Ông ấy không ngờ hồi nhỏ Cố Cố đã gặp nhiều khó khăn như vậy, may mà phẫu thuật thành công, đứa bé bình an.
"Lát nữa về nhà ăn đồ ăn ngon với ông nội được không nào?"
"Vâng, bố Cố cũng nói như vậy, nói là chắc chắn ông nội sẽ chuẩn bị rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon cho Cố Cố."
"Cháu tên là Ôn Cố đúng không? Tên hay, đúng là một cái tên hay, không đổi nữa, cứ lấy cái tên này, ông nội thích."
Ông ấy nhéo khuôn mặt nhỏ của Cố Cố, tâm trạng cực kỳ kích động.
Cố Gia Huy lên tiếng: "Bố, trong tay bố ít nhất là có mười lăm phần trăm cổ phần là giao cho anh hai, bây giờ anh hai không còn nữa, nhưng Cố Cố vẫn còn, Cố Cố có quyền lợi được hưởng phần này của anh hai."
"Cố Gia Huy, trước kia cậu nói, cậu sẽ không tranh giành quyền thừa kế, cậu lật lọng!"
"Tôi từng nói, đúng là tôi sẽ không cần tập đoàn Cố Thị, nhưng tôi chưa bao giờ nói là, phần cổ phần đó của tôi sẽ cho anh. Tôi tính cho anh hai tôi, giao cho Cố Cố, làm của hồi môn sau này của Cố Cố, không được sao?"
Cố Trác Đông nghe vậy, trái tim lộp bộp một chút.
Quả thật, Cố Gia Huy chưa nói muốn nhượng quyền cổ phần của mình cho anh ta.
Của hồi môn ư?
"Đứa nhỏ này mới mấy tuổi, bây giờ đã chuẩn bị của hồi môn rồi ư? Cậu cố tình gây khó dễ cho tôi!"
Cố Trác Đông giận không kìm chế được.
Anh ta mưu tính tính toán tường tận, không ngờ cuối cùng vẫn xót một chiêu.
Anh ta đã mất vợ, con trai cũng trở thành phế nhân, thậm chí còn không tìm được con riêng để thừa kế.
Anh ta chỉ có tập đoàn Cố Thị thôi.
Không ngờ Cố Gia Huy còn bịt kín con đường này, quả thực chính là khinh người quá đáng!
"Mặc kệ con bé bao nhiêu tuổi, con bé là con của anh hai, cũng là người thừa kế của nhà họ Cố. Trừ phi, anh cả muốn bắt nạt cô nhi góa phụ bọn họ?"
"Cậu..."
Cố Trác Đông vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Cố Gia Bảo kêu dừng.
Ông ấy vỗ mạnh xuống bàn, phát ra tiếng trầm muộn, đe dọa.
Cố Cố giật mình, ngẩn người nhìn ông ấy.
Cố Gia Bảo lập tức mềm lòng, vội vàng ôm cô bé vào lòng.
"Ông nội đang dạy dỗ hai chú, không có làm Cố Cố sợ đấy chứ?"
"Ông nội dung dữ quá..." Cố Cố nói với khuôn mặt đáng thương.
"Ông nội rất hiền lành, không tin thì cháu xem, ông nội mỉm cười nói lý với bọn này!"
Ông cụ nhếch môi, cười thoải mái.
Sau đó nhìn về phía hai người rồi nói: "Hội nghị hôm nay kết thúc tại đây, tôi phải suy nghĩ kỹ lại, có kết quả tôi sẽ thông báo cho mọi người sau, bây giờ giải tán."
"Bố..."
Cố Trác Đông không cam lòng, anh ta vẫn còn muốn giãy dụa sắp chết, nhưng bị Cố Gia Bảo liếc một cái uy hiếp.
Cố Trác Đông đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cuộc họp này, không tật mà chết.
Cố Gia Bảo bế Cố Cố đi ra ngoài, các cổ đông khác cũng lục tục rời đi.
Cuối cùng, bên trong phòng họp rộng lớn, chỉ còn lại hai anh em.
Cố Trác Đông ngẩng mặt lên, ánh mắt nham hiểm nhìn Cố Gia Huy, anh ta nghiến răng.
"Cậu ba, anh cả đúng là đã xem thường cậu rồi, không ngờ cậu đã đào một cái hố, rồi ở đấy đợi anh cả cơ đấy!"
"Nếu trước kia không giấu đi sự tồn tại của Cố Cố, tôi nghĩ huyết mạch duy nhất của anh hai cũng sẽ không thoát khỏi độc thủ của anh đâu nhỉ. Cố Trác Đông, tôi đã từng cho anh cơ hội, tôi đồng ý với bố là sẽ không giết anh, nhưng... tôi sẽ không tha cho anh."
"Cố Thị, tôi sẽ không nhường đâu, đây là của anh hai! Tôi đã đồng ý với anh hai, phải cho Thanh Vân và Cố Cố một công đạo."
"Cậu ba, cậu đúng là đủ ác đấy, tôi sơ xuất rồi, đáng lẽ ra tôi cũng phải giết cả cậu nữa mới đúng!"
Cố Trác Đông ân hận lúc đầu làm sai.
Anh ta cho rằng Cố Gia Huy bị hủy dung, không thể nhấc lên sóng gió gì, nhưng không ngờ trong âm thầm anh đã phát triển đến độ không gì phá nổi.
Đợi khi anh ta ý thức được là phải chống lại, thì sớm đã đánh không lại rồi.
Anh ta mưu tính từng bước, và cũng làm cho mình hãm sâu vào vũng bùn.
