Cô cảm thấy hình như là không có mặt đất, sao cô lại cảm giác đi ổn hơn nhỉ?
"Anh là Đế Sâm?" Cô thấp giọng hỏi anh.
Ngữ điệu của Quyền Đế Sâm vẫn lành lạnh: "Em nghĩ sẽ là ai?"
"Không có ai, em chỉ có anh thôi..." Mặc Sơ nói mớ.
Người đàn ông trong sinh mệnh cô, chẳng phải chỉ có một mình anh thôi sao?
Quyền Đế Sâm nghe thấy lời này, cơn giận trong lòng đã tiêu đi một nửa, anh ngưng mắt nhìn người phụ nữ mặt đỏ bừng bừng trong lòng.
Mặc Sơ lại nỉ non: "Em không thể đi với người khác..."
"Tại sao?" Quyền Đế Sâm nói chậm lại, tiếng nói cũng không còn lạnh lùng nữa.
"Em có chồng, em có con, em có nhà..." Mặc Sơ nói đến sau này, cô tựa vào lòng anh rồi mỉm cười.
Dù rằng cô cảm thấy trong cuộc sống có phiền não, nhưng mà, có người nào mà không có phiền não cơ chứ!
Chí ít thì cô có chồng cô có con, cô còn có một gia đình hoàn chỉnh!
Quyền Đế Sâm cảm thấy ấm áp, lúc anh bế Mặc Sơ, nhân viên cả công ty đều nhìn anh.
Quyền Đế Sâm chỉ gật đầu với Triển Lê Hàn, rồi bước nhanh rời đi.
Quyền Đế Sâm bế Mặc Sơ lên xe, cô ôm anh không thả như con bạch tuộc vậy.
"Em muốn chồng..." Hiếm khi Mặc Sơ nũng nịu như này.
Bình thường rất hiếm khi cô làm nũng, trời sinh không có được sự dịu dàng của người khác, khiến cô học được tự lập và tự chủ từ nhỏ.
Quyền Đế Sâm và cô cùng ngồi vào ghế sau xe: "Ai lái xe đây? Ngoan, em nằm đây một lát, anh lái xe về nhà."
Cũng không biết là cô có nghe thấy hay không, cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Quyền Đế Sâm kể phẳng ghế sau, để cô nằm thoải mái chút, anh dùng áo khoác phủ lên người cô, rồi mới lái xe đi.
Sau khi hai người về đến nhà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã đã đi rồi.
Quyền Đế Sâm đã tuyển một bảo mẫu, chăm sóc Cố Thiên Du 24 giờ.
Sau khi Mặc Sơ về nhà, cô vãn còn nhớ chuyện này: "Em bé đâu? Sao không thấy em bé nữa?"
"Bà chủ, tôi chăm sóc em bé!" Trương Vân lập tức nói: "Tôi tên là Trương Vân, tôi là bảo mẫu vương bài của công ty bảo mẫu, tôi đã từng chăm sóc rất nhiều em bé!"
Mặc Sơ nghĩ nghĩ rồi mới nhớ, Quyền Đế Sâm bảo là mời người tới chăm!
Cô gật đầu.
Mặc Sơ ngủ đến nửa đêm, rượu cũng đã tỉnh được kha khá rồi, sau khi ngồi dậy cô phát hiện trong phòng không có bóng dáng của Quyền Đế Sâm.
Cô đi ra, cô nhìn thấy anh và Cố Thiên Du đang ngồi cùng nhau ở phòng khách.
Trương Vân cầm bình sữa, đút sữa cho em bé.
Quyền Đế Sâm thì đứng bên cạnh, hình như là anh đang đích thân giám sát Trương Vân.
Mặc Sơ thầm thở dài, anh bảo anh không quan tâm đến Cố Vãn Vãn và con của cô ấy, thực ra trong lòng thì anh rất quan tâm!
Bởi vì ngày hôm sau không cần đi làm, Mặc Sơ đi ngủ, cô dậy muộn.
Khi cô thức dậy, Trương Vân đưa em bé đi sưởi nắng ở vườn hoa sau nhà.
"Chị Trương, Vãn Vãn chưa tới à?" Mặc Sơ đánh răng rửa mặt rồi đi xuống tầng, đi tới trước mặt đứa bé.
