Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 331: Mưu kế sâu, ai sợ ai
"Cố Gia Huy."
Cô chợt gọi tên anh.
Anh ngẩng mặt lên nhìn cô.
Vào khoảnh khắc này, cô bất ngờ tiến sát lên, môi đỏ hôn lên môi anh, học theo dáng vẻ của anh, bắt chước làm theo.
Lòng anh khẽ run lên, cơ thể cũng cứng ngắc, anh đang định đổi khác thành chủ, nhưng lại bị cô nhóc ngăn lại.
"Đừng, lần nào cũng là anh hôn tôi, tôi không có bất kỳ quyền chủ động nào. Lần này để tôi, cũng phải cho thầy biết thành tích của học sinh như thế nào chứ."
"Được."
Cố Gia Huy gật đầu nói.
Động tác của cô nhóc này chậm rì, hơn nữa còn không có trình tự gì.
Tóm lại... rất ngốc, làm anh ngứa ngáy khó nhịn, mấy lần anh định cường thế đẩy ngã cô, chiếm lấy chủ động.


Nhưng, cô đã lên tiếng thì tất nhiên là anh nhường.
Lần này chắc là do cô chủ động, còn có thể lén thở, nụ hôn dài kết thúc, cũng không có khó khăn mấy.
Cô buông môi anh ta, hai má đỏ bừng.
"Được rồi..."
"Được rồi? Đây chính là thành quả dạy học đấy hả?"
"Ừm... đột nhiên muốn tặng cho anh một chút, làm bồi thường cho chuyện lần này, tôi cũng có sai."
"Thế em xin lỗi xong rồi hả?" Cố Gia Huy hỏi.
Cô gật đầu, sau đó bên tai truyền tới giọng nói vô cùng trầm ấm của anh: "Vậy cũng nên đến lúc tôi xin lỗi rồi, nghĩ lại thì tôi cũng sai, hơn nữa còn sai rất nhiều, lần này chắc là thời gian xin lỗi sẽ lâu hơn mới phải."
"Nà ní?"
Hứa Minh Tâm kinh hãi, đây là chiêu gì vậy?


Cô còn chưa phản ứng lại, đã bị công thành và càng không thể vãn hồi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nụ hôn của anh đặc biệt bá đạo cường thế, không cho người ta bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.
"Anh Gia Huy!"
Ngô Ân chạy về rồi.
Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì nhíu mày, anh bị làm phiền rồi.
Hứa Minh Tâm vội vàng đẩy người Cố Gia Huy ra, sau đó nhanh chóng lau miệng, vội vàng ngồi thẳng lưng.
Giống như một bạn nhỏ làm sai, một giây biến thành ngoan ngoãn luôn.
Cố Gia Huy mỉm cười, anh cũng đứng dậy.
Ngô Ân đi vào, cô ta nhìn thấy hai người.


Ánh nến yếu ớt, cô ta khong nhìn thấy hai má đỏ bừng của Hứa Minh Tâm, cho nên chưa có phát hiện hai người đã làm chuyện xấu.
"Hai người... anh Gia Huy, sao đột nhiên anh lại chạy về vậy?"
"Không có gì, mệt rồi, muốn về đi nghỉ."
Ngô Ân nghe vậy, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Anh về gấp như thế, cái lý do này rất không hợp lý.
Nhưng... vì sao cơ chứ, cũng không đến mức là vì Hứa Minh Tâm đấy chứ?
Nếu mà là vì cô, thì cũng sẽ không tốt với mình như vậy.
Ngô Ân vẫn chưa nghĩ sâu, cô ta nói: "Anh Gia Huy, em đi lấy một ngọn nến cho anh nhé, mái nhà có thể ngắm được sao, rất đẹp."
"Không cần, anh về phòng nghỉ ngơi đây."
Cố Gia Huy thản nhiên từ chối, giọng nói lạnh lùng tẻ nhạt.


Cố Gia Huy thản nhiên từ chối, giọng nói lạnh lùng tẻ nhạt.
Ngô Ân nghe thấy giọng nói này, cô ta hơi buồn bực.
Không phải trước đó hai người vẫn vui vẻ đó sao? Sao đột nhiên lại trở nên lạnh lùng thế này vậy?
"Vậy em đưa anh về phòng."
Ngô Ân cố chấp nói.
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì nóng nảy, nếu mà để cô ta đi vào phòng của Cố Gia Huy thì nguy.
Không được luống cuống, cô từng đấu trí với Trình Hoa, cũng từng đấu trí với cô giáo nội gián, không thể đến đây là dễ dàng bị đánh bại được.
Cho dù là không trâu bắt chó đi cày, bất đắc dĩ phải ra tay, tình hình này cũng phải có hành động rồi!
Làm sao thì mới có thể không bại lộ quan hệ của bọn họ, mà vẫn ngăn cản được Ngô Ân đây?
Hứa Minh Tâm lập tức huy động toàn bộ trí tuệ của mình, cái đầu nhỏ vận động với vận tốc ánh sáng, giống như là đang bật máy vậy.


