"Tối nay cô có việc à? Cần giúp đỡ không?"
"Không có gì, ăn cơm với bạn thôi ý mà, chúng ta về thôi."
"Ừ ừ.... tôi, tôi đi lái xe..."
Hai người nhanh chóng lên xe, Ôn Thành lại không có vội lái xe, mà là lấy rượu thuốc ra.
"Tay... tay của cô..."
Lúc này, Bạch Thư Hân mới chú ý thấy là mu bàn tay mình đã sưng đỏ lên rồi.
Bản thân cô ấy tâm trạng thấp thỏm nên cũng chưa chú ý tới, không ngờ Ôn Thành quan sát rất ti mỉ.
Cũng phải, anh ta vốn là người đàn ông như thế.
"Tôi tự làm..."
Cô cầm rượu thuốc sang, nhưng mà cô ấy vẫn đang nghĩ chuyện về Lý Toàn, nên bất cẩn làm đổ rượu thuốc, giỏ lên quần áo.
Lòng cô ấy run lên, vội vàng đặt rượu thuốc xuống, rồi lấy giấy ướt lau.
"Để tôi làm cho."
Anh ta dịu dàng nói, sau đó đổ một ít rượu thuốc ra lòng bàn tay của mình, xoa nóng, sau đó nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay của cô ấy.
Lực của anh ta vừa phải, xoa bóp rất thoải mái, dường như đau nhức trên mu bàn tay đã biến mấy đi nhiều.
Cảnh tượng này, khiến cho cô ấy có hơi hoảng hốt, giống như... nhoáng cái đã quay lại lúc nhỏ.
Bọn họ bị bố mẹ bắt đi đến trường huấn luyện, trên người chỗ xanh chỗ tím.
Cô ấy đau đến nỗi rên ư ử, lúc đó Lệ Nghiêm sẽ cầm lấy rượu thuốc rồi xoa bóp cho cô ấy.
Thật ra bản thân anh ta cũng mệt chết đi được, hơn nữa lượng huấn luyện của anh ta còn nhiều hơn mình nhiều.
Nhưng mà anh ta chưa bao giờ kêu đau, ngược lại còn an ủi cô ấy, đau một lúc thì sẽ không đau nữa.
Lúc Lệ Nghiêm bôi thuốc cho mình, cũng dịu dàng cẩn thận như thế này, sợ làm cô ấy đau.
Cô ấy nhìn đường nét cứng rắn kia của Ôn Thành, gương mặt anh ta có thể được tính là tinh xảo, làn da trắng nõn, lỗ chân lông tinh tế.
Hơi cúi đầu, cô ấy nhìn từ trên cao xuống, thậm chí còn có thể nhìn thấy hàng mi khẽ cụp xuống của anh ta, rõ ràng, dài nhỏ dày rậm.
Chào trai rất đẹp trai, sạch sẽ, hương bạc hà trên người cũng cho người ta cảm giác rất mát lạnh vui vẻ.
Anh ta cho người ta có một loại cảm giác an toàn rất dễ chịu.
Cho dù cở thể anh ta gầy yếu, đấm đá cũng không có lực gì, nhưng anh ta sẽ không bỏ rơi bạn bè.
Cuối cùng, anh ta bôi thuốc xong, còn thổi nhẹ lên nữa.
"Không đau nữa, thổi thổi là không đau nữa đâu."
Trước đây anh ta luôn dỗ Cố Cố như thế này, mỗi lần Cố Cố làm trị liệu hay tiêm, thì đều đau đến rơi nước mắt.
Anh ta sẽ dỗ dành cô bé như thế này, và mua đồ ăn vặt cho cô bé.
Anh ta đã thành thói quen, cho nên lúc này không kìm lòng được dỗ dành Bạch Thư Hân như dỗ em bé.
Bạch Thư Hân vốn đang cảm thấy anh ta rất giống Lệ Nghiêm, khi anh ta thổi, trái tim cô ấy càng run lên mãnh liệt, giống như là bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thở nổi.
