Bạch Thư Hân dừng bước, lúc này cô ấy mới nhớ ra là vẫn còn có một Cố Yên.
Trước đây, cô ấy nghĩ là mình đã sai, đoạn tình cảm này là tình cảm quái dị, ngay từ đầu cô ấy đã thua rồi và cũng không có tư cách tranh giành với Cố Yên.
Nhưng mà bây giờ, cô ấy không còn bất kỳ gánh nặng tâm lý nào nữa, thích một người thì nên dũng cảm theo đuổi.
Cô ấy không tin, trong lòng Lệ Nghiêm, mình không bằng Cố Yên.
Cô ấy nắm chặt nắm tay, cả người đều là dũng khí.
Cô ấy hít sâu, xoay người nhìn thẳng vào Cố Yên và không hề sợ hãi.
Vào giây phút mà Cố Yên nhìn thấy ánh mắt của cô ấy thì cô ấy biết ngay là chiến tranh giữa cô ấy và Bạch Thư Hân là không tránh được.
"Cố Yên, trước kia tôi nghĩ mình đã sai, tôi và anh ấy sẽ không có kết quả, tôi sẽ chỉ hại anh ấy. Nhưng bây giờ, chúng không có quan hệ huyết thống, tôi có thể yêu anh ấy một cách quang minh chính đại! Phần tình cảm này của tôi, cũng sẽ không phải là không được lộ ra ngoài ánh sáng nữa."
"Tôi không cho rằng tôi sẽ thua cô, cô và anh ấy mới mấy năm, tôi và anh ấy lại bao nhiêu năm, tôi tin chắc trong lòng cô hiểu rõ! Lệ Nghiêm đối xử với tôi ra sao, không kém cô một tí nào, tôi không tin anh ấy sẽ chọn cô, mà không chọn tôi!"
"Vậy sao? Cô là nhảy ra từ trong kết cấu anh em, nhưng Lệ Nghiêm thì vẫn chưa. Mẹ ruột của anh ấy vừa qua đời chưa lâu, anh ấy vốn đang chịu đả kích nặng nề. Cô lại tìm anh ấy, nói cho anh ấy biết cô thích anh ấy nhiều năm, cô nghĩ anh ấy sẽ chấp nhận sao?"
Cố Yên tỉnh táo phân tích, cô ấy lớn hơn Bạch Thư Hân mấy tuổi, tất nhiên là chín chắn hơn rất nhiều.
Cô ấy càng hiểu hơn về mọi suy nghĩ và hành động của người đàn ông này.
Chỉ dựa vào điểm này, Bạch Thư Hân vĩnh viễn kém hơn.
Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, cô ấy không khỏi nhíu chặt chân mày.
Đúng là vậy, lực đánh quá lớn rồi.
Cô ấy cắn răng nói: "Vậy được, vẫn còn một thời gian nữa hai người mới kết hôn, tôi sẽ ngăn cản hai người."
"Anh ấy có cảm giác trách nhiệm với tôi, anh ấy không thể chọn cô."
"Cảm giác trách nhiệm? Tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cô biết rõ ràng. Thế nói như vậy thì anh ấy càng phải có cảm giác trách nhiệm với tôi!"
"Anh ấy không thể biết được chuyện xảy ra tối hôm đó, anh ấy chỉ biết tỉnh dậy người ngủ cạnh anh ấy là tôi, chứ không phải cô."
"Cố Yên, chuyện đã đến nước này, cô vẫn còn muốn lừa anh ấy sao? Tối hôm đó là tôi, camera đã quay được, tôi có chứng cứ, tối hôm đó cô hoàn toàn không có tới, tối đó trong phòng chỉ có hai người chúng tôi."
Bạch Thư Hân vội vàng nói.
Cố Yên đoán được là chắc chắn cô ấy sẽ nói như thế, nên sớm đã có câu trả lời: "Camera nhà cô, tôi đã cho người xử lý từ lâu rồi, camera hôm đó đã hỏng rồi, cho dù Lệ Nghiêm có ra mặt điều tra, thì cũng không tìm được băng ghi hình ra vào của ngày hôm đó."
"Cái gì... cô... cô hèn hạ!"
"Tôi không hèn hạ, đúng là tôi có lòng riêng, nhưng tôi cũng là vì tốt cho các người."
"Vậy tấm thân xử nữ thì sao? Tôi đã không còn nữa, đoán chừng cô vẫn còn nhỉ? Đêm tân hôn, cô muốn để cho Lệ Nghiêm nhìn thấy bộ mặt thật của cô sao?"
"Lớp màng đấy tôi đã chọc thủng rồi, thậm chí tôi còn không có đi bệnh viện, tôi tự giải quyết. Tôi không giống cô, tôn sùng lớp màng này là thần thánh, đối với tôi mà nói thì đấy chỉ là một tầng lá mỏng mà thôi. Bây giờ tôi giống cô, đều không phải là xử nữ, Lệ Nghiêm sẽ không phát hiện."
Cố Yên lạnh lùng nói.
Cô ấy vốn định làm Lệ Nghiêm uống say, rồi tới một lần, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.
Lại cộng thêm chuyện Mai Lan qua đời, cô ấy mơ hồ đoán được, sự việc không thể khống chế được nữa rồi.
Cô ấy liền dứt khoát nhẫn tâm tự giải quyết.
Lần đầu tiên cô ấy bị người ta dồn ép thành thế này, sử dụng loại thủ đoạn hèn hạ này để có được đàn ông.