Cố Gia Huy còn chưa trả lời, không ngờ sau lưng đã truyền tới tiếng kêu đau của Hứa Minh Tâm.
"Ai ya..."
Thế mà cô lại ngã từ trên giường xuống.
"Em sao vậy?"
Cố Gia Huy vội vàng tiến lên.
"Tôi... vừa nãy tôi định đi vệ sinh, không ngờ xuống giường nhanh quá, trẹo chân rồi."
"Để tôi xem nào."
Cố Gia Huy căng thẳng, anh sờ mắt cá chân của cô.
Hứa Minh Tâm đau đến nỗi hít vào một hơi, ban đầu là cô định diễn trò, nhưng không ngờ diễn giả thành thật, cô xuống giường vội quá, mắt cá chân còn rắc rắc một tiếng nữa cơ.
Tự chuốc khổ vào người...
Mắt cá chân dần sưng đỏ với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thất, nhất thời sẽ rất khó tiêu sưng.


Bây giờ lại đang mất điện, muốn chườm đá cũng không được.
"Tôi đưa em đi đến phòng khám gần đây."
"Vâng."
Hứa Minh Tâm gật đầu lia lịa.
Sau đó, Cố Gia Huy định bế cô lên, nhưng lại bị cô từ chối.
"Cõng tôi."
Anh từng bế người phụ nữ khác rồi, cô không vui!
Coo cũng hẹp hòi đấy.
Rõ ràng là Cố Gia Huy biết, cô nhóc này vẫn đang thầm so đo.
Anh cõng Hứa Minh Tâm, rồi đi ra ngoài.
Ngô Ân tức đến nỗi mặt tái mét, đây chẳng phải là chiêu của cô ta sao? Thế mà Hứa Minh Tâm lại mặt dày diễn một lần nữa.


Bắt chước bừa!
Mắt thấy bọn họ sắp ra khỏi cửa, Ngô Ân vội vàng bắt lấy góc áo của Cố Gia Huy, cô ta khom người nói: "Anh Gia Huy, chân em cũng đau này!"
"Anh thấy em đi bộ ra đây, rất khỏe."
Anh không khách khí vạch trần luôn.
Nếu không phải vì kích thích Hứa Minh Tâm, thì còn lâu anh mới diễn cái loại trò xiếc vụng về này với Ngô Ân.
Ngô Ân nghe vậy, thì lập tức á khẩu, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.
Tư vị bị người ta vạch trần không hề dễ chịu.
Cô ta không có cách nào ngăn cản, đành phải trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Cô ta tức đến nỗi dậm mạnh chân xuống đất, cô ta không cam lòng.
Đúng lúc này, thím Ngô đi tới, nói: "Vừa nãy mẹ thấy cậu Cố cõng cô Hứa đi ra, này là sao vậy?"


Đúng lúc này, thím Ngô đi tới, nói: "Vừa nãy mẹ thấy cậu Cố cõng cô Hứa đi ra, này là sao vậy?"
"Người phụ nữ ti tiện đó quyến rũ anh ấy! Mẹ, sao trên đời này lại có người phụ nữ không biết xấu hổ như thế chứ. Rõ ràng anh Gia Huy có hảo cảm với con, thế mà cô ta lại dùng chiêu hèn hạ như kia, không biết xấu hổ!"
Ngô Ân tức giận nói, cô ta cũng đã quên rằng, chiêu này là cô ta dùng trước, Hứa Minh Tâm cũng chỉ trông bầu vẽ gáo mà thôi.
Thím Ngô nghe thấy vậy, bà ta nói: "Cậu Cố này không phải người bình thường, cậu ba Cố tiếng tăm lừng lẫy ở Kinh Đô, đó là nhà giàu đấy, không phải gia đình mà con có thể đi vào. Con hãy thành thật đi làm cho mẹ, tìm một người được được rồi cưới đi." "Mẹ, sao mẹ chẳng có chí khí gì vậy? Mẹ không ôm hy vọng, thì cũng không thể đả kích tính tích cực của con gái chứ! Mẹ chưa nhìn thấy hôm nay anh Gia Huy ân cần hỏi han con sao? Vả lại, người chị em thân thiết kia của mẹ, mẹ của anh Gia Huy, không phải cũng sinh ra từ trấn nhỏ này sao? Bà ấy có thể gả vào nhà giàu,
sao con không thể?"
"Nếu lúc trước mẹ học cùng bà ấy chuyên ngành hộ lý, nói không chừng đã có thể gả vào nhà họ Cố, con chính là thiên kim tiểu thư rồi đấy."
"Đừng nói linh tinh, nếu câu này mà bị bố con nghe được thì nguy đấy. Con bớt ở đó mơ mộng hão huyền đi, ngày mai bọn họ bái tế xong thì phải đi rồi, con đừng làm loạn nữa. Giờ không còn sớm nữa, con mau đi ngủ đi."


