Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Gia Huy vội vàng đi đỡ Ôn Thành dậy, thấy anh ta bị thương khắp người, khóe miệng còn thấm ra máu, anh nói: "Anh đưa em đi bệnh viện."
"Không... không cần đâu, bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại. Em về lăn trứng gà nóng là được rồi, tiện thể đưa cô ấy về nhà luôn. Cô ấy uống say, không để người ta bớt lo."
Ôn Thành nhìn về phía Bạch Thư Hân đang ngủ say sưa, anh ta có hơi bất lực.
Cố Gia Huy gật đầu, trong xe anh còn có một phiền toái nhỏ đây.
Về nhà còn phải chăm sóc Cố Cố, anh cũng không chăm được tới.
"Thế em có việc thì gọi điện cho Khương Tuấn, để cậu ấy tới giúp em, anh về trước đây. Cố Cố đang chờ anh ở nhà, anh hơi không yên tâm."
"Phải rồi, sao anh lại tới đây?"
"Người uống say không chỉ có một mình cô ấy, còn có Hứa Minh Tâm nữa. Anh vội vàng chạy tới, đúng lúc nhìn thấy Bạch Thư Hân ngồi ở đây, không ngờ em cũng ở đây, hơn nữa còn bị đánh thành ra thế này."


"Em như thế này... rất mặt lắm đúng không?" Ôn Thành dịu lại, anh ta ảo não nói.
Đến cả chính anh ta cũng cảm thấy mất mặt, vốn dĩ anh ta không cảm thấy mình kém cỏi lắm, nhưng nhìn thấy Cố Gia Huy lấy một địch ba, anh ta mới biết rõ chỗ thua kém của mình ở đâu.
Cố Gia Huy nhìn dáng vẻ ủ rũ chán nản của anh ta, anh nói: "Nếu đã biết mình đánh không lại, tại sao còn muốn như thế này?"
"Em cũng không thể trơ mắt để cho người ta đưa Bạch Thư Hân đi chứ? Cô ấy là con gái, bị những tên đàn ông đó đưa đi, hậu quả có thể nghĩ mà biết!"
"Em là làm việc tốt, tại sao phải cảm thấy mất mặt. Em đừng nghĩ như thế, anh về trước đây, em đến nơi thì báo tin cho anh."
Cố Gia Huy động viên, anh vỗ vai anh ta, sau đó quay người rời đi.
Ôn Thành thở ra một hơi, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác thất bại.
Anh ta gắng gượng đỡ Bạch Thư Hân dậy, gọi cô ấy tỉnh lại, cô ấy bắt đầu giãy dụa.


"Đừng giãy, đau lắm..."
Anh ta cắn răng nói.
Bạch Thư Hân nghe thấy giọng bên tai, cô ấy nghi hoặc nâng mắt.
Cô ấy đã uống rượu, thần chí không rõ, hai mắt mơ màng, gióng như nhiễm một tầng sương trắng vậy.
Đồng tử không tiêu cự, đôi mắt long lanh nhìn.
Cô ấy dựa rất gần vào anh ta, hô hấp hơi nóng mang theo mùi rượu chui vào hơi thở, khiến cho hai má cô ấy nhoáng cái nóng lên.
Anh ta vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn mặt cô ấy.
"Anh... anh là ai?"
Bạch Thư Hân buồn bực nói, thấy anh ta dìu mình lên xe, cô ấy hiểu ra: "Anh là tài xế vừa nãy có đúng không, đưa tôi về nhà... tôi trả anh tiền..."
"Cô đừng lộn xộn nữa, tôi đưa cô về nhà ngay đây."


Cửa phòng khóa chặt, anh ta lắc lắc người cô ấy, hỏi chìa khóa.
"Chía khóa... tôi.. tôi không có chìa khóa, chỗ này không phải nhà tôi, anh đi nhầm rồi."
"Không phải cô sống ở tiểu khu này sao?"
"Tôi chuyển nhà rồi, hôm nay vừa chuyển nhà xong. Chúc tôi chuyển nhà vui vẻ, rồi chúng ta uống tiếp!"
"Cô không được uống thêm nữa, vậy cô có nhớ bây giờ cô sống ở đâu không?"
"Không... không biết..."
Đầu óc cô ấy trống rỗng, căn bản là không nghĩ ra đuộc, cô ấy lắc đầu như trống bỏ.
Ôn Thành chấp nhận số phận, anh ta định đưa cô ấy tới khách sạn, nhưng cô ấy say như thế này, cô ấy ở khách sạn một mình anh ta cũng không yên tâm.
Do dự mãi, anh ta đành phải đưa cô ấy đến căn hộ đơn của mình.
Bên trong căn hộ sạch sẽ gọn gàng, đi vào có thể ngửi được mùi bạc hà mát lạnh.


Bên trong căn hộ sạch sẽ gọn gàng, đi vào có thể ngửi được mùi bạc hà mát lạnh.
Bạch Thư Hân mở mắt ra, nhìn bố cục trong phòng, rồi nói: "Đây... đây chẳng phải là nhà tôi sao? Giường... giường đâu, tôi muốn đi ngủ..."
Ôn Thành đành phải đỡ cô ấy vào phòng ngủ, cô ấy vừa dính giường thì yên lặng hơn nhiều, cũng để cho anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cảm thấy cả người đều đau.
Anh ta đi vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, hết sức nhếch nhác.
Áo sơ mi trắng đã dính đầy vết bẩn, mặt mũi bầm dập, khóe miệng còn có vết máu.
Cởi áo sơ mi ra, trên người từng khối xanh xanh tím tím.
Anh ta thở dài bất đắc dĩ, sau đó bắt đầu tắm rửa.
Tất cả đều là vết thương ngoài da, không cần phải đi bệnh viện, nhưng đau thì cũng khó mà nhịn được.


