"Tại sao anh ta lại như vậy? Anh ta lo các anh về tranh giành gia sản sao?" Hứa Minh Tâm vẫn đang suy đoán thôi, chưa có ai chính mồm chứng thực.
Cô biết hào môn hung hiểm, nhưng anh em giết hại lẫn nhau, thật sự là quá đáng sợ. Cố Gia Huy nghe thấy vậy, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười mỏng lạnh: "Bởi vì Cố Trác Đông điều tra được anh hai và Ôn Thanh Vân đã ở bên nhau, mà thực lực của nhà họ Ôn ở Manleton thì không thể khinh thường, anh ta sợ nhà họ Ôn giúp anh hai quay về tranh giành quyền thừa kế cổ phẩn. Ban đầu bố định cho tôi và anh hai mỗi người hai mươi phần trăm cổ phần, đây cũng là
nguyên nhân mà Cố Trác Đông cố ra tay." "Sau khi anh hai xảy ra chuyện, Thanh Vân quyết định sinh ra đứa bé này, mà sự tồn tại của đứa bé này chỉ có rất ít người biết, sợ đến cả đứa bé Cố Trác Đông cũng không tha. Không ngờ sau khi Cố Cố ra đời, kiểm tra ra bệnh tim bẩm sinh, trước hai tuổi nhất định phải thay tim, nhưng đứa bé nhỏ như vậy thay tim đâu có dễ, tỉ lệ thành công còn
nguyên nhân mà Cố Trác Đông cố ra tay." "Sau khi anh hai xảy ra chuyện, Thanh Vân quyết định sinh ra đứa bé này, mà sự tồn tại của đứa bé này chỉ có rất ít người biết, sợ đến cả đứa bé Cố Trác Đông cũng không tha. Không ngờ sau khi Cố Cố ra đời, kiểm tra ra bệnh tim bẩm sinh, trước hai tuổi nhất định phải thay tim, nhưng đứa bé nhỏ như vậy thay tim đâu có dễ, tỉ lệ thành công còn
không đến một nửa. Cho dù thay tim thành công, sau đó cũng sẽ xuất hiện hiện tượng bài xích."
"Nhưng Cố Cố vẫn rất kiên cường, sống kiên cường đến bây giờ. Lần trước con bé bất ngờ phát sốt, hôn mê không tỉnh, tôi ở bệnh viện chăm con bé rất lâu, tôi rất sợ con bé không chống đỡ được nữa, huyết mạch cuối cùng của anh hai cũng không còn nữa."
"Cho nên, các anh vẫn giấu Cố Cố, đúng không? Lần trước anh đi công tác ở Manleton, khoảng thời gian anh biến mất đó, lẽ nào chính là đi chăm sóc Cố Cố sao?" Hứa Minh Tâm chợt nghĩ đến chuyện rất lâu về trước.
"Phải, chính vì con bé bị sốt, một mình Thanh Vân không chống đỡ được, cho nên tôi mới mất liên lạc lâu như vậy."
"Nếu các anh đã bảo vệ con bé, thế tại sao bây giờ lại muốn đưa con bé về, không sợ Cố Trác Đông ra tay sao?"
"Hiện tại anh ta ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không có năng lực điều tra chuyện của Cố Cố nữa. Lần này là tôi để Cố Cố về, tôi tự sắp xếp."
"Phải rồi... tên đầy đủ của Cố Cố là gì?" "Ôn Cố." Cố Gia Huy thổn thức nói: "Ý lấy từ ôn cố nhi tri tân. Thanh Vân không muốn tới Kinh Đô, bởi vì Kinh Đô có mộ chôn quần áo và di vật của anh hai, tất cả chúng tôi đều tin là anh hai đã chết, chỉ có chị ấy đau khổ duy trì. Chị ấy nói nếu chị ấy cũng tin là anh hai đã chết, vậy thì anh hai sẽ thật sự không còn nữa
Hứa Minh Tâm nghe vậy, trái tim hung hăng run lên.
Cô đã từng gặp rất nhiều cô gái mạnh mẽ, Bạch Thư Hân thẳng tính, Cố Yên quân y, còn có Thẩm Tuệ nữa!
Nhưng bây giờ cô mới phát hiện, người mạnh mẽ nhất là Ôn Thanh Vân, người đàn ông yêu dấu đã chết rồi, cô ta tự mình sinh con, cẩn thận che chở.
Những năm nay, nỗi vất vả mà cô ta phải chịu, là không thể nói hết được.
Cô ta vẫn luôn kiên trì!
Hứa Minh Tâm vẫn luôn cho rằng, thời gian là một liều thuốc hữu hiệu, có thể xoa dịu đau xót trong lòng, nhưng giờ xem ra thời gian chưa hẳn là vạn năng.
Nó không có làm phai đi tình yêu mà Ôn Thành Vân dành cho Cố Trường Quân, trái lại khiến cho cô ta càng lún càng sâu.
Tình yêu của Ôn Thanh Vân, là tế thủy trường lưu, mãi không khô cạn.
Không biết tại sao, Hứa Minh Tâm rất muốn lần sau khi gặp Ôn Thanh Vân rồi chính miệng hỏi một câu.
"Hối hận không? Có đáng không?"
Yêu một người đã chết, điều này cần dũng khí cực lớn. Quên lại đau khổ, tiếp tục yêu thì càng đau khổ.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Cố Gia Huy thấy cô thất thần, anh hỏi.
"Không có gì, chỉ là tôi nghĩ chị ấy đã quá vất vả. Tối nay cùng ăn cơm đi, tôi gọi cả Thư Hân tới có được không? Hôm nay Thư Hân cũng đã giúp rất nhiều việc, cũng phải cảm ơn một chút."
