Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh..."
Cô còn chưa nói ra khỏi miệng, bàn tay to của Cố Gia Huy đã muốn vén áo cô lên.
Đột nhiên cô ý thức được điều gì đó, cô giữ chặt.
"Đừng... xấu lắm..."
Cô buồn bã nói.
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, ngón tay cứng đờ.
"Tôi xem thôi, được không?"
Giọng nói của anh dịu dàng hết sức có thể, sợ làm cô sợ.
Cô hơi do dự, nhưng nghĩ đến chuyện sau này chắc chắn anh cũng phải nhìn.
Cô gật đầu, thả lỏng tay ra.
Anh vén một góc áo lên, nhìn thấy vết đỏ trên bụng.


Lúc đó Cố Tử Vị đạp phát này quá mạnh, nếu không thì không thể nào xuất hiện vết bầm đỏ to như này, còn ửng lên màu xanh tím nữa.
Chắc chắn là cô rất đau, chắc chắn cũng khóc nữa.
Cô là một cô gái không thể sợ đau.
"Tôi đã phế hai chân của nó, xả giận cho em."
Cố Gia Huy âm u nói, anh nhấn từng chữ một, vô cùng lạnh lùng, giống như là giọng nói của La Sát đến từ địa ngục vậy.
Cô nghe thấy câu nói tràn ngập lệ khí này, cô sợ đến nỗi cả người run lên.
"Cái này thì không cần đâu, phế hai chân không khỏi cũng tàn nhẫn quá, đánh một trận là được. Nhưng mà... anh có chê không? Xấu như này, nếu mà là một tí thì cũng thôi, khổ nỗi nó to thế này."
Câu cuối Hứa Minh Tâm nói với vẻ dè dặt.
"Làm gì có chuyện đó? Chỗ nào của em tôi cũng yêu hết. Hứa Minh Tâm, tôi yêu em, là yêu cả con người em, tôi có thể nhìn thấy ưu điểm của em, cũng có thể nhìn thấy khuyết điểm của em. Yêu một người, là phải yêu toàn bộ của cô ấy, không phải chỉ yêu có xác.


"Cho nên, em đừng hỏi tôi cái câu nhảm nhí này."
"Nhưng con gái cứ thích hỏi cái vấn đề nhàm chán này đấy, ví dụ mặt mộc và trang điểm thích cái nào, tôi và mẹ anh rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước..."
Hứa Minh Tâm chìa tay ra, đang tỉ mỉ kể ra những vấn đề mà nam thẳng trả lời thì sẽ chết luôn, không ngờ thân thể cao lớn của Cố Gia Huy trực tiếp ép xuống.
Bàn tay to đặt bên cạnh người, nặng nề chống lên mặt kính.
Sau đó... cánh môi mang theo hơi thở nóng bỏng đoạn lấy từng tấc.
Hứa Minh Tâm không chống đỡ được, thở hổn hển.
Cố tình, cái tư thế này xấu hổ quá.
Hai chân của cô cũng....
Cô vừa tắm xong, đang mặc đồ ngủ, bên trong là nội y màu hồng heo Becky.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô thở hổn hển, còn anh thì vẫn lưu luyến không rời.


Cô vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô cũng đã nhìn thấy mình trong gương.
Hai má đỏ bừng như uống rượu.
Màu hồng phấn kia vẫn lan ra đến cổ, đến tai, lan ra toàn thân.
Trong mắt cô cũng nhiễm tình dục mênh mông, và trở nên mê li.
Hứa Minh Tâm nhìn môi mình, hơi sưng đỏ, lỗ tai đỏ thấu.
Trời... đây còn là mình không vậy?
Lẽ nào sau mỗi lần hôn, mình đều có cái vẻ ý loạn tình mê này hả?
Thế chẳng phải là rất mất mặt sao?
Hứa Minh Tâm lập tức tỉnh táo lại, cô nhanh chóng đẩy Cố Gia Huy ra, nhảy xuống, chỉnh lại quần áo.
Cô vỗ hai trận nước lạnh lên mặt, giải nhiệt.


"Sao vậy?"
"Cảm giác mình thật dâm đãng thật xấu hổ, sao có thể lộ ra vẻ mặt sắc như này! Không được, không được, tôi cần tỉnh táo một chút."
"Là sức hút của tôi không đủ lớn à? Chỉ cho em làm tôi mê đến thần hồn điên đảo, không được cho em ý loạn tình mê vì tôi?"
Cố Gia Huy tiến lên, ép cô lùi về sau, cuối cùng cơ thể gầy yếu của cô đụng vào vách tường.
"Anh.... anh nói câu này logic kiểu gì vậy?"
"Em không có một chút phản ứng với tôi, lẽ nào là em không yêu tôi hả? Lưỡng tình tương duyệt, vốn chính là hấp dẫn lẫn nhau, bây giờ em như thế này mới là đúng."
"Vậy sao? Nhưng tôi cảm thấy tôi sắp trở nên không giống mình nữa rồi..."
"Em cũng khát vọng tôi, đúng không?"
Cố Gia Huy cười xấu xa nói.