Cô ấy bối rối, rút tay về, ánh mắt lóe lên không dám nhìn về phía Ôn Thành.
"Được... được rồi..."
Cô ấy lắp bắp, nói chuyện hơi mất tự nhiên.
Ôn Thành hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì nhiều.
"Vậy... bây giờ chúng ta về nhà à?"
"Ừ, về nhà đi."
Bạch Thư Hân phiền muộn, không dám nhìn Ôn Thành, sợ chạm đến những chuyện cũ ngọt ngào kia.
Chuyện cũ càng ngọt ngào, thì càng bứt rứt.
Cô ấy hạ cửa sổ xuống, cơn gió thổi vào thổi lên khuôn mặt cô ấy, không hề hiền hòa, thậm chí còn có chút sắc bén.
Cô ấy nhìn cảnh sắc đang lao đi vun vút bên ngoài khung cửa sổ, cuối cùng chiếc xe vững vàng đỗ ở tầng dưới tòa nhà thuê.
Bạch Thư Hân cũng không thèm chào, trực tiếp đi về phòng mình luôn.
Anh ta còn muốn đưa cho cô ấy rượu thuốc, nhưng cánh cửa lại đóng lại, vang lên tiếng rầm.
"Cô ấy tâm trạng không tốt sao?"
Anh ta gãi tóc, không rõ nguyên do.
Lúc gần tối, Bạch Thư Hân nhận được cuộc gọi của Lý Toàn, cô ấy đã chuẩn bị xong rồi, nhìn mình trong gương, trang điểm tinh tế, còn mặc một chiếc váy liền áo, vẫn là dáng vẻ cô gái thùy mị nết na.
Cô ấy hít thở dâu mấy nhịp, ném những suy nghĩ lộn xộn trong đầu ra sau ót, sau đó đi ra ngoài.
Ở trong thanh máy, trùng hợp gặp được Ôn Thành, anh ta đang chuẩn bị đi siêu thị mua đồ, về tự nấu cơm.
Anh ta nhìn thấy cô ấy thì rất vui mừng, anh ta nói: "Tôi... tôi sắp đi siêu thị... siêu thị mua thực phẩm, cô, tối nay cô ăn cơm chưa? Có... có muốn ăn cùng nhau không? Tôi chuẩn bị nhiều lên?"
"Không, tối nay tôi ra ngoài ăn."
"Thế... thế à..."
Bạch Thư Hân khẽ gật đầu, coi như là cảm ơn ý tốt của anh ta.
Thang máy đi xuống, trong lúc đó thì có dừng lại hai lần và có người khác đi vào.
Bọn họ bị ép đến trong góc, có người đàn ông không nhịn được nhìn Bạch Thư Hân hai cái, người đẹp thì ai cũng thích nhìn.
Ôn Thành nhận thấy được ánh mắt của đối phương, không biết tại sao, anh ta không kìm được tiến lên một bước, chắn trước mặt Bạch Thư Hân, cản lại ánh mắt của người khác.
Ôn Thành nhận thấy được ánh mắt của đối phương, không biết tại sao, anh ta không kìm được tiến lên một bước, chắn trước mặt Bạch Thư Hân, cản lại ánh mắt của người khác.
Bạch Thư Hân nhìn bóng lưng trước mặt, cô ấy hơi kinh ngạc.
Mặc dù anh ta trông có vẻ gầy yếu, nhưng đứng trước mặt trông lại không nhỏ, dáng anh ta ít nhất cũng phải một mét tám hai.
Đột nhiên đứng ở trước mặt, cô còn phải ngẩng đầu lên nuwxaa.
Cuối cùng đã tới tầng một, mọi người lục tục đi ra.
Lý Toàn đã chờ ở cửa tòa nhà rồi.
Anh ta nhìn thấy Bạch Thư Hân thì lập tức đi lên đón.
"Đi thôi."