Trương Vân nói: "Ông chủ bảo, có thể hôm nay cô Cố sẽ tới muộn."
"Ừm." Mặc Sơ đáp một tiếng, cô ngồi lên ghế, cảm nhận ánh mặt trời ấm áp mùa đông.
Trương Vân nhìn cô: "Bữa sáng bà chủ ăn gì? Tôi đi nấu nhé!"
"Không cần, cô chăm sóc tốt cho Thiên Du là được rồi!" Mặc Sơ nhìn cô ta chăm chú: "Tối qua tôi đã uống một ít rượu, giờ tôi không muốn ăn gì cả, tôi vừa uống một cốc sữa rồi, lát nữa đến trưa tôi ra ngoài ăn cơm. Tiện thể đưa Thiên Du đi ra ngoài luôn!"
"Vâng!" Trương Vân lập tức đồng ý.
Điện thoại của Mặc Sơ reo lên, Cố Vãn Vãn gửi tin nhắn tới: "Sơ Sơ, hôm nay mẹ tôi bảo tôi đi dạo phố với bà ấy, cậu đã được nghỉ chưa?"
Mặc Sơ: "Tôi được nghỉ rồi, lát nữa tôi đưa con bé ra ngoài, cậu muốn gặp mặt không?"
Cố Vãn Vãn cực kỳ phấn khởi: "Được!"
Như thế thì cô ấy có thể gặp được Cố Thiên Du rồi!
Sau khi Cố Vãn Vãn mua cho mẹ khuyên tai kim cương, và quần áo, Mặc Sơ cũng đã tới.
Bọn họ hẹn gặp mặt ở quảng trường, ngồi bên cạnh hồ phun nước.
Cố Thiên Du vô cùng tò mò về thế giới bên ngoài, Trương Vân bế cô bé trong lòng, cô bé nhìn thế giới này với đôi mắt trắng đen rõ ràng và cũng không chịu đi ngủ nữa.
Mặc Sơ biết Cố Vãn Vãn nhớ con, cô đề nghị: "Vãn Vãn, cậu đưa cục cưng đi dạo xung quanh đi, coi như là thực hành trước một chút, tôi với bác gái đi uống trà."
"Cái này được!" Tàn Tinh tán thành: "Bác về nghỉ ngơi trước đây! Bảo Vãn Vãn học tập rồi về!"
Mặc Sơ đứng lên: "Bác gái, cháu đưa bác về nhé!"
"Không cần đâu, ông Cố lái xe, ông ấy đang chờ bác ở bên ngoài rồi!" Tần Tinh mỉm cười nói.
Lúc bà ta đi ven đường thì Cố Hiên Ưng đã lái xe tới.
Sau khi ông bà nhà họ Cố đã đi, Mặc Sơ gửi tin nhắn cho Cố Vãn Vãn: "Bố mẹ cậu đi rồi!"
Cố Vãn Vãn đưa Cố Thiên Du quay lại, cô ấy nói: "Bây giờ tôi bị căng sữa, tôi ở chung với mẹ tôi lâu thì chắc chắn sẽ bị lộ! Chúng ta tìm một chỗ cho con bé ăn sữa, tôi cho Thiên Du ăn một chút!"
Mặc Sơ lái xe: "Đi đến biệt thự ven biển, nhà ở đó, mẹ cậu không biết đâu nhỉ!"
Mặc Sơ lái xe: "Đi đến biệt thự ven biển, nhà ở đó, mẹ cậu không biết đâu nhỉ!"
"Đúng!" Cố Vãn Vãn bế em bé lên xe.
Mặc Sơ lái xe đến vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, Cố Vãn Vãn đi vào phòng cho em bé bú sữa, cô ngồi trên sô pha ở phòng khách ngẩn người.
Đứa bé chơi mệt rồi, ăn xong liền ngủ.
Cố Vãn Vãn đặt em bé vào trong giường của trẻ sơ sinh, cô ấy đi ra: "Tôi mệt chết đi được!"
"Cậu chạy đi chạy lại mấy lượt như thế, chắc chắn là mệt." Mặc Sơ nói: "Đợi qua tết, sau khi bác trai bác gái đi về, thì tốt rồi."