Lúc anh ta tắm, không ngờ cửa thủy tinh phía sau rầm một tiếng, dọa anh ta giật cả mình.
Anh vừa quay người lại thì nhìn thấy Bạch Thư Hân nằm sấp trên mặt đất.
Anh ta sợ đến nỗi vội vàng quay người sang chỗ khác, rút áo tắm ra bọc lên người.
"Cô... sao cô lại vào đây? Nam nữ thụ thụ bất thân... phi lễ chớ nhìn..."
Anh ta đỏ mặt, máu trong người lập tức như vọt đến đỉnh đầu, hai má nóng phỏng.
"Tôi... tôi muốn uống nước, dạ dày khó chịu quá, tôi muốn..."
Cô ấy còn chưa nói xong, đã nôn, trên người, trên sàn nhà toàn là bãi nôn.
Sau khi nôn xong, cô ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
Ôn Thành thấy thế, anh ta vội vàng kéo cô ấy vào phòng tắm, sau đó bắt đầu lau sàn.
Sau khi lau sạch đống bẩn trên sàn, anh ta lúng túng nhìn Bạch Thư Hân đang nằm sấp trên sàn.


Sau khi lau sạch đống bẩn trên sàn, anh ta lúng túng nhìn Bạch Thư Hân đang nằm sấp trên sàn.
Đống bẩn trên sàn thì dễ xử lý, nhưng đám bẩn trên người Bạch Thư Hân thì làm sao đây?
Ánh mắt anh ta dừng ở ngực Bạch Thư Hân, hai má càng nóng hơn, nghĩ tới lần trước ở nhà ăn, hình như tay mình...
Suy nghĩ còn chưa đi sâu vào, đã bị Ôn Thành lớn tiếng cắt ngang.
"Ôn Thành, mày đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?"
Anh ta dùng nước lạnh rửa mặt, hít thở sâu vài cái.
Bây giờ xuống tầng mua quần áo nữ hiển nhiên là không thực tế, anh ta tìm được một cái áo sơ mi trắng từ tủ quần áo.
Anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng của Bạch Thư Hân, anh ta hơi ngượng ngùng. Anh ta cào cào tóc, rồi nói: "Phi lễ chớ nhìn, phí lễ chớ nghe, tôi... không phải tôi cố ý đâu, tôi cũng sợ cô để như thế này ngủ một đêm không tốt. Tôi... tôi tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ không nên có nào, nếu mà có... trời giáng lôi... hay là đừng phát thề độc nặng như vậy, hình như vừa nãy tôi có suy nghĩ


linh tinh rồi. Tôi... tôi bảo đảm không bắt nạt cô, tôi chỉ giúp cô thay quần áo mà thôi."
Bạch Thư Hân mặc áo T shirt, nếu mà cởi ra, chắc chắn sẽ làm bẩn mặt, bẩn tóc.
Anh ta đành phải lấy kéo đến, cắt từ từ.
Chiếc kéo di chuyển một phút, làn da trắng nõn đó liền hiện ra một tấc.
Quần áo cắt ra, anh ta nhìn thấy áo ngực màu trắng có viền ren.
Thế mà anh lại không kìm lòng nổi trượt trượt yết hầu.
"Ôn Thành... mày... mày là chính nhân quân tử, không... không được suy nghĩ linh tinh."
Ôn Thành cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh ta còn không quên nhắc nhở mình.
Anh ta khẽ nghiêng đầu, kéo quần áo bẩn ra, sau đó mặc áo sơ mi trắng của mình lên người cô.
Anh ta cài cúc áo cho cô ấy, ngón tay sẽ có một chút ma xát.


Anh ta cài cúc áo cho cô ấy, ngón tay sẽ có một chút ma xát.
Anh ta đã chạm đến làn da của cô ấy, người cô ấy nóng hầm hập, rượu cồn bốc hơi, cả người đều đổ mồ hôi.
Anh ta có thể ngửi thấy mùi rượu cũng có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt như có như không đó.
Không phải là mùi nước hoa, giống như là mùi thơm của sữa tắm, dầu gội.
Tóm lại, rất thơm.
Vào khoảnh khắc anh ta chạm ngón tay vào, cơ thể giống như bị luồng điện nhỏ đánh qua, cả người đều khẽ run.
Anh ta vội vàng thu tay về.
Bây giờ cả người Bạch Thư Hân đang toát mồ hôi, nóng lắm, đột nhiên cảm nhận được có thứ mát lạnh chạm vào mình, cô ấy không nhịn được đưa tay ra bắt lấy.
Tay cô ấy rất nhỏ rất mềm, lòng bàn tay có một tầng mồ hôi.
Cô ấy nắm chặt bàn tay to của anh ta, đưa lên mặt mình.


"Thật dễ chịu... khối băng... đừng đi..."
Cô ấy lầm bầm tự nói, Ôn Thành cứng người, một cử động cũng không dám động, ngây ra như phỗng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK