Trình Hoa còn chưa nói hết câu, Thẩm Tuệ đã mất kiên nhẫn khoát tay, chán ghét nói: "Tôi hỏi cô sao? Tôi đang hỏi con gái nuôi của tôi, là ai bắt con con, nói cho mẹ nuôi, mẹ nuôi xả giận cho con."
Lời này vừa nói ra, xung quanh khiếp sợ.
Chuyện này sờ sờ ra đấy, Hứa Minh Tâm đã đẩy người ta, cho dù đối phương có ăn nói bất kính thì cũng không nên ra tay.
Nhưng Thẩm Tuệ vừa tới đã nói thế này, rõ ràng là muốn bao che khuyết điểm.
Trình Hoa trợn mắt há hốc mồm, không dám tin đường đường là nhà họ Ngôn, thế mà lại làm ra cái chuyện xằng bậy như thế này.
Cô ta nhìn Ngôn Dương với ánh cầu cứu, cô ta nói: "Bác trai, bá gái bác ấy..."
"Bác gái cô nói đúng, vợ tôi nói hay quá mà? Vợ tôi không hỏi cô, cô không cần nói chuyện, nếu cô chọc giận vợ tôi thì cô có gọi tôi là bác trai cũng vô dụng.
Trình Hoa nghe vậy thì thầm sốt ruột.
Ngôn Dương nổi tiếng là thê nô, sao có thể đối nghịch với Thẩm Tuệ cơ chứ.
Lúc này, chỉ có mời ông nội tới giúp thôi, may mà lần này cô ta không đi một mình.
Cô ta nhanh chóng đánh mắt với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lặng lẽ đi ra.
Thẩm Tuệ đi đến trước mặt Hứa Minh Tâm, nắm tay cô rồi nói: "Nói cho mẹ nuôi biết, ai đã bắt nạt con?"
"Mẹ... mẹ nuôi... đúng là con đã đẩy cô ta, nhưng không có dùng nhiều sức như thế, căn bản sẽ không ngã xuống đất."
Hứa Minh Tâm vẫn chưa thích ứng được, nói ra hai chữ "mẹ nuôi" cũng nói lắp bắp.
"Ồ, con gái tôi nói đúng không?"
Thẩm Tuệ nhìn sang Trình Hoa.
Trình Hoa run lên, vừa nãy lúc Thẩm Tuệ nhìn Hứa Minh Tâm, trong đôi mắt tràn ngập từ ái. Nhưng khi nhìn mình, thì toàn là ý lạnh.
Thân là trưởng bối, đối với vãn bối đúng là không khách khí tí nào.
Sao cô ta lại chọc phải hai người không nói lý này cơ chứ? Nhà họ Ngôn lại cứ có địa vị không thấp, ngang ngửa với nhà cô ta.
Khẳng định ông nội sẽ không vì mình mà đắc tội bọn họ.
Bây giờ cô ta phải chiếm lý, nếu không thì lại sắp thua mất!
Cô ta đã bị Hứa Minh Tâm đánh bại một lần rồi, không thể lại xuất hiện thêm lần thứ hai.1
Cô ta hít thở sâu một hơi, không ngừng cổ vũ bản thân.
Cô ta nói: "Bác gái, bác không khỏi che khuyết điểm quá rồi đấy? Dưới con mắt của bao người, lẽ nào cháu còn phải ỷ lớn bắt nạt nhỏ sao? Mọi người đều trông thấy, cô ta đã đẩy cháu, sao bác vẫn bênh vực cô ta cơ chứ?"
"Nếu Hứa Minh Tâm xin lỗi cháu, chuyện này cũng kết thúc, bác gái đừng bắt nạt một vãn bối như cháu."
"Ồ? Vậy sao?" Thẩm Tuệ thản nhiên nói, sau đó nhìn về phía mọi người: "Cô bé nhà họ Trình nói mọi người đã nhìn thấy, mọi người đã nhìn thấy thật sao?"
Quý ông đỡ Trình Hoa dậy lúc trước lên tiếng: "Đúng vậy, chính mắt tôi trông thấy, đúng là con gái nuôi của bà đã đẩy cô Trình."
"Chồng ơi, nhớ người này nhé, trở về tính sổ."
Thẩm Tuệ giơ ngón tay xanh nhạt lên, chỉ chỉ người thanh niên đó, sau đó nói với Ngôn Dương.
"Ừ ừ ừ."
Ngôn Dương chân chó nói.
"Còn ai nữa? Tôi thấy các người có mấy người cũng nóng lòng muốn thử, có phải cũng muốn chỉ ra chỗ sai của con gái tôi không? Ngôn Dương à..."
"Bà xã, em nói chậm thôi, nhiều người quá, anh sợ anh không nhớ hết!"
"Dốt, điện thoại để làm cái gì? Không biết chụp à?"
Thẩm Tuệ hung bạo trừng mắt liếc ông xã nhà mình một cái.
Ngôn Dương lập tức gật đầu, lấy điện thoại ở trong túi ra, đang chuẩn bị chụp này.
Mấy người hóng hớt đứng ngay trước mặt lạnh run, đồng loạt lùi về sau một bước.
"Bác trai bác gái, các bác hiểu nhầm rồi, chúng tôi không có nhìn thấy gì hết."
"Không nhìn thấy? Bên đó thôi đi." Thẩm Tuệ nhẹ nhàng nói bâng quơ.
Người thanh niên lúc trước cũng hoảng rồi, anh ta chẳng qua là thể hiện trước mặt người đẹp mà thôi, nếu thật sự vì thế mà đắc tội với nhà họ Ngôn, thì đúng là được một mất mười.
Người thanh niên vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Chú, dì, cháu cũng không nhìn thấy gì hết."
"Ồ? Vừa nãy chẳng phải cậu bảo là đã trông thấy sao?"
"Cháu... cháu nói lung tung đó, cho dù thật sự nhìn thấy, thì cũng có thể là hai cô gái vui đùa, không cẩn thận đẩy một cái, không tính là chuyện lớn."
"Đứa nhỏ này nói chuyện tôi thích, Ngôn Dương, nhớ nhé, sau này cất nhắc cất nhắc."
"Chú dì, chúng cháu cũng không nhìn thấy gì hết, nếu mà có thật, thì chắc chắn là vui đùa giữa con gái thôi!"
Mọi người nhao nhao lâm trận quay súng bắn quân mình.
Dù sao thì vừa nãy phần lớn những người này toàn nói xấu Hứa Minh Tâm.
Bây giờ người lớn nhà người ta tới rồi, tất nhiên phải khách khí.
Trình Hoa nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt há hốc mồm, không ngờ vợ chồng Ngôn Dương, dám nói đen thành trắng, nói chết thành sống.
Đúng lúc này, ông cụ Trình đã tới.
Trình Hoa giống như trông thấy cây cỏ cứu mạng, lập tức đi qua tìm nơi nương tựa, cô ta nhào vào lòng ông nội khóc lóc.
"Ông nội, vừa nãy cháu và cô Hứa có nói nhau, kết quả cô Hứa đẩy cháu. Không ngờ bác trai Ngôn, bác gái Ngôn tới rồi, lại... lại thiên vị cô Hứa, mà muốn oan ức cháu!"
"Ngôn Dương, sao lại có chuyện này?"
"Chú Trình..." Ngôn Dương nhìn thấy trưởng bối, bắt đầu nói chuyện không lưu loát rồi.
Thẩm Tuệ nhìn thì nhíu mày, không khách khí giẫm một cước.
Ngôn Dương lập tức dũng cảm lên, nói một hơi: "Chú Trình, chúng tôi cũng vừa mới tới, hỏi mấy đứa nhỏ một lượt, bọn nó đều nói là không nhìn thấy. Chú bảo tôi phải làm sao? Tôi làm gia trưởng cũng rất khó xử!"
"Bác lừa người, ông nội, rõ ràng bọn họ đều trông thấy, nhưng vừa nãy bác gái đã đe dọa bọn họ, bọn họ mới lâm trận quay súng lại bắn quân mình!"
Ông Trình nghe thấy vậy thì nhíu chặt chân mày, nhìn về phía mọi người với ánh mắt bất thiện.
"Các cậu có giúp người khác bắt nạt cháu gái tôi không?"
"Cái này..."
Mọi người nhìn ông Trình, rồi lại nhìn Thẩm Tuệ, hai người này đều là chúa khó đối phó.
Nếu vừa rồi đã nhận lời với Thẩm Tuệ, bây giờ lại muốn đổi giọng, thế há chẳng phải đã đắc tội triệt để với nhà họ Ngôn sao?
Nếu ngay từ đầu đã làm chuyện có lỗi với nhà họ Trình, vậy thì cứ sai luôn đi.
"Ông ơi, chúng cháu không nhìn thấy gì hết."
"Chú Trình, chúng tôi cũng không nhìn thấy, thật sự không biết hai cô gái đã xảy ra chuyện gì.
"Mấy... mấy người..."
Trình Hoa tức run cả người, cô ta chỉ hận là ông nội đến chậm một bước, nếu không chắc sẽ có quả tốt cho Hứa Minh Tâm ăn.
Ông Trình cũng nhíu bộ lông mày hoa râm.
"Có phải tôi già rồi, mấy người liền coi tôi là đồ trang trí rồi đúng không, không quan tâm nữa đúng không? Tất cả đều không coi ông Trình này ra gì nữa rồi, đúng không?"
Lời này vừa nói ra, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Còn có tân khách vừa vào, đều không dám đi sang xen vào.
Hai gia tộc lớn đối địch, thế lực ngang nhau.
Một cái cậy già lên mặt.
Một đôi ngang ngược không nói lý.
Toàn là xương cứng.
Đúng lúc này, Thẩm Tuệ lên tiếng: "Ông cụ bối phận tôn quý, Thẩm Tuệ chào ông. Tất cả đều đã nói rồi, là chuyện của hai cô gái, chúng tôi cũng thân là trưởng bố, cũng chỉ có thể hỏi rõ. Trước đó nếu Thẩm Tuệ có chỗ nào không đúng, mong ông thứ lỗi". "Thẩm Tuệ, cô rất biết ăn nói, tôi chỉ sợ cô trước mặt nói một kiểu, sau lưng lại làm một kiểu."