Cố Gia Huy cười xấu xa nói.
Khát vọng..
Hai chữ này giống như sấm rền, nổ đùng đoàng trong đầu cô, khiến cô xấu hổ không chịu nổi.
Tại sao nói thẳng thế, anh không nói uyển chuyển một chút được à?
Cô là con gái mà, không cần thể diện nữa hả?
"Khát vọng anh cái quỷ ấy, anh mau tắm đi rồi đi ngủ!"
Hứa Minh Tâm nổi bão, một chân dẫm mạnh lên dép lê của anh, sau đó thở hồng hộc kéo cửa ra quay người đi ra ngoài.
Cố Gia Huy nhìn dáng vẻ cô ngượng quá hóa giận, anh không nhịn được bật cười.
Anh đúng là một lấy được một cô vợ hiền, ngay cả tức giận cũng đáng yêu như này.
Hứa Minh Tâm chui vào chăn, hận không thể đào một cái lỗ rồi chui vào.
Cô cũng khát vọng Cố Gia Huy sao?


Tuy đúng là cô hơi mong đợi với kiểu tình cảm đó, nhưng cũng tràn ngập sợ hãi.
Chuyện chưa từng trải qua, tất nhiên là cực kỳ hiếu kỳ.
Nhưng... anh cũng không thể nói toạc ra như thế, làm mình giống như một sắc nữ vậy, lẽ nào còn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của anh sao?
Hình như... đúng là rất thèm nhỏ dãi, dù sao thì anh cũng đẹp trai như thế, dáng người lại đẹp, cao to, nhìn đặc biệt có cảm giác an toàn.
Trầm mê vì sắc.... chắc là cái ý này đây.
...
Từ sau khi Hứa Minh Tâm ra viện, Cố Gia Huy tiếp quản tập đoàn Cố Thị, anh đã thả Cố Tử Vị ra.
Cô chưa nhìn thấy Cố Tử Vị, nhưng nghe Khương Tuấn nói là đã bị đánh đến nỗi không thành hình người, phỏng chừng ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một năm rưỡi, nếu không thì không khỏe được.
Cố Trác Đông đưa con đến công ty chi nhánh tuyến hai thành phố bên dưới, có rất ít tiền, căn bản hông có bao nhiêu béo bở, giống như là quan lớn cổ đại bị giáng chức vậy.


Cố Trác Đông có không cam lòng, nhưng lại không chống cự được, đến cả phó giám đốc cũng lâm trận quay súng lại bắn quân mình rồi, anh ta không còn ai có thể nói đỡ nữa.
Lần này ông cụ cũng quyết tâm rồi, trên thực tế, ông ấy làm như thế này cũng là để bảo toàn mạng sống cho bố con Cố Trác Đông.
Nếu mà cứ tiếp tục như thế này nữa, Cố Trác Đông đang ép Cố Gia Huy ra tay thấy máu đấy.
Ông ấy đã mất đi một đứa con trai rồi, ông ấy không muốn hai người họ lại xảy ra chuyện nữa.
Cố Trác Đông rời khỏi Kinh Đô, vĩnh viễn không được quay về, cả người có người nhìn.
Anh ta vừa biến mất, Cố Cố cũng có thể tự do hoạt động được rồi, chí ít thì ở Kinh Đô không ai nghĩ trăm phương ngàn kế để hại cô bé nữa.
Cố Gia Huy vừa tiếp quản Cố Thị, anh bận tối mày tối mặt, cô liền xin nghỉ, đưa Cố Cố ra ngoài chơi, buổi tối lại về học bù.
Bây giờ đang là học kỳ hai năm ba, các môn cũng không căng quá nữa.


Vừa nãy, cô dẫn Cố Cố đi qua công viên trò chơi, thì nhận được cuộc gọi của Bạch Thư Hân, cô ấy nói là muốn ăn lẩu.
Nhưng mà có trẻ con, nên lại đổi thành nhà hàng tây, sau đó gọi cho Cố Cố một phần đồ ăn cho trẻ con.
Bạch Thư Hân đã làm xong việc ở trường rồi, chỉ chờ qua một thời gian nữa về bảo vệ khóa luận là được.
Ngày mai, cô ấy cũng phải đi làm bình thường rồi, cho nên khó có dịp hôm nay được nghỉ, cô ấy nhanh chóng đi ra ngoài tụ tập.
Hứa Minh Tâm nghĩ đến cái đối tượng xem mắt kia của cô ấy, lâu lắm rồi không nghe cô ấy nhắc đến nữa.
"Cậu và anh lính kia thế nào rồi?"
"Nếu không có ngoài ý muốn và cứ phát triển theo cái trình độ này, tháng sáu chờ anh ấy có ngày nghỉ trở về, là có thể đính hôn rồi."
"Khụ khụ..."
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô uống một ngụm trái cây mà sặc, ho khan dữ dội.


"Cậu và anh lính kia thế nào rồi?"
"Nếu không có ngoài ý muốn và cứ phát triển theo cái trình độ này, tháng sáu chờ anh ấy có ngày nghỉ trở về, là có thể đính hôn rồi."
"Khụ khụ..."
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô uống một ngụm trái cây mà sặc, ho khan dữ dội.
"Minh Tâm, mẹ không sao chứ?"
Cố Cố quan tâm hỏi.
"Không, không sao, Thư Hân dọa mẹ rồi."
"Câu này của Thư Hân dọa người lắm sao?"
"Không có gì, con tiếp tục ăn đồ ăn của con đi."
Dù sao cô bé cũng là trẻ con, còn không biết đính hôn là cái gì. Hứa Minh Tâm nhìn Bạch Thư Hân với vẻ khiếp sợ: "Cậu đang đùa tớ à? Tháng tư các cậu mới quen, tháng sáu đã muốn đính hôn rồi á?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK