Đợi khi cô tỉnh lại vào ngày hôm sau, cô đụng phải một bức tường thịt.
Còn chưa kịp phản ứng, liền rơi vào một cái ôm ấm áp.
Đó là mùi của Cố Gia Huy.
Mát rượu rất dễ ngửi, nhưng không giống mùi nước hoa, hình như là mùi bạc hà.
Lòng cô run lên, giống như con thỏ bị hoảng sợ, muốn ngồi dậy, nhưng lại bị cánh tay anh khóa chặt trong lòng.
"Đừng động đậy, bác sĩ bảo em sốt nhẹ vừa mới rút thôi, phải nghỉ ngơi thật tốt. Tối qua em cứ lộn xộn, dày vò tôi một đêm."
"Cái gì? Tôi lộn xộn á?"
"Nói mơ, lại còn không cho tiêm, còn không cho người ta chạm vào, lăn qua lăn lại đến sau nửa đêm, tôi mới ngủ được, cho nên giờ rất mệt.
Lúc anh phun ra hai chữ rất mệt, trái tim Hứa Minh Tâm mềm nhũn.
Cô ngẩng mặt lên nhìn, anh đang nhắm hai mắt, lông mi dài, lại đen và cong.
Vành mắt có màu xanh nhạt, xem ra là rất mệt mỏi.
Cô lập tức yên tĩnh lại, cũng không lộn xộn nữa.
Rất nhanh, truyền đến tiếng hít thở đều đều của anh.
Anh ngủ không ngon, mi tâm vẫn nhíu chặt, cô hơi đau lòng.
Ma xui quỷ khiến, cô vươn bàn tay nhỏ ra, xoa lên chỗ nếp uốn trên trán anh.
Trước kia, cô nghĩ bản thân có thể hiểu rõ Cố Gia Huy, nhưng hiện tại, cô bỗng mê mang.
Cậu ba Cố, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn J.C, dáng người cao to, nhan giá trị hàng đầu, người đàn ông như này quả thực là hàng nhân trung long phượng, đốt đèn lồng cũng không tìm được.
Nhưng mà lại bị cô mèo mù vớ phải cá rán.
Rốt cuộc là ông trời thương hại cô, hay là đang đùa cô.
Giờ phút này, lòng cô thực mù mịt.
Cô không muốn gả vào nhà giàu, không muốn ngươi lừa ta gạt.
Cô chỉ muốn sống một cuộc sống đơn đơn giản giản.
Nhưng... tính một đằng ra một nẻo.
Cố Gia Huy là người như thế nào, hiện tại cô chẳng biết gì cả.
Anh ngụy trang bản thân, anh muốn làm gì?
Cô nghĩ mà đau đầu, cô quyết định không nghĩ nữa.
Lại một tiếng nữa trôi qua, Cố Gia Huy tỉnh lại.
"Đói rồi đúng không, tôi đi bê đồ ăn sáng lên cho em."
Thấy anh ngồi dậy định đi ra ngoài, cô không nhịn được gọi anh lại: "Cố Gia Huy, anh không nghĩ là chúng ta nên nói chuyện một chút sao?"
"Em muốn nói gì với tôi?"
"Tôi không ngờ... anh lại là tổng giám đốc của tập đoàn lớn như vậy, hơn nữa anh còn đẹp trai nữa, anh không cảm thấy giữa chúng ta có khoảng cách sao?"
"Vẻ ngoài của em đẹp mắt, trẻ tuổi xinh đẹp, vả lại học thức gia giáo đều tốt, tôi nghĩ chúng ta rất xứng đôi."
"Ừ?" Sao nghe cứ là lạ nhỉ?
"Lẽ nào em nghĩ mình không xinh à?"
"Xinh chứ!"
"Em nghĩ em gia giáo không có học thức à?"
"Tôi có mà, tôi biết lễ phép, kính già yêu trẻ, sẵn sàng giúp đỡ người khác. Hàng năm tôi đều là học sinh ba tốt đấy, có được không hả!"
"Ừ, dựa vào những cái này, tôi nghĩ tôi vẫn phải tiếp tục cố gắng, nếu không thì không thể xứng với vị hôn thê ưu tú như thế này." Anh mỉm cười nói, xoa đầu cô: "Em ở đây đợi, tôi đi lấy đồ ăn sáng cho em."
Cố Gia Huy quay người đi ra ngoài, Hứa Minh Tâm vẫn đang rơi vào trong bẫy.
Lúc đầu là cô không xứng với anh, sao nói hai ba câu đã biến thành Cố Gia Huy không xứng với mình rồi vậy?
Lỗi chỗ nào nhỉ?
Không được, anh quay lại phải bàn kỹ mới được!
Chẳng mấy chốc, Cố Gia Huy đã trở về, anh đã bê tới bát cháo bổ dưỡng nóng hổi.
