màu gan heo rồi, muốn bao nhiêu khó coi thì có bất nhiêu khó coi!
"Cô Lâm, bạn trai cô thật chẳng thành tâm gì cả, sao lại tặng một chiếc hàng A cho cô?"
Cố Gia Huy bỡn cợt nói.
Lâm An An nghe thấy câu này, thân mình cũng không chống đỡ được nữa, đặt mông té ngã mạnh xuống ghế.
"An An, cô không sao chứ?"
Hứa An Kỳ ân cần hỏi han.
"Anh ấy nói đây là quà trước khi kết hôn, bây giờ còn kết hôn cái gì nữa, bà đây phải đi tìm tên khốn đó tính sổ!"
Lâm An An xông thẳng qua ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.
Trò cười này cuối cùng cũng kết thúc, Hứa Minh Tâm không hiểu ra sao, cô ghé vào tai Cố Gia Huy, hạ thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy? Chiếc váy trên người em không phải hàng nhái à?"
"Có thể anh mua là bản cao cấp, cái cô ta mua khá kém, cho nên liếc mắt một cái đã bị nhìn ra."
"Ồ ồ, thì ra là như vậy à!"
Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm, cái váy đắt như này, một cái cần đến trên ngàn trăm vạn tệ, làm sao mà Cố Gia Huy mua nổi?
Đồ nhái cao cấp có thể lấy giả đánh tráo, thật lợi hại!
Giờ phút này, cô cũng không còn sợ nữa, thẳng lưng, đối diện với Hứa An Kỳ đang có sắc mặt khó coi.
Cô ta muốn làm mình xấu mặt, không ngờ lại tự mang đá đập chân mình.
Đáng đời Hứa An Kỳ!
Hứa An Kỳ tức đến nghiến răng, nắm tay siết chặt.
"Bây giờ mọi người ở đây, tôi lên tầng thay bộ quần áo, không tiếp đãi được, mong mọi người thông cảm."
Hứa An Kỳ nói xong, sợ mình không nén được giận, vội vàng rời đi.
Hứa Minh Tâm chạy tới khu đồ ăn ngon, thỏa mãn ăn bánh ngọt, cô cảm thấy tâm trạng thoải mái, cả người cũng vô cùng vui sướng.
Cố Gia Huy thấy cô như vậy, khóe miệng gợi lên nụ cười.
Anh không ăn đồ ngọt, nhìn cô ăn là đã nếm đủ ngọt rồi.
Hứa Minh Tâm ăn bị nghẹn. anh vội vàng đưa một ly nước trái câu qua.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, bất đắc dĩ nói: "Chỗ này là của em hết, không ai tranh với em đâu, ăn từ từ nào."
"Em vui!"
Cô uống xong một ngụm nước thì thuận khí, cười hì hì nói: "Tôi tin là đại nạn không chết thì sau ắt có phúc, sau này chắc chắn là may mắn của tôi sẽ không ít đâu, tôi chia cho anh một nửa được không?"
"Được."
Cố Gia Huy dịu dàng nói.
Anh cũng không đi giao lưu với người ta, anh chỉ ở cùng với Hứa Minh Tâm.
Tân khách nữ khác căn bản là không chạm vào những đồ ăn béo ngậy, chất béo cao này, nhưng Hứa Minh Tâm thì không, cô thích ăn những đồ này.
Anh thật sợ là mình không nhìn, con heo này ăn quá nhiều rồi không quay lại được nữa!
Hứa Minh Tâm uống rất nhiều đồ uống, cô vội vàng đi toilet.
Cô còn chưa đi vào đã nghe thấy có người trong nhà vệ sinh đang xì xào bàn tán.
Âm thanh không lớn, vừa người nghe.
"Đó chính là cậu ba Cố trong truyền thuyết à, hung thần ác sát, trông thật đáng sợ!"
"Tôi đã nôn hết cơm tối ra rồi đấy! Nếu tôi mà như vậy, tôi sẽ không đi ra khỏi cửa nữa!"
"Cô nhìn thấy Hứa Minh Tâm rồi chứ? Lần này An An xui xẻo, thế mà lại thua bởi đứa ngu đần này! Quê mùa, làm sao xứng đứng cùng một chỗ với chúng ta!"
"Bây giờ ông cụ nhà họ Cố vẫn còn sống, đợi khi ông ta chết đi rồi, cô xem Hứa Minh Tâm sẽ thế nào! Đến lúc đó bố của Cố Tử Vị thừa kế gia sản, chắc chắn sẽ không khoan nhượng cho đứa em ba này! Chúng ta cứ nịnh bợ Hứa An Kỳ, sau này cô ấy mới là mợ chủ quản việc nhà nhà họ Cố!"
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, trong lòng không có tư vị fid, giống như có kim châm chít chít đâm vào trong lòng.
Cô đoán được sẽ có lời đồn và chuyện nhảm mà.
Cô hít sâu một hơi, xông thẳng vào.
Bên trong vốn líu ríu, nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Hứa Minh Tâm biết rõ vẫn cố tình hỏi: "Thì ra là nhà vệ sinh tầng dưới có người à, thế đi lên tầng trên vậy. Nhà vệ sinh chật thế này, các cô đừng có chen chúc ở đây nữa, nếu không mùi bốc ra khó ngửi lắm đấy!"
Nói xong, cô bịt mũi, sau đó quay người đi ra.
Vẻ mặt của mấy cô gái kia nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Hứa Minh Tâm vui sướng, cho dù nói không lại các cô, thì tôi cũng phải nói đểu một chút, ai cũng đừng mong thoải mái! Cô cũng là người có thù tất báo đấy được không hả!