"Tôi thật đáng thương, tết cũng không được đoàn tụ với con!" Cố Vãn Vãn thở dài: "Thật hy vọng là thời gian có thể trôi qua nhanh một chút!"
...
Công ty Quyền Thị.
Mỗi năm đến tết, đối với Quyền Đế Sâm mà nói, thì chỉ có anh và ông nội đón tết với nhau.
Năm nay thì khác, năm nay đã có thêm rất nhiều thành viên mới.
Anh đã đặt cơm tết niên từ sớm, cho dù công việc có bận rộn đi chăng nữa, anh cũng sẽ rút ra thời gian sum họp với gia đình.
Bởi vì khoản cho vay của ngân hàng cũng không nhiều, hiện giờ công ty Mộ Thị đã rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Mộ Dật Phong đang đi khắp nơi tìm người đầu tư, nhưng hiệu quả thì không rõ ràng lắm.
Bởi vì trước đó Quyền Đế Sâm đã thả lời ra, mặc dù anh không nói rõ, nhưng ý tứ thì là như thế, Mộ Thị là công ty anh nhìn trúng, làm gì người khác còn dám giành với anh chứ?
Thương trường như chiến trường.
Ai mạnh người đó làm chủ cuộc chơi.
Một ngày trước Tết.
Mộ Thị thả ra tin tức, đã có hợp tác thương nghiệp.
Hôm đó đã tiến hành nghi thức ký hợp đồng, bên hợp tác là công ty ghi tên nước ngoài, ông chủ tới ký hợp đồng ngày hôm nay là John.Smith, người đàn ông này con lai Trung Mỹ, anh ta cũng có một cái tên tiếng trung vô cùng thân thiết theo họ mẹ: Chu Thừa Vận.
Chu Thừa Vận ký xong, anh ta nói: "Ngày mai là ngày lễ truyền thống, qua tết, tôi làm ông chủ mới nhậm chức, tôi muốn bày tỏ chúc tết với cả nhà chủ tịch Mộ, tối nay cùng ăn bữa cơm."
Mộ Thế Trung vội vàng nói: "Được!"
Sau khi Chu Thừa Vận đi về khách sạn, Mộ Thế Trung và Mộ Dật Phong đưa mắt nhìn nhau.
Mặc dù có hơi bất đắc dĩ, nhưng mà, bây giờ Mộ Thị không bằng ngày trước.
"Bố, Mộ Thị chúng ta vẫn chiếm 51% cổ phần!" Mộ Dật Phong nói: "Tiếp theo chúng ta sẽ kinh doanh thật tốt, mua hết lại số cổ phần đó, vẫn có một cơ hội rất lớn."
Mộ Thế Trung gật đầu: "Dật Phong, con làm tốt lắm! Bố già rồi, chỉ có thể trông chờ vào con thôi, còn nữa, đừng để Ngạn Hạo làm mấy chuyện linh tinh, bắt nó tới làm giúp con đi."
Sau khi Mộ Dật Phong trả lời ông ta, Mộ Thế Trung nói: "Năm nay nhìn chung là có thể có một cái Tết yên ổn rồi, trưa nay về nhà ăn cơm, đi thôi!"
Cũng lâu rồi ông ta không nói chuyện vui vẻ với Vạn Hương!
Vạn Hương cũng đã nhìn thấy chuyện này trên tin tức, bà ta rất vui vẻ.
Bà ta đã đi siêu thị mua hàng tết, bà ta nghĩ, trước ngoái Mộ Thế Trung đã đối phó được chuyện này rồi, cũng có thể ăn tết thoải mái rồi.
Bà ta gặp Mặc Sơ đang đẩy xe em bé ở trong siêu thị: "Mặc Sơ, con có em bé lúc nào vậy?"
"Chị Hương, chị thấy nó giống tôi không?" Mặc Sơ mỉm cười nói.
Vạn Hương nhìn đứa bé một chút: "Không giống! Cũng không giống tổng giám đốc Quyền!"
Trong lòng Mặc Sơ hơi chua sót, cô cũng không có phân biệt cái gì: "Chị Hương, chị mua nhiều đồ thế?"