"Cô đê tiện! Sao cô có thể làm như vậy? Cố Yên, trước kia cô luôn mồm chỉ trích tôi, bây giờ cô đã làm cái gì rồi? Cô không ích kỷ sao?" "Đúng là tôi ích kỷ, thế tôi hỏi cô, tối hôm đó, cô khẳng định cô không có mềm lòng, cô không muốn tiện thể mà làm không? Cái gì mà đều đã uống rượu, rượu xong loạn tính. Anh ấy uống rượu vào thì lý trí về không, giống như bùn nhão. Nếu cô không chủ động, thì sao anh ấy lại bừa bãi? Là cô có lỗi với tôi trước, tôi lại chỉ trích
ngược lại tôi ư?" "Bạch Thư Hân, hai người là anh em, không phải tôi quyết định. Tôi chỉ biết Lệ Nghiêm là bạn trai tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi. Cho dù các cô không phải là anh em thì sao chứ, cô không thay đổi được sự thật, thế giới của buổi tối hôm đó chỉ có tôi và cô, Lệ Nghiêm không thể nào biết được. Sở dĩ tôi nói cho cô biết trước, là vì tôi
đoán được cô chắc chắn sẽ tìm Lệ Nghiêm để nói, tôi khuyên cô đừng tự rước lấy nhục!"
Cố Yên lạnh lùng nói, trên khuôn mặt xinh đẹp kia đã nhiễm một tầng băng lạnh.
Bạch Thư Hân nghe thấy những lời này, dường như một cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng mất rồi.
Cố Yên tâm tư kín đáo, vậy mà chặt đứt hết mọi đường lui của cô ấy.
"Cô... tôi phải liều mạng với cô..."
Trong lòng Bạch Thư Hân có oán hận, cô xông lên, nhưng trình độ chân tay của cô kém xa Cố Yên.
Một cái bắt ngược, đã ép cánh tay của cô ấy ra sau lưng. "Bạch Thư Hân, ai cũng không thể ngăn cản hôn lễ của tôi, ai cản, tôi muốn mạng của người đó, kể cả cô! Thủ đoạn của nhà họ Cố cô biết chứ gì, tôi muốn mạng của cô thì dễ như trở bàn tay. Tuy tôi là bác sĩ, nhưng ở trong bộ đội lâu như vậy, tôi cũng biết phản trinh sát, tôi bảo đảm tôi làm việc không để lại một chút vết tích. Tôi không muốn quá tuyệt tình,
nhưng tôi phải bảo vệ tình yêu của bản thân tôi."
"Cố Yên, cô đây là gian dối, thật ra cô cũng không dám đúng không? Cô sợ người mà Lệ Nghiêm yêu là tôi! Thật ra cô cũng rất hèn nhát, đường đường là cô chủ nhà họ Cố, mà phải dùng cái thủ đoạn bỉ ổi như thế này để có được đàn ông sao?"
Bạch Thư Hân hổn hển nói.
Cố Yên nghe vậy, cô ấy cười giễu một tiếng, quăng người cô đi.
Bạch Thư Hân lảo đảo vài bước, xoa xoa bả vai đang đau, nhìn Cố Yên với ánh mắt không cam tâm.
"Thủ đoạn của tôi bỉ ổi, cô cũng chẳng quang minh gì. Kẻ tám lạng người nửa cân, cô không có tư cách nói tôi. Tôi đã nói đến như thế rồi, hy vọng cô tự thu xếp ổn thỏa, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt."
Cố Yên nói xong những lời nên nói, cũng không tính lãng phí võ mồm với cô ấy nữa.
Cô ấy liếc mắt nhìn va ly của Bạch Thư Hân, cô ấy đã đồng ý với Hứa Minh Tam là mang đồ về cho cô.
Cô ấy trực tiếp mở ra, Bạch Thư Hân hoảng sợ hô lên: "Đừng."
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Cố Yên nhìn thấy trong va ly có một chiếc cà vạt màu xanh thẫm, không cần đoán cũng biết cái này là cho ai.
Cố Yên đi thẳng vào phòng bếp rồi lấy cái kéo ra, cắt đứt luôn.
Bạch Thư Hân đỏ mắt, nhặt hai đoạn cà vạt dưới sàn lên, hai mắt trợn trừng.
"Cố Yên, cô còn độc ác hơn trong tưởng tượng."
"Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, không độc ác thì làm thế nào? Cố Yên tôi chưa bao giờ thua trận!"
Bạch Thư Hân nghe vậy, cô ấy nắm chặt chiếc cà vạt, và vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng.
"Cố Yên... chi bằng, chúng ta cho Lệ Nghiêm một cơ hội, chúng ta cạnh tranh công bằng, giao quyền lựa chọn cho Lệ Nghiêm được không?"
"Này là công bằng nhất rồi!"
Bạch Thư Hân gào lên.
Cố Yên nghe thấy vậy, cô ấy cười lạnh nói: "Cái này chẳng công bằng với tôi một chút nào, vốn dĩ tôi đã sắp thắng rồi, tại sao tôi phải cho cô cơ hội. Bạch Thư Hân, tôi khuyên cô hãy hết hi vọng đi, nếu không tôi sẽ khiến cô hối hận!"
Cô ấy ném cái kéo xuống đất, phát ra tiếng keng một cái, gõ vào lòng hai người.
Cô ấy lấy bừa một ít đồ trong va ly, xác định bên trong không có đồ của Lệ Nghiêm nữa thì mới yên tâm. Sau khi cô ấy rời đi, Bạch Thư Hân cũng không thể kìm chế được nữa, cô ấy chật vật té ngã trên sàn nhà...