Anh ta rất ít khi nói chuyện với con gái, vừa nói là dễ cà lăm đỏ mặt.
Anh ta xấu hổ đẩy đẩy gọng kính, sau đó nhìn Cố Cố bằng ánh mắt không biết làm thế nào.
"Nếu cháu còn cười cậu nữa, cậu sẽ không dẫn cháu ra ngoài chơi nữa."
"Cháu không thèm đi ra ngoài cùng cậu...Cậu sẽ làm lạc mất cháu, cũng sẽ làm lạc chính mình.
Ôn Thành nghe được lời thật lòng này, anh ta càng bất lực.
Anh ta liếc mắt nhìn về phía phòng bếp, anh ta cảm thấy mình rất thất bại.
Trong phòng bếp, Hứa Minh Tâm đang làm điểm tâm.
Bạch Thư Hân hoàn toàn không giúp được gì, cô ấy ở bên cạnh chơi điện thoại.
"Cậu nói thẳng quá rồi đó, người ta nghe thấy chắc chắn không thoải mái."
"Anh ta không thoải mái ư? Tớ còn không thoải mái đây này! Tớ đi cùng anh ta là xui xẻo, hơn nữa cậu chưa nghe một câu nói à? Tú tài và quân nhân, là thủy hỏa bất dung!"
"Nếu anh ta đứng trước mặt chú tớ, nói năng ấp a ấp úng, chắc chắn chú tớ sẽ làm cho anh ta cút về nhà học tập phát âm thật tốt." Bạch Thư Hân lắc đầu, cảm thấy không quen nhìn kiểu vẻ nho nhã, vừa nghĩ tới liền nổi da gà, không thoải mái.
Hứa Minh Tâm mỉm cười: "Cậu nói chuyện thì cũng chú ý chút, các cậu đều là khách, nhưng làm chủ nhà là tớ khó xử."
"Chậc chậc chậc, đã xưng hô là chủ nhà rồi, xem ra cậu đã thích ứng với cuộc sống của nữ chủ nhân rồi! Phú bà, tớ muốn ôm đùi."
"Đừng! Cậu mới là thổ hào ẩn hình."
Hai người ở trong phòng bếp nói nói cười cười, làm được một ít bánh ngọt ra lò, Cố Cố rất thích ăn.
Không ngờ Cố Cố cũng là cao thủ thích ăn đồ ngọt, nếu không phải Cố Gia Huy sợ cô bé ăn hỏng răng, chắc chắn cô bé định ăn hết sạch.
Buổi tối lúc ăn cơm, hòa thận vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Bạch Thư Hân liền đi về.
Ôn Thành muốn tiễn cô ấy về, trò chuyện bày tỏ xin lỗi, nhưng Bạch Thư Hân đã cản lại.
"Cháu gái anh bảo anh là một kẻ mù đường, tối đêm rồi thôi thì đừng ra ngoài nữa, tôi có thể tự về được, cảm ơn."
"Vậy... vậy thì được..."
"Anh nói chuyện với con gái, đều cà lăm như thế này à?"
Bạch Thư Hân nghe anh ta nói chuyện, cô ấy hơi đau đầu, cô ấy bất lực nói.
Mặt Ôn Thành hơi đỏ, anh ta có chút không biết nên trả lời thế nào.
Mặc dù anh ta không giỏi nói chuyện với con gái, nhưng cũng không đến nỗi câu nào cũng cà lăm.
Cũng không biết tại sao, khi đối diện với Bạch Thư Hân, anh ta cảm thấy mình rất ngượng ngùng thảm hại.
Lần đầu gặp mặt, con trai vốn phải thân sĩ, nhưng hình như anh ta đã bộc lộ ra hết khuyết điểm rồi.
Anh cũng muốn làm chút gì đó bù đắp, nhưng lại càng sửa càng phá hư.
Đúng vào lúc Ôn Thành không biết nên trả lời như thế nào, Bạch Thư Hân vẫy tay, cũng không có hứng thú biết
Cô ấy trực tiếp lái xe rời đi, Ôn Thành hơi nhụt chí.
Trong nhà chợt có thêm hai thành viên, Hứa Minh Tâm thu dọn một gian phòng ngủ sạch sẽ.
Ôn Thành sẽ không ở đây thường xuyên, hai ngày nữa là anh ta sẽ chuyển ra, dù sao thì lần này tới là rèn luyện bản thân.
Cô không biết Cố Cố muốn tới, cho nên khi dọn phòng, cô lúng ta lúng túng thả rất nhiều đồ của thiếu nữ.
Đều là vội vàng bảo chú An mua, cũng không biết Cố Cố có thích không.
Sau khi cô bé đi vào, cô bé kinh ngạc hô lên: "Đây... là phòng của con sao?"
"Thích không?"
"Thích ạ, thích lắm! Trước đây Cố Cố không có phòng của mình."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì quay sang nhìn Cố Gia Huy với ánh mắt hoài nghi, lúc này anh mới giải thích.
Trước đây Cố Cố toàn sống ở bệnh viện, sức khỏe của cô bé rất kém, căn bản không thể rời khỏi sự trông nom của bác sĩ.
Hứa Minh Tâm nhìn vẻ mặt tươi cười vui vẻ của cô bé, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tay nhỏ của Cố Cố nắm lấy đầu ngón tay của cô, cô bé hỏi: "Mẹ Hứa, tối nay mẹ ngủ cùng con được không?"