Thím Ngô không ủng hộ con gái, bà ta sợ cô ta mơ tưởng hão huyền.
Dù sao thì bà ta cũng không đắc tội được Cố Gia Huy, còn cả Hứa Minh Tâm kia nữa, cô cũng là tiểu thư danh viện chân chính.
Bọn họ có thể ở chỗ này, nhận một phần ân tình, sau này làm việc cũng tương đối thuân tiện.
Thím Ngô xoay người rời đi, nhưng Ngô Ân thì vẫn không cam tâm.
Vừa nghĩ đến sự dịu dàng mà Cố Gia Huy dành cho mình lúc trước, cô ta đã đỏ mặt rồi.
Chắc chắn Cố Gia Huy cũng có hảo cảm với mình, nếu không thì sao lúc trước lại tốt với mình như thế cơ chứ?
Hứa Minh Tâm đó đúng là mặt dày, cậy vào có chút quan hệ với nhà họ Cố, đã trơ tráo như thế, từ nội thành theo đến tận đây.
Mặt dày, không biết xấu hổ, còn bắt chước mình!
Cô ta không tin, cô ta đấu không lại Hứa Minh Tâm.


Vừa nghĩ đến sự dịu dàng mà Cố Gia Huy dành cho mình lúc trước, cô ta đã đỏ mặt rồi.
Chắc chắn Cố Gia Huy cũng có hảo cảm với mình, nếu không thì sao lúc trước lại tốt với mình như thế cơ chứ?
Hứa Minh Tâm đó đúng là mặt dày, cậy vào có chút quan hệ với nhà họ Cố, đã trơ tráo như thế, từ nội thành theo đến tận đây.
Mặt dày, không biết xấu hổ, còn bắt chước mình!
Cô ta không tin, cô ta đấu không lại Hứa Minh Tâm.
Ngay khi cô ta đang vô cùng tức tối, không ngờ điện thoại reo lên, là một số máy lạ.
Cô ta dứt khoát cúp máy, không ngờ đối phương vẫn chưa từ bỏ, lại gọi đến tiếp.
Ngắt liền mấy lần, cuối cùng cô ta mất kiên nhẫn, cô ta nghe máy.
"Ai vậy?" "Dám cúp điện thoại của ông đây, con mẹ nó cô muốn chết à?" Đầu dây bên kia, truyền tới giọng nói khủng bố.


Chương 332: Anh đã cõng tôi rồi, sau này không cho phép cõng người khác
Ngô Ân nghe thấy giọng nói âm trầm này, cô ta sợ đến nỗi suýt thì hồn bay phách lạc.
Cô ta tưởng là mình gặp phải ma, bàn tay run lên, ném luôn điện thoại ra ngoài.
Điện thoại rơi xuống đất còn phát ra ánh sáng màu xanh.
"Anh... rốt cuộc anh là ai? Là người hay ma?"
"Tất nhiên là người rồi, hơn nữa tôi còn biết cô đã nhìn trúng Cố Gia Huy rồi, đúng không? Tôi có thể giúp cô, có được anh ta, khiến cho Hứa Minh Tâm không thể cản trở cô được nữa!"
Ngô Ân nghe thấy câu này, cô ta vội vàng đi lên cầm chặt điện thoại trong tay.
"Anh nói vậy là có ý gì?"
"Tôi giúp cô có được Cố Gia Huy, cô cũng phải giúp tôi."
"Rốt cuộc anh là ai?"