"Ừ."
Hai người sánh đôi đi lên xe, Lý Toàn toàn lịch sự mở cửa xe cho Bạch Thư Hân.
Ôn Thành đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, anh ta lập tức hiểu ra, Bạch Thư Hân trang điểm ăn mặc xinh đẹp như vậy hóa ra là đi hẹn hèo.
Lần trước cô ấy uống say, chẳng phải cô ấy nói là người cô ấy thích không thích mình sao? Vậy người đàn ông này là ai?"
Ôn Thành không giải thích được, nhưng dù sao cũng không phải là chuyện của mình, anh ta không có nghĩ quá nhiefu.
Anh ta đưa mắt nhìn theo chiếc xe đi xa, không biết tại sao, nơi trái tim lại có một chút không thoải mái.
Cảm xúc này tới mãnh liệu, cũng tới một cách đột ngột, khiến cho anh ta không tìm ra ngọn nguồn.
Chiếc xe biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, anh ta mới hồi thần.
Bạch Thư Hân đi đến muộn mới về, khu nhà cái gì cũng tốt, chỉ là hiệu quả cách âm khá kém, tiếng cách vách mở cửa đóng cửa nghe thấy rõ mồn một.
Ôn Thành xem đồng hồ, mười một giờ, muộn lắm rồi.
Anh ta ăn cơm xong từ tám giờ, liền ngồi ở đây đọc sách.
Đọc suốt đến mười một giờ, tâm tư không yên, đến cả hương bạc hà cũng không thể làm anh ta an thần được.
Mãi đến khi cách vách truyền tới tiếng đóng cửa, anh ta lập tức yên tâm.
Tốt xấu gì anh ta và Bạch Thư Hân cũng là hàng xóm, tất nhiên là quan tâm lộ trình của cô ấy rồi, dù sao cũng là một cô gái nhỏ, sống một mình ở đây, anh ta là một người đàn ông, tất nhiên là phải quan tâm nhiều hơn rồi.
Anh ta gấp trang sách lại, lúc này mới đi vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau, anh ta đi đến biệt thự thăm Cố Cố.
Cố Cố sống ở đây rất hòa hợp, cô bé và Hứa Minh Tâm chính là tuyệt phối, hai người bá chiếm phòng bếp, làm cách loại đồ ăn mới.
Còn Cố Gia Huy mãi mãi là chuột bạch, nếm miếng đầu tiên.
Ăn ngon, hai người họ sẽ làm nhiều một chút.
Ăn không ngon, có đánh chết bọn họ cũng không động vào.
Hứa Minh Tâm còn làm ra cơm dinh dưỡng, cách loại đồ ăn trẻ em đáng yêu cho Cố Cố, nhìn món ăn ngon là sẽ ngon miệng, kích thích cảm giác thèm ăn.
Hứa Minh Tâm còn làm ra cơm dinh dưỡng, cách loại đồ ăn trẻ em đáng yêu cho Cố Cố, nhìn món ăn ngon là sẽ ngon miệng, kích thích cảm giác thèm ăn.
Cô đăng giáo trình và ảnh chụp lên mạng, rất nhiều người thích và chia sẻ, xem ra là rất thành công.
"Ôn Thành tới à? Nếm thử bánh bông lan trái cây của tôi đi, ngon lắm đó. Bơ ít, hàm lượng đường ít, Cố Cố đã ăn mấy cái rồi."
"Cảm ơn."
Ôn Thành nếm một miếng, đúng là rất ngon.
"Hình như Cố Cố mập lên rồi."
"Hình như cậu ngốc của cháu xấu đi rồi, sao cậu lại biến thành đầu heo rồi vậy?"
Cố Cố nói chuyện rất sắc bén.
Ôn Thành rất xấu hổ, anh ta lại bị cháu gái mình coi thường rồi. "Cháu không thể giữ mặt mũi cho cậu à? Cậu là cậu của cháu đấy!"