"Ừ, mong là có thể đón một cái tết vui vẻ." Vạn Hương cảm thán một tiếng.
Mặc Sơ gật đầu, cô cũng nghe tin tức nói, cuối cùng đã có công ty ký hợp đồng với Mộ Thị rồi, hơn nữa quyền hành vẫn nằm trong tay người nhà họ Mộ.
Nhưng mà, Quyền Đế Sâm, sao người này có thể không ra tay vào lúc này cơ chứ?
Mặc Sơ vẫn có nghi vấn!
Hai người vừa nói chuyện vừa chọn đồ.
Bởi vì siêu thị muốn thúc đẩy tiêu thụ trước tết, trong siêu thị có rất nhiều người, vừa đông người thì giá cả có hơi rộng rãi, mắt thấy có giá đã giảm...
"Mặc Sơ, nguy hiểm..." Vạn Hương đẩy cô ra.
"Thiên Du..." Mặc Sơ vừa kéo xe em bé, vừa vươn tay ra kéo Vạn Hương.
"Bụp!" Một tiếng vang lên!
Kệ hàng mang theo n thứ hàng hóa đổ xuống, còn có mấy thứ rơi xuống đập vào Mặc Sơ, Mặc Sơ vội vàng che cho Cố Thiên Du, cô không muốn đứa bé xảy ra một tí sơ suất nào.
Bang bang bang bang...
Tiếng vang liên tục.
Hiện trường cũng vang lên một loạt tiếng kêu, rất nhiều người cũng bị đè dưới kệ hàng, còn có máu chảy ra nữa.
"Chị Hương..." Mặc Sơ hoảng hốt gọi.
Vạn Hương bị đè nửa người, Mặc Sơ vội vàng kéo bà ta ra: "Chị bị thương ở chỗ nào? Tôi đưa chị đi bệnh viện trước!"
Vạn Hương muốn đứng lên, nhưng không đứng lên được: "Có lẽ chân tôi bị thương rồi..."
"Cũng tại chị cứu tôi nên chị không có thời gian chạy ra." Mặc Sơ khẽ nói: "Chị Hương, xin lỗi..."
"Cô bé ngốc!" Vạn Hương nhìn cô: "Tôi may mắn hơn bọn họ nhiều, bọn họ bị đè thảm hơn kia kìa!"
Mặc Sơ gọi điện thoại, cô bảo Lục Vũ Trạch mau tới đây, rồi đỡ Vạn Hương lên xe cấp cứu, đi tới bệnh viện trực thuộc Quyền Thị.
Hiện trường vào lúc này đã có cảnh sát tới giải quyết, xe cấp cứu của các bệnh viện khác đang chờ lệnh ở bên ngoài siêu thị, các bác sĩ y tá nâng cáng đi ra đi vào.
Mặc Sơ gọi điện thoại, cô bảo Lục Vũ Trạch mau tới đây, rồi đỡ Vạn Hương lên xe cấp cứu, đi tới bệnh viện trực thuộc Quyền Thị.
Hiện trường vào lúc này đã có cảnh sát tới giải quyết, xe cấp cứu của các bệnh viện khác đang chờ lệnh ở bên ngoài siêu thị, các bác sĩ y tá nâng cáng đi ra đi vào.
Mặc Sơ duỗi tay ra bế Cố Thiên Du lên, ôm sát vào lòng, cô cũng đi cùng đến bệnh viện.
Sau khi Lục Vũ Trạch kiểm tra xong, anh ta nói: "Chân bị gãy xương! Cần nhập viện làm trị liệu!"
"Phải làm gì thì cứ làm cho chị ấy!" Mặc Sơ lo lắng nói, xem ra, năm nay, đã định trước là trôi qua không yên ổn rồi.
Cô nhìn Vạn Hương: "Chị Hương, tôi gọi điện cho ông Mộ nhé!"
Vạn Hương lấy điện thoại ra: "Tôi gọi cho!"
Bà ta không muốn thấy Mộ Thế Trung tức giận, bà ta cũng không muốn ông ta có xung đột với người của nhà họ Quyền, bà ta còn nói: "Mặc Sơ, đừng nói đến chuyện của tôi và cô, được không?"