"Cô không có tư cách biết."
Gi ọng nói đó âm u cổ quái, giống như giọng nói đi ra từ trong địa ngục sâu thẳm vậy, làm cho trái tim cô ta hung hăng run lên.
Rốt cuộc người này là ai!
Nhưng, cô ta chỉ quan tâm là anh ta có thể trợ giúp mình thật hay là không, diệt trừ cái tai họa Hứa Minh Tâm này, cũng có thể giúp cô ta có được Cố Gia Huy, thành công gả vào nhà giàu.
"Anh... anh thật sự có thể giúp tôi à?" Cô ta dè dặt nói.
"Có thể, phải xem cô có thành ý hợp tác với tôi hay không đã."
"Anh... anh muốn tôi làm như thế nào?"
Cô ta hít thở sâu một hơi, to gan nói.
Thật ra cô ta cũng tự mình biết mình.
Cố Gia Huy là nhân vật như thế nào, người đó là nhân trung long phượng, muốn kiểu phụ nữ nào mà chả có, sao lại tới đây tùy tiện nhìn trúng một người mang về chứ?


Cho nên cô ta nhất định phải có chút thủ đoạn, nhưng mà thời gian cấp bách, nếu cô ta còn không hành động nữa thì rất có khả năng miếng thịt đến miệng sắp bay mất rồi.
Đợi tiếp đến tháng tư năm sau, thật sự là quá lâu.
Cô ta bí quá hóa liều, nếu cách của người này mà được, cớ sao mà không làm cơ chứ?
Sau đó, người đó âm trầm nói ra từng câu từng chữ.
"Được... tôi có thể giúp anh, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Được, tôi cần Hứa Minh Tâm, cô có được Cố Gia Huy."
Hai người ăn nhịp với nhau, sau đó cúp điện thoại.
Điện thoại tối đi, cả hành lang đều tối đen như mực.
Trong bóng đêm, cô ta nở nụ cười dữ tợn, tựa như đã nhìn thấy ánh sáng của thắng lợi vậy.
Còn giờ phút này, Cố Gia Huy đã cõng Hứa Minh Tâm đến trên cổ trấn rồi.


Phòng khám vẫn còn mở cửa, chân bị thương không nghiêm trọng lắm, hơi sưng đỏ nhẹ mà thôi.
Bôi thuốc mỡ xong, cũng không cần chườm đá, trở về nghỉ ngơi cho tốt là được.
Mua thuốc xong, Cố Gia Huy liền cõng cô ra.
"Em ngã thật, hay là ngã giả vậy?"
"Ban đầu là ngã giả, nhưng không ngờ tôi đấy nhanh quá, thế là trẹo chân thật, đành phải diễn giả làm thật rồi."
Hứa Minh Tâm cũng rất bất đắc dĩ nói.
"Thế thì tôi tình nguyện em không làm như thế, còn làm mình bị thương rồi đây này."
"Cũng không phải vết thương nghiêm trọng lăm, chúng ta còn có thể ra ngoài dạo phố, không có người thứ ba, chỉ có hai chúng ta, không tốt sao?"
"Được, em muốn đi đâu?"
"Tôi cũng muốn đi thả đèn, chúng ta thả một chiếc cho mẹ anh, có được không?"


"Còn chưa gặp mẹ chồng đã muốn lấy lòng bà ấy như thế à?"
"Anh... anh nói linh tinh cái gì đấy?" Hứa Minh Tâm hơi ngại ngùng, cô nói.
Cố Gia Huy chỉ mỉm cười, sau đó anh đưa cô tới bên bờ sông.
Vẫn còn rất đông người, buổi tối ở đây quả nhiên náo nhiệt, đúng lúc gặp phải kỳ nghỉ tiết thanh minh.
Rất nhiều người bên ngoài cũng về bái tế và đang thả đèn ở sông.
Thế mà đèn này là đèn châm nến thật, trước đây cô mới trông thấy trên phim cổ trang từng đoàn chiếc đèn hoa sen thôi.
Hơn nữa chỗ này không chỉ bán những chiếc đèn hình hoa sen, còn có đèn hình con thỏ, con hổ, đủ hết mọi thứ.
Hứa Minh Tâm đã mua hai cái, cô đốt đèn dưới sự dìu đỡ của Cố Gia Huy, rồi thả ở sông.
"Anh bảo, những ngọn đèn này sẽ trôi về phía nào? Là hồ Giang Hải sao? Hay là hoàng tuyền gì gì đó?"


"Anh bảo, những ngọn đèn này sẽ trôi về phía nào? Là hồ Giang Hải sao? Hay là hoàng tuyền gì gì đó?"
"Trôi nhiều nhất là đến hạ du, nơi đó có người chuyên môn vớt, như thế có thể bảo vệ môi trường."
"Ách..."
Câu trả lời này chẳng có ý thơ tí nào, chẳng lãng mạn tí nào!
Hoàn toàn không phải là câu trả lời tiêu chuẩn!
"Cố Gia Huy, anh nghiêm túc như vậy, thật sự tốt sao? Cái này vốn là gửi gắm niềm thương nhớ, anh không thể nghi tốt hơn chút được à? Nói ra sự thật như vậy làm gì, xuyên thủng mọi ảo tưởng tốt đẹp của tôi à?"
"Ừm, đi xuống hoàng tuyền."
Cố Gia Huy lập tức chữa lại.
"Muộn rồi!"
Hứa Minh Tâm tức giận nói, cô quay người chạy đi.
Cố Gia Huy chạy nhanh lên phía trước, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Lên đi."