"Ừm, em quyết định đi, cái nhà này em làm chủ không phải sao?" Cố Gia Huy cười nhẹ nói.
Hai giờ chiều, Ôn Thành về, tinh thần có hơi không tót.
Cố Gia Huy nhìn dáng vẻ đó của anh ta là biết tám mươi phần trăm là anh ta lại thấy máu rồi xỉu rồi.
"Vẫn chưa bình thường trở lại à?"
"Vốn dĩ đã bình thường trở lại rồi, kết quả đưa cô Bạch đi bệnh viện, lại... xỉu một lần nữa."
"Từ nhỏ em đã có cái tật xấu này, chị em đã nghĩ rất nhiều cách đều vô dụng. Em biết mục đích của chuyến này chứ?"
"Từ nhỏ em đã có cái tật xấu này, chị em đã nghĩ rất nhiều cách đều vô dụng. Em biết mục đích của chuyến này chứ?"
"Biết." Ôn Thành trở nên nghiêm túc: "Chị bảo em tới đây học tập anh, học tập thì được... nhưng em không muốn thừa kế gia nghiệp..."
"Vì sao?"
Cố Gia Huy tò mò hỏi.
Đây là việc riêng của nhà họ Ôn, anh chỉ nghe Ôn Thanh Vân từng nói, nhưng lại không biết nguyên do bên trong.
"Cái này chắc hản chị biết, nếu em làm người thừa kế, vậy thì địa vị của chị trong gia tộc sẽ giảm xuống. Sự tồn tại của Cố Cố chỉ có rất ít người biết, trong mắt người ngoài chị em vẫn là người độc thân, rất nhiều người muốn cưới chị. Nếu em tiếp nhận nhà họ Ôn, bố... chắc chắn sẽ sắp xếp chị đi lấy chồng."
"Huống hồ, chị càng thích hợp hơn em. Trong mắt em nam nữ không khác biệt gì cả, chỉ có người có năng lực nhậm chức."
"Em cảm thấy chị em giỏi hơn sao?"
"Em cũng không cho là vậy, những năm nay em toàn nhường chị ấy thôi, ai bảo chị ấy là chị em cơ chứ?"
Ôn Thành mỉm cười thật thà chất phác, sau đó đẩy đẩy gọng kính vàng.
"Thế em có từng nghĩ, đổi một cái cách khác bảo vệ chị ấy không?"
"Đổi một cách khác ư?" "Giỏi hơn cả bố em, trên dưới nhà họ Ôn lấy lời nói của em làm chủ, lúc đó em trợ giúp chị ấy, bố em cũng không dám nói gì nhiều? Em nhường đường, đúng là có thể có được hiệu quả, nhưng trị được phần ngọn không trị được phần gốc. Nếu em muốn bảo vệ chị em, vậy thì em hãy trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến nỗi không ai dám
lay động, hiểu không?"
"Vượt qua bố em..." Ôn Thành nhíu chặt chân mày.
"Khó lắm à? Muốn từ bỏ?" Cố Gia Huy khẽ nhướng mày, giọng nói không nhanh không chậm vang lên.
Trong thư phòng yên tĩnh này, giai điệu vang lên có vẻ đặc biệt dày dặn, giống như bắt chẹt trái tim người vậy.
Trái tim Ôn Thành khẽ run, anh ta nói: "Khó, nhưng em sẽ không bỏ cuộc, em biết phải bảo vệ chị, bảo vệ Cố Cố như thế nào rồi. Cảm ơn, xem ra chuyến này em tới là đúng rồi."
"Anh sẽ không dìu dắt em cái gì, em đi từ cơ bản lên, được không?"
"Được."
"Biết uống rượu không?"
"Biết."
"Vậy thì tốt."
Cố Gia Huy gật đầu, trên thương trường ngoại trừ năng lực ra, quan trọng nhất vẫn là xã giao.
Khi không thể một mình đảm đương một phía, quá nhiều sự việc cần phải tự lực cánh sinh.
Ôn Thành trông thì nho nhã lịch sự, nhưng mà tâm tư tinh tế, hơn nữa rất thông minh.
Chính là... từ nhỏ cơ thể không khỏe, trông gầy yếu.
Điểm này còn cần phải làm dần dần.
Ôn Thành đi ra khỏi thư phòng rồi đi xuống tầng, anh ta nhìn thấy Bạch Thư Hân.
Anh ta lập tức đỏ mặt, có hơi xấu hổ, cảm giác rất quẫn bách.
Khi Bạch Thư Hân nhìn thấy anh ta, cô ấy không nhịn được trợn trắng mắt.
Tay trói gà không chặt, giống như thư sinh cổ đại vậy, cô ấy ghét nhất là đàn ông như thế.
Lần đầu tiên thì ngất xỉu, hại cô bị một đao.
Lần thứ hai ngất xỉu, làm cái ót của cô ấy bị đụng một nhát.
Thật là năm hạn không lợi mà.
"Cái đó... thật ngại quá, trước đó ở bệnh viện... số tiền này đáng ra là tôi trả đúng không, bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều, coi như tôi xui xẻo tiêu tai rồi. Anh cứ ngồi đó không muốn động đậy, thân thể quá yếu, tôi sợ một cơn gió là thổi ngã được anh đấy." Bạch Thư Hân ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Minh Tâm à, không phải cậu bảo tôi hỗ trợ sao? Mau lên, chẳng phải cậu bảo cho tớ thử điểm tâm cậu làm đi..."
Bạch Thư Hân nói chẳng khách khí gì cả, Ôn Thành đỏ mặt.
Cố Cố ở bên cạnh thở vắn than dài, cô bé nhìn anh ta rồi lắc đầu: "Cậu ngốc, lớn thế này rồi còn không biết nói chuyện với con gái, đáng đời!"