"Cho nên, nếu em thương tôi thì đi cùng tôi đi, có em ở cùng thì tôi sẽ ăn ngủ đúng giờ, em cũng yên tâm hơn, đúng không nào?"
"Thế có phải Cố Cố và Ôn Thành cũng về hết đúng không?"
"Ừ, lát nữa tôi sẽ nói với họ."
Rất nhanh đã quyết định thời gian ra nước ngoài, đó là vào sáng ngày kia, bởi vì do lệch múi giờ, lúc hạ cánh là vào buổi tối rồi.
Cố Cố tất nhiên là muốn đi về cùng với bọn họ, nhưng Ôn Thành thì lại từ chối.
Anh ta cảm thấy mình vẫn chưa học được gì đó, cần phải rèn luyện một thời gian nữa. Vả lại, Ôn Thị bên kia có Ôn Thanh Vân xử lý, cũng không cần đến mình, cho nên tạm thời anh ta không muốn về.
Hứa Minh Tâm nghe thấy những lời này, cô cũng không cảm thấy không ổn, trái lại Cố Gia Huy còn vỗ vai anh ta.
Cố Gia Huy nhìn ra là anh ta có hảo cảm với Bạch Thư Hân, nhưng mà bản thân Ôn Thành thì chẳng hay biết gì, ngu ngơ chưa nhận ra, anh cũng không tiện nói nhiều gì. Để tránh chọc thủng tầng giấy mỏng kia, hai người đều xấu hổ.
Sáng sớm ngày kia, bọn họ xuất phát, dẫn theo chú An, Khương Tuấn và Maya đi cùng.
Chạng vạng sáu giờ tối, mới đến Manleton, Ôn Thanh Vân đã tới sân bay từ sớm để đón và chuẩn bị tốt phòng ở cho bọn họ.
Trước đây, Cố Gia Huy tới một mình thì ở ở chỗ cô ta, nhưng nay anh đưa cả nhà cùng đi, cũng không tiện lắm, cho nên cô ta đã tìm một ngôi nhà ở gần đây cho bọn họ ở.
Cố Cố nhìn thấy Ôn Thanh Vân, cô bé lập tức nhảy xuống khỏi vòng ôm của Cố Gia Huy, chạy nhanh qua.
"Mami!"
Ôn Thanh Vân nhanh chóng bế cô bé lên, má cọ vào đầu cô bé, thương cô bé lắm.
Đã mấy tháng rồi cô ta chưa gặp cô bé rồi.
"Mami, Cố Cố nhớ mẹ lắm!"
"Mami cũng rất nhớ Cố Cố, Cố Cố ở đó có ngoan không? Có gây rắc rối cho bố Cố và cô Hứa không?"
"Không ạ, Cố Cố rất ngoan!"
"Vậy thì tốt, thế chúng ta cùng về nhà nhé."
Bọn họ đi đến nhà Ôn Thanh Vân trước, ăn bữa cơm tối, sau đó lại về nhà mình.
Ăn cơm xong, Cố Gia Huy bảo Khương Tuấn lái xe đưa bọn họ đi về trươc, anh và Ôn Thanh Vân còn một số việc phải xử lý.
"Bên phía Caitlin có động tĩnh gì không?"
"Nói đến cũng khéo, Lucia bị phu nhân thứ hai của gia tộc Caitlin sai đi rồi, hình như là sang nước khác làm một việc, tôi đoán một tháng này sẽ không về đâu, cũng coi như là không có nguy hiểm. Xem ra hai người đúng là không có duyên rồi."
"Năm năm trước, tôi đã biết cái kết cục này rồi." Cố Gia Huy thản nhiên nói.
"Sao Ôn Thành không về cùng? Nói cái gì mà còn muốn tiếp tục học tập, tôi thấy cậu ấy viện cớ ý? Cậu ấy đâu có tích cực như thế bao giờ đâu?"
"Cậu ấy... có thể là mới biết yêu." Cố Gia Huy kỳ lạ nói.
"Cô gái nhà nào vậy?" Ôn Thanh Vân vội vàng truy hỏi.
Cố Gia Huy đành phải kể đơn giản một chút.
Sau khi Ôn Thanh Vân nghe xong, thì không khỏi sốt ruột: "Đứa em trai này của tôi không có khuyết điểm khác, chính là cái miệng quá ngốc, không giỏi nói chuyện với con gái. Sắp xếp xem mắt cho em ấy, không biết đã chọc tức biết bao nhiêu cô gái rồi. Tôi còn tưởng em ấy muốn làm người độc thân cả đời cơ, không ngờ em ấy lại tự tìm một người."
"Để bọn họ tự phát triển dần đi, chuyện tình cảm tôi không tham gia vào nữa, còn về chuyện nhân cách phân liệt của cậu ấy thì tôi rất bất ngờ, không ngờ cậu ấy nho nhã yếu đuối, còn có nhân cách tiềm ẩn như thế."