"Cố Gia Huy, anh phải nghĩ cho kỹ đấy, nếu tôi mà lên rồi, thì cái lưng này của anh không được cõng cô gái nào khác nữa."
Hứa Minh Tâm mỉm cười nói.
Có một số chuyện luôn phải nhắc trước cho rõ, bây giờ cô rất ghét kiểu bế công chúa, cô chẳng thích tí nào nữa!
"Ừ, tôi đồng ý với em."
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, lúc này mới nhảy lên lưng anh.
Cô quàng hai tay vào cổ anh, nhìn thấy đồ ăn ngon, cô lập tức giục Cố Gia Huy đi qua.
Cô đã mua một que kem, cô còn không quên cho anh cắn hai miếng.
"Sao vừa nãy em nhớ ra là phải ngăn cô ta lại vậy?" "Haiz, thật ra trước đây tôi cũng đã ý thức được rồi. Ví dụ những người theo đuổi anh kia, Trình Hoa, Tiết Hoa... thật ra không đến mức buộc phải ra tay, tôi thật sự không muốn ra mặt. Bọn họ biết quan hệ của chúng ta, vẫn cố tình muốn phá hoại chúng ta, cho nên tôi rất tức giận, phản ứng cũng sẽ kịch liệt hơn một chút. Nhưng mà lần này, tôi
cứ có cảm giác, vô cớ xuất binh."


cứ có cảm giác, vô cớ xuất binh."
"Cố Gia Huy... ở cùng anh, tôi sẽ sợ hãi." "Tôi sợ mình không đủ tốt, làm liên lụy anh bị người khác chế nhạo, nói anh cưới một cô vợ vô dụng. Tôi sợ tôi không hiểu quy củ, ở bên ngoài làm mất mặt anh. Cho nên tôi luôn rất cẩn thận, tôi muốn trở nên tốt hơn nữa. Bây giờ tôi... vẫn chưa có thực lực, nếu đợi khi tôi có thực lực, tôi có thể khiến cho những người đó tin
phục tôi. Cho nên tôi rất muốn muốn trốn ở một góc không người biết, bế quan cần cù khổ luyện."
"Trước đó, tôi muốn làm kiểu đà điểu, thu mình lại. Tôi.... rất không có tiền đồ, đúng không?"
Hứa Minh Tâm nói, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cố Gia Huy nghe vậy, anh dừng bước, anh nói: "Tôi làm em khó xử đến thế à?"
"Cũng không phải... tôi biết anh không chê tôi, nhưng tôi chê bản thân tôi..."
Hứa Minh Tâm buồn bã nói, cô phiền muộn mình ngốc thế, phiền muộn mình không có lễ nghi quý tộc, sau này rất nhiều thứ phải cố học.
Nếu mà biết sớm hơn, cô là người ông trời an bài làm vợ của Cố Gia Huy, cô nhất định sẽ siêng năng khổ luyện từ khi chào đời, biến mình trở nên giỏi nhất, sau đó xuất hiện trước mặt anh.


Nếu mà biết sớm hơn, cô là người ông trời an bài làm vợ của Cố Gia Huy, cô nhất định sẽ siêng năng khổ luyện từ khi chào đời, biến mình trở nên giỏi nhất, sau đó xuất hiện trước mặt anh.
"Em đã nghe chuyện cô gái ốc chưa?"
"Anh muốn kể chuyện cho tôi nghe à? Đừng, câu chuyện mà anh kể chẳng lãng mạn, truyền kỳ tí nào!"
"Em không nghe cũng không được, lần này cái tôi nói là chuyện công tử ốc."
"Hả? Anh còn xuyên tạc lịch sử nữa hả? Anh kể đi."
"Có một thiếu nữ, nhặt được một con ốc..."
"Hả? Câu chuyện bắt đầu như thế hả?"
"Hứa Minh Tâm, em mà còn ngắt lời tôi nữa, thì tôi sẽ ăn sạch que kem của em!"
Có Gia Huy nổi bão rồi. Hứa Minh Tâm thè lưỡi, ngoan ngoãn không quấy nữa: "Được được được, anh kể đi, nhặt được một con ốc xong thì sao..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK