"Biết rồi, tôi sẽ không chạy lung tung."
Hứa Minh Tâm không kìm được nghĩ đến Giản, chỗ mà cô ấy ở chắc là rất nguy hiểm, cô ấy sống rất không vui vẻ.
Lúc cô nghĩ đến sự việc thì không chú ý được là ánh mắt của Cố Gia Huy đã thâm thúy hơn vài phần.
Thật ra... anh biết rốt cuộc gia tộc kia là cái gì, anh cũng biết gia tộc này đáng sợ cỡ nào.
Chẳng qua anh không muốn nói nhiều với Hứa Minh Tâm, anh sợ cô sẽ sợ hãi.
Manleton, là chiến trường luyện ngục mà anh thống hận nhất.
Ngay ở vùng biển phía Đông, anh trai anh đã tan xương nát thịt.
Anh yên lặng siết chặt nắm đấm, hô hấp cũng nặng nề hơn vài phần.
"Đợi lát nữa khiêu vũ, anh có muốn nhảy cùng tôi không?"
"Không được, dù sao cũng đến với thân phận của nhân viên công tác, tôi sợ phách lối quá, đến lúc đó những ngôi sao nữ kia lại không cho tôi đi, cả đám quấn lấy tôi, vậy thì không ổn rồi.
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô vốn định cười nhạo anh, nhưng lại thoáng thấy không ít phụ nữ đang đánh mắt phóng điện với Cố Gia Huy, cô không khỏi á khẩu không trả lời được.
Cố Gia Huy đúng là yêu nghiệt, nam nữ ăn thông thì cũng thôi đi, người da đen người da trắng người da vàng cũng ăn hết!
"Anh hãy tìm một góc nào đó rồi yên lặng ngồi xuống đi sau đó đội mũ lên, đừng để cho người ta thấy mặt nữa!"
Hứa Minh Tâm tức giận nói.
"Được rồi, em đi chơi trước đi, đây là thịnh yến, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời em, ở một góc đợi em." Cố Gia Huy mỉm cười nói.
Hứa Minh Tâm gật đầu, sau đó quay lại bên cạnh Thẩm Tuệ.
Cố Gia Huy uống rượu một mình, ánh mắt vẫn vấn vít trên người Hứa Minh Tâm.
Lại... ngoài ý muốn thoáng thấy một bóng người
Con ngươi của anh khẽ co rút, anh nhìn thấy cô gái ngồi ở bên vòng bảo vệ ở tầng hai.
Mặc chiếc váy dài màu đen, nửa khuôn mặt phủ dưới mạng che mặt, trông có vẻ lạnh lùng và tuyệt diễm.
Cô ta cầm ly rượu vang, lắc nhẹ, dưới ánh đèn rượu vang chiết xạ ra một màu sắc khác.
Cô ta xinh đẹp xuất chúng, không ít đàn ông chủ động mời cô ta làm bạn nhảy, nhưng lại bị cô ta vô tình từ chối.
Mấy người liên tiếp đều đụng vào vách tường.
Ánh mắt cô ta trống rỗng, không biết nhìn về nơi nao.
Cố Gia Huy tuyệt đối không ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy cô ta ở chỗ này.
Có lẽ là ánh mắt của anh quá nóng bỏng, người đẹp ở tầng hai cũng cảm nhận được, cô ta nhìn xuống dưới, xong nhận ta người ở dưới tầng luôn di chuyển, nhưng không có ngọn nguồn của ánh mắt kia.
Chẳng nhẽ là ảo giác của mình à?
Cô ta mệt mỏi thu lại ánh mắt, sau đó rút ra một điếu thuốc, phun ra một ngụm trọc khí.
Cô ta cũng điên rồi, mới tới đây tham gia bữa tiệc nhàm chán này.
Anh cả cũng thật là, anh ấy lại đi giao cho cô ta tổ chức bữa tiệc này.
Cố Gia Huy thu hồi tầm mắt, nắm tay vô thức siết chặt, móng tay bấm sâu vào trong thịt.
Cô ta tới rồi...
Hứa Minh Tâm bồi Thẩm Tuệ đi chào hỏi xong, cô quay đầu nhìn vào trong góc, không ngờ cô không thấy Cố Gia Huy nữa.
Kỳ lạ, người đi đâu rồi?
Hứa Minh Tâm tìm một vòng, cũng không tìm được, thế cho nên lúc sau cô không có tập trung.
Lúc khiêu vũ có người mời mình, cô không tiện từ chối nên đành phải xuống sân nhảy một chút.
Nhưng lại không cẩn thận giẫm lên chân đối phương.
May mà đối phương thân sĩ, nhưng mà nhảy xong một khúc, bạn nhảy của cô liền chạy luôn.
Nửa đường, người dẫn chương trình kêu dừng, sau đó giới thiệu cô Lucia, người tổ chức đêm hội này, cảm ơn mọi người có thể tham gia đêm hội từ thiện, đồng ý cho nam sĩ ở đây một cơ hội, cùng múa một khúc với cô.
Nam sĩ toàn trường hoan hô, cả đám nóng lòng muốn thử.
Còn phụ nữ, tất cả đều lui ra sau, sau đó nhìn người phụ nữ đang đứng trên sân khấu với ánh mắt hâm mộ và ghen tị.
Trông cô ta có yên lặng, nhưng lại rất đẹp đẽ.
Rất đẹp, một khuôn mặt rất tinh xảo, mặc váy dài phục cổ màu đen.
Son môi là màu đỏ thẫm, cực kỳ tôn lên khí tràng.
Lúc cô nhìn thấy Thẩm Tuệ, cô đã cho là sức hút nữ tính chỉ thế thôi.
Nhưng khi nhìn thấy Lucia này, cô mới phát hiện vẻ đẹp của phụ nữ còn có thể phát huy tinh tế như vậy.
Cô ta là hoa hồng, làm cho người tiến lên, nhưng lại khiến người ta không dám tùy tiện chạm vào.
Cô ta là bông hoa hồng có gai, hơn nữa đã đâm lên là có độc.
Cô ta là hoa hồng có gai, hơn nữa còn có độc.
Cuối cùng Lucia đã chọn một chàng trai người gốc Hoa, người đàn ông đó hưng phấn cực kỳ, anh ta tiến lên quỳ một gối xuống, rồi đưa tay ra.
Anh ta khiêm tốn như vậy, Lucia lại vẫn như cũ chẳng thèm ngó tới anh ta, cô ta còn liếc qua anh ta với ánh mắt ghét bỏ, rồi mới miễn cưỡng đặt tay vào lòng bàn tay của anh ta, đi xuống sân nhảy với anh ta.
Âm nhạc vang lên, chỉ có bọn đang khiêu vũ.
"Mẹ nuôi, cô ta là ai vậy?" Lucia. Đức. Caitlin. Qúy tộc nổi tiếng ở Manleton. Theo truyền thuyết trước kia là công tước cha truyền con nối, sau này đã hủy bỏ tước vị, nhưng địa vị của gia tộc bọn họ vẫn không thể lay chuyển. Gần trăm năm mới xuất hiện, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, phát triển thần tốc ở Manleton. Hơn nữa thủ đoạn rất
cường thế, lũng đoạn sản nghiệp tập đoàn cỡ lớn ở Manleton, vươn rất sâu."
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô hiểu ngay, đây chẳng phải chính là cái gia tộc theo lời nói của Cố Gia Huy hay sao?
Tại sao Thẩm Tuệ biết rõ như vậy, nhưng Cố Gia Huy lại không biết đối phương là ai.
Xem ra, cũng có chuyện mà Cố Gia Huy không biết.
"Gia tộc... Caitlin này... lợi hại lắm sao?"
"Không ai biết chi tiết, con tưởng tượng một chút đi, đêm hội từ thiện mà toàn thế giới coi trọng, là nhà cô ta đầu tư tổ chức, có thể thấy đây là thân phận cỡ nào."
"Mẹ có nghe qua một tin tức, là chồng mẹ nói, ông ấy bảo gia tộc Caitlin và Cố... thôi bỏ đi, toàn là tin đồ vô căn cứ, không có chứng cứ thôi."
Thẩm Tuệ nói được một nửa, muốn nói lại thôi.
Chuyện này quá phức tạp, cũng chỉ có Ngôn Dương biết, đừng nói cho Hứa Minh Tâm biết thì hơn, tránh để cô suy nghĩ lung tung.
Hứa Minh Tâm nghe không rõ lắm, cô cũng không để ý.
"Cô ấy đẹp thật đấy, có cô ấy ở đây, con cảm thấy người bên cạnh đều ảm đạm thất sắc. Cũng không biết người đàn ông như thế nào có thể đứng cạnh cô ấy, con không ngờ nước ngoài có nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy, hình như con bị kích thích rồi."
"Xinh đẹp cũng không phải vốn mạnh nhất của phụ nữ, có người là mặt mỹ nữ tâm địa rắn rết, vậy thì khuôn mặt đẹp thì cũng có tác dụng gì cơ chứ?" Thẩm Tuệ thản nhiên nói.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, cô cảm thấy rất có lý.
Một khúc còn chưa kết thúc, Lucia đã kêu ngừng rồi, cô ta ghét bỏ rút tay về rồi nói: "Dừng ở đây thôi."
Nói xong thì trực tiếp quay người rời đi, thái độ đối với người đàn ông đó có thể gọi là cực kém.
Nhưng mà người đàn ông đó cũng không để ý, trái tim anh ta vẫn kích động mà đập thịch thịch thịch.
Sau khi đi ra khỏi sàn khiêu vũ, cô ta gặp người vừa nói mình và cô Lucia đã cùng nhảy một khúc.
Lucia xoay người rời đi, cô ta lạnh lùng hạ lệnh với người bên cạnh: "Anh ta làm tôi mất hứng rồi, tối nay xử lý đi, sau này tôi không muốn nhìn thấy người này xuất hiện nữa."
"Vâng, cô ba."
Người bên cạnh cung kính nói.
Kết thúc bữa tiệc, Thẩm Tuệ dẫn Hứa Minh Tâm rời đi, nhưng mà cô vẫn chưa tìm thấy Cố Gia Huy.
Gọi điện thì điện thoại tắt máy.
Hứa Minh Tâm bảo Thẩm Tuệ về khách sạn trước, đợi lát nữa cô sẽ gọi taxi về sau.
Cô đứng ở cửa hội sở đợi.
Ban đêm ở Manleton rất lạnh, mấy hôm trước lại rơi một trận tuyết và một trận mưa đá, đến giờ cũng chưa hoàn toàn tan hết, buổi tối là lạnh nhất.
Hứa Minh Tâm khoác áo khoác to, lạnh run cầm cập ngồi trên bậc thang cuộn mình thành một đoàn, vậy mà vẫn không thể xua đuổi cái lạnh.
Cô gửi tin nhắn cho Cố Gia Huy, hy vọng anh mở máy lên là có thể nhìn thấy tin nhắn mình gửi. Rốt cuộc anh đã đi đâu? Liệu anh có còn ở hội sở, có phải nhân viên nội bộ có việc phải làm, cho nên anh phải nán lại rồi không?