"Chỉ đáng tiếc, tôi vẫn còn sống, tôi sẽ sống thật tốt thay cho anh hai nữa."
Cố Gia Huy nhấn mạnh từng chữ, giọng nói lạnh lùng tẻ nhạt, không nhanh không chậm.
Phượng mâu khẽ nhếch, bên trong tràn đầy vực sâu đen tối, đủ để khiến cho người ta vạn kiếp bất phục.
Cố Gia Huy cũng không thèm nhìn Cố Trác Đông lấy một cái, anh quay người bước nhanh rời đi.
Cánh cửa phòng họp đóng lại, bên trong truyền tới tiếng hét của Cố Trác Đông.
Cố Trác Đông thua rồi, tiếp theo là Kaitllin.
...
Cố Gia Bảo đưa Cố Cố về nhà cũ, ông ấy phấn khích như một đứa trẻ, không ngừng chuẩn bị.
Ông ấy mua cho Cố Cố món đồ chơi tốt nhất, sai người chuẩn bị đồ ăn ngon nhất cho cô bé.
Cô bé muốn đi đâu thì đi đó, muốn cái gì thì cho cái đó.
Cố Gia Bảo nhìn cô bé, ông ấy thổn thức không thôi, tâm tình ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Nếu thằng hai vẫn còn sống, con gái và vợ đều đã có, cả nhà sẽ hòa thuận vui vẻ cỡ nào đây.
"Ông nội, cháu lớn lên không xinh, nên dọa ông khóc à? Từ lúc ông gặp cháu, ông toàn khóc, khóc đến bây giờ luôn..."
"Không, Cố Cố xinh lắm. Là ông nội... trong mắt ông có hạt bụi bay vào mắt, không sao đâu."
"Thế Cố Cố thổi cho ông được không?"
Cố Cố nhoài người lại gần mặt của Cố Gia Bảo, tỉ mỉ thổi mắt cho ông ấy.
Cố Gia Bảo thấy cô bé hiểu chuyện như vậy, cổ họng tắc nghẹt.
"Cố Cố, giờ cháu ở đây chơi một lúc, ông nội về phòng có chút việc.
Cố Gia Bảo vội vàng rời đi, một mình trốn trong phòng im lặng rơi lệ.
Ông ấy run rẩy mở ngăn kéo ra, bên trong là ảnh chụp chung của cả nhà bốn người.
Trong bức ảnh có ông ấy và ba con trai, đây là tấm ảnh chụp chung trước khi cậu hai cậu ba ra nước ngoài, ông ấy vốn nghĩ là đợi bọn họ trở về, cái nhà này vẫn sẽ đoàn tụ.
Nhưng không ngờ...
Ông ấy im lặng lau nước mắt, lúc này Cố Gia Huy tới gõ cửa.
Ông ấy vội vàng lau khóe mắt, để anh vào.
Cố Gia Huy thấy hốc mắt ông ấy đỏ, anh nói: "Cố Cố bảo bố về phòng rồi, cho nên con tới xem xem sao. Tối nay con còn phải đưa Cố Cố về."
"Cố Cố không để ở chỗ bố được sao? Bố muốn gần gũi với con bé hơn."
"Trừ chỗ con ra, tôi không tin tưởng bất kỳ nơi nào. Nếu con đoán không nhầm, Cố Trác Đông sẽ ra tay, chắc hẳn bố hiểu con trai mình nhất."
Đôi mắt lạnh lùng của Cố Gia Huy híp mắt.
"Bố, nếu Cố Trác Đông thật sự làm hại Cố Cố, con sẽ không tha cho anh ta."
Cố Gia Bảo nghe thấy vậy, cuối cùng ông ấy nhụt chí.
Ông ấy quá hiểu con trai mình.
"Thế... tối nay cùng ăn bữa cơm được không? Bố muốn ngắm đứa bé này nhiều hơn. Thật vất vả cho mẹ con bé, lần này con bé có về không? Bố muốn gặp con bé một lần, gặp mặt cảm ơn con bé."
"Chị ấy không về, chị ấy vẫn không thể chấp nhận sự thật anh hai đã ra đi."
"Thằng hai đã tìm được một cô vợ tốt, con và thằng hai đều rất tốt, là bố không tốt..."
"Chuyện đã qua rồi, thì đừng nhắc nữa, xuống tầng đi, Cố Cố đang đợi bố đó."
Cố Gia Bảo gật đầu, cúi người đi xuống lầu.
Trong nháy mắt, trông ông ấy nhu già đi vài tuổi.
...
Buổi tối, Cố Gia Huy đưa Cố Cố về, anh bảo Khương Tuấn tìm người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Cố Trác Đông, thậm chí anh còn thông báo cho Ngôn Dương, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Cố Cố, bảo đảo không có sơ suất.
Anh sợ Cố Trác Đông sẽ làm hại Cố Cố.
Sau khi từ nhà cũ về, anh đau đầu kinh khủng.
Anh đi vào thư phòng tính làm việc, nhưng không ngờ lại mệt quá ngủ thiếp đi.
Anh đi vào thư phòng tính làm việc, nhưng không ngờ lại mệt quá ngủ thiếp đi.
Cơn ác mộng bốn năm trước lại hiện ra lần nữa.
Anh mơ thấy Lucia.
Cô ta đứng trên boong thuyền, quay lưng về mình, mắt lạnh nhìn duy thuyền bốc cháy hừng hừng ở xa xa.
Cố Gia Huy tiến lên, chế trụ bả vai cô ta, anh phẫn nộ quát: "Nói cho tôi biết, tại sao cô phải làm như vậy."