Trước tiên, anh ôm cô vào nhà vệ sinh, cùng nhau đánh răng rửa mặt.
"Đợi đã! Tôi nghĩ cuộc nói chuyện vừa nãy của chúng ta có vấn đề!"
"Có vấn đề gì?" Anh khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn Hứa Minh Tâm. .
IQ vợ anh thế nào, anh rõ nhất.
Vòng một vòng, là có thể làm cô ngoan ngoãn.
"Tôi thân phận thấp kém! Tuy tôi là con gái của nhà họ Hứa, nhưng tôi chẳng có địa vị gì trong nhà cả!"
"Trùng hợp, ở trong nhà tôi cũng thân phận thấp kém, tuy là con trai của nhà họ Cố, nhưng tôi chẳng có địa vị gì trong nhà cả."
"..." Hứa Minh Tâm trợn tròn mắt, lời này thật có lý, cô không có gì để phản bác.
"Đợi đã! Tuy tôi không xấu, nhưng cũng không được tính là nghiêng nước nghiêng thành!"
"Tôi cũng vậy, tuy tôi không xấu, nhưng cũng không được tính là người đẹp trai nhất thế giới."
"Tôi... dáng người tôi không cao lắm, trước không lồi sau không vểnh!"
"So với Diêu Minh, dáng người tôi cũng không cao, vả lại tôi cũng trước không lồi sau không vểnh."
"Tôi.. tôi còn..."
Hứa Minh Tâm vắt hết óc, tìm kiếm sự chênh lệch của hai người, nhưng nói ra đều bị Cố Gia Huy bịt hết, cô cũng không biết phải nói gì nữa.
Vào thời điểm cô cà lăm nói không ra lời, Cố Gia Huy gõ vào đầu cô: "Dung lượng não vốn đã nhỏ, em đừng vượt quá phụ tải nữa!"
"Đúng đúng đúng! Con người tôi đặc biệt ngốc, phản ứng không lanh, tính sổ cũng tính không tốt!"
"Không sao, tôi đã thông minh hai mươi tám năm, chính là vì một ngày kia vì em phục vụ."
"Tôi sẽ kéo thấp IQ một thế hệ, anh phải suy nghĩ cẩn thận đấy!" Hứa Minh Tâm vội vàng nói, Cố Gia Huy lâm vào trầm mặc, làm cô vui mừng nhướng mày. Cuối cùng cũng có một câu mà anh không phản bác được rồi!
Đời sau rất quan trọng!
"Đây đúng là một vấn đề."
Anh nói với vẻ hơi nghiêm trọng.
"Đúng không đúng không, nghiêm trọng lắm đúng không!" Hứa Minh Tâm mừng thầm nói.
"Thế trước tiên, chúng ta không cần con, nếu mà thực sự không được, chúng ta sẽ đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa, được không?"
"Cái... cái gì?"
"Hứa Minh Tâm, tôi mặc kệ em có tin hay không, tôi đã nhận định rồi, chúng ta là duyên trời định!"
Anh ôm cô vào lòng, bàn tay to xuyên qua mái tóc cô, anh nói: "Tôi hiểu nỗi lo lắng của em, em cũng không cần vất vả dung nhập vào thế giới của tôi, tôi sẽ nghĩ cách dung nhập vào thế giới của em. Em không cần phải trở nên càng ngày càng ưu tú, hiện tại rất tốt, những thứ khác giao hết cho tôi."
"Nhưng mà... tôi sợ người khác chê cười anh, nói vị hôn thê của anh không tiền không quyền, là một đứa con gái không được cưng chiều."
"Không sao, tôi có tiền có quyền, tôi cưng chiều em."1
Giọng nói anh trầm thấp tao nhã, sâu kín lọt vào tai, làm cho trái tim cô không kìm chế được mà khẽ run.
Anh nói...
Tôi có tiền có quyền, tôi tới cưng chiều em.
Lời này, gõ vào lòng cô, như là một cục đá rơi vào giữa hồ, dập dờn gợn ra từng vòng sóng.
"Tôi còn là..."
Cô không nhịn được lầm bầm, không ngờ Cố Gia Huy trực tiếp cúi người, chặn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của cô.
"Ưm..."
Cô không kìm được nỉ non ra tiếng, nhưng không hề có lực ngăn cản.
Tiến quân thần tốc, công thành chiếm đất, hoàn toàn không cho cô có cơ hội thở dốc.
Cô còn nhỏ, bất kỳ mơ màng nào cũng là đùa giỡn lưu manh.
"Bây giờ em còn sợ gì nữa không?"
"Tôi sợ..."
Cô vừa phun ra hai chữ, nghĩ tới điều gì đó, sợ tới mức vội vàng bịt miệng. Vừa nãy cô còn chưa nói xong đã bị anh hỏi một trận, nếu mà còn nói nữa, có khi nào...