"Ngủ cùng con thì cũng được thôi, nhưng mà con đừng gọi mẹ là mẹ Hứa được không, cảm giác mẹ lớn tuổi lắm ấy. Con có thể gọi mẹ là cô, cũng có thể gọi mẹ là Tâm Tâm, con thấy sao?"
"Con gọi tên mẹ được không?"
"Được, bọn họ đều gọi mẹ là Minh Tâm hoặc là Tâm Tâm, con thích cái nào?"
"Được, bọn họ đều gọi mẹ là Minh Tâm hoặc là Tâm Tâm, con thích cái nào?"
"Tâm Tâm."
"Thế sau này con cứ gọi mẹ là Tâm Tâm, mẹ gọi con là Cố Cố được không nào?"
"Thế sau này mẹ kết hôn với bố rồi, con cũng có thể gọi như thế sao?"
"Tùy ý, mẹ cũng rất thích."
"Thế Tâm Tâm có thể ngủ cùng con không?"
"Đương nhiên là được rồi, nhưng mà con phải hỏi bố Cố của con đã, hỏi xem anh ấy có chịu không ấy."
Cố Cố nghe vậy thì chỉ nhìn về phía sau Cố Gia Huy đang trầm mặc.
Haiz?
Tại sao trông bố Cố không mừng vậy, là mình làm sai cái gì sao?
Cô bé bám ống quần của Cố Gia Huy, sau đó dè dặt nhìn.
"Bố Cố, được không?"
Cố Gia Huy hơi đau đầu, anh hoàn toàn không hạ được quyết tâm từ chối Cố Cố.
Nhưng mà Hứa Minh Tâm ngủ với Cố Cố, thế anh phải làm sao? Phòng không gối chiếc à?
"Hay là, ba chúng ta ngủ chung?"
"Cái này hay! Cố Gia Huy, dù sao thì giường lớn của chúng ta cũng to, ở giữa thêm một cục nho nhỏ. Mẹ cũng muốn ngủ cùng với Cố Cố, Cố Cố sức khỏe yếu, ôm vào nhất định rất thoải mái.
Bất đắc dĩ, Cố Gia Huy chỉ có thỏa hiệp đồng ý.
Sau đó Hứa Minh Tâm liền dẫn Cố Cố về phòng mình, bọn họ đã tắm xong từ lâu rồi, đã nằm lên giường rồi.
Cố Cố đang chơi búp bê Baby, hình như là hồi nhỏ mỗi một bé gái đều không thoát được cái này.
Hứa Minh Tâm cũng ôn tập xong bài tập, sẵn sàng cho thứ hai nộp bài tập.
Cố Gia Huy tắm xong đi ra, Cố Cố quấn lấy anh, đòi anh kể chuyện.
Nhưng Cố Gia Huy đâu có giống người kể chuyện chứ.
Anh bị bắt cầm quyền truyện thiếu nhi, đọc to rõ ràng: "Sâu trong đại dương mênh mông, có một vương quốc người ca. Vương quốc có sáu cô gái xinh đẹp, nhất là cô gái nhỏ càng xinh đẹp hơn chị nhiều..."
Hứa Minh Tâm nghe thấy chương trình phát thanh chính tông này, cô lập tức kêu ngừng.
"Cậu ba Cố, có ai kể chuyện như anh không? Kể chuyện phải phải tình cảm và truyền cảm có được không hả?"
"Tình cảm và truyền cảm?"
Cố Gia Huy khẽ nhíu mày, anh cảm thấy rất có độ khó.
Anh hắng giọng, bắt đầu thử.
Anh đọc có hơi không được tự nhiên, Hứa Minh Tâm vẫn nén cười.
Cố Cố thì lại rất thích, ở bệnh viện sẽ có y tá kể chuyện cho cô bé, nhưng cô bé muốn người nhà kể chuyện cho cô bé nghe hơn.
Cố Cố thì lại rất thích, ở bệnh viện sẽ có y tá kể chuyện cho cô bé, nhưng cô bé muốn người nhà kể chuyện cho cô bé nghe hơn.
Sau khi nàng tiên cá nghe xong, chàng trai cũng bắt đầu mệt rã rời.
"Công chúa nhỏ thật đáng thương... cuối cùng biến thành bọt biển, cũng không có ở bên hoàng tử..."
"Không, bọn họ đã ở bên nhau hạnh phúc, là bố đọc sai đó."
Cố Gia Huy dịu dàng nói, anh gạt sợi tóc xõa trước trán cho cô bé, nhìn khuôn mặt bằng bàn tay của cô bé.
"Thế... kết cục của câu chuyện đó là gì?"
"Hoàng tử đã nhận ra công chúa người cá ngày xưa đã cứu anh ta, tổ chức hôn lễ trên biển, cưới công chúa."
"Vậy... vậy thì tốt..."
Cuối cùng cô bé cũng ngủ thật say.
Cố Gia Huy đắp chăn cho cô bé, anh nâng mắt đối diện với tầm mắt của Hứa Minh Tâm, anh không kìm được hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"
"Không ngờ anh còn có một mặt này, tôi cứ tưởng cậu ba Cố trước nay luôn bá đạo, thỉnh thoảng dịu dàng đã hiếm lắm rồi. Không ngờ còn có lúc dịu dàng thế này, sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ?"
"Em ghen à?"
"Đúng, anh chưa dịu dàng với tôi như vậy bao giờ." "Thế lần sau tôi cũng kể chuyện trước khi đi ngủ cho em nhé?"