"Là tôi không tốt, chưa chăm sóc tốt cho Ôn Thành."
"Em ấy cũng không phải là trẻ con nữa, em ấy biết mình đang làm gì, bây giờ em ấy vẫn ổn mà, đúng không? Tôi thật lòng hy vọng lần tới em ấy trở về sẽ dẫn bạn gái về cùng, chứ không phải là cô đơn lẻ loi nữa! Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, cậu mau về nghỉ ngơi đi, nếu không Hứa Minh Tâm đợi lâu sẽ lo lắng."
Cố Gia Huy gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Sau khi về đến nhà, Hứa Minh Tâm đã tắm xong, thu dọn xong hành lý, cô đang nằm trên giường chơi điện thoại.
Cô nói với Giản là mình đã tới Manleton, nhưng email kia vẫn yên lặng, không có bất kỳ hồi âm nào.
Cô vẫn còn nhớ cô gái đáng yêu đó, nhưng hình như cô gái đáng yêu đó đã quên mình rồi.
Liệu cô ấy có còn nhớ có người chị như mình không nhỉ?
Cô phiền muộn nghĩ, dù sao thì cô tới đây bạn bè cũng không có nhiều, cô ấy được tính là một người.
Cô thấy Cố Gia Huy đã về, cô tắt máy tính đi rồi nói: "Anh về rồi à, tôi còn tưởng hai người phải bàn chuyện lâu lắm cơ! Gi ường này mềm lắm, tôi nghĩ lát nữa tôi ngủ, chắc chắn sẽ không quen giường."
"Em chỉ cần quen tôi là được rồi."
Cố Gia Huy mỉm cười nói.
Cô nghe thấy vậy thì trợn trắng mắt.
Cô nghe thấy vậy thì trợn trắng mắt.
Hôm nay hiếm khi anh không có làm việc, mà theo cô đọc sách, xem phim, mãi đến đêm muộn mới đi ngủ.
Cô biết sau này mỗi ngày Cố Gia Huy đều sẽ bận rộn, cô không giúp được, cũng tuyệt đối không thể làm liên lụy anh.
Ngày hôm sau thức dậy, bên giường đã trống không.
Cố Gia Huy cũng không nghỉ, luôn luôn cố gắng tiến về phía trước, cô cũng không thể lười biếng.
Cô tìm một lớp dạy ở trên mạng, ban ngày đi học, chuẩn bị thi chứng chỉ kế toán, tranh thủ lấy bằng vào năm bốn.
Cô còn đăng ký một lớp yoga buổi tối, tu thân dưỡng tính thật tốt.
Cô cũng không được lười biếng!
Cố Gia Huy tạm thời làm việc ở Ôn Thị, đợi công ty bên này xác định.
Anh bận rộn làm việc, cũng không có lơ là Hứa Minh Tâm, anh sợ cô ở quốc gia xa lạ xa quê sẽ cảm thấy cô đơn, không ngờ cô nhóc này đã đăng ký lớp học rồi.
Anh bận rộn làm việc, cũng không có lơ là Hứa Minh Tâm, anh sợ cô ở quốc gia xa lạ xa quê sẽ cảm thấy cô đơn, không ngờ cô nhóc này đã đăng ký lớp học rồi.
Anh nghe được tin tức này từ chỗ chú An, thì không nhịn được nở nụ cười.
Bảo cô ngoan ngoãn đợi ở nhà, cũng không có khả năng lắm, ra ngoài có việc làm cũng tốt.
Học kỳ sau cô phải đi thực tập rồi, anh phải nghĩ cách buộc cô bên người.
Anh rút ra bớt thời gian gọi Khương Tuấn tới: "Tan làm cậu định đưa Maya đi đâu chơi?"
"Chúng tôi á? Maya chưa tới Manleton lần nào, tất nhiên là tôi phải đưa cô ấy đi khắp nơi rồi, trong lòng tôi đã có vài chỗ muốn đi rồi."
"Bớt chút thời gian làm cho tôi một bài về Manleton."
Anh thản nhiên dặn dò.
Tuy anh đã sống ở Manleton rất nhiều năm, nhưng khi đó anh hoàn toàn không muốn đi đâu chơi hết.
Anh tới đây không phải là để hưởng phúc, mà là đi cùng anh hai tới lánh nạn, mỗi ngày mở mắt ra là phải bề bộn học tập nâng cao bản thân, để cho bản thân đủ mạnh, như thế mới có thể sống được yên ổn.
Về sau, tuy anh và Lucia đã ở bên nhau, nhưng anh lại trở nên càng cố gắng hơn, lúc đó anh thật sự muốn ở bên cô ta đến suốt đời.
Con người anh, nếu mà đã nhận định một người, thì nhất định sẽ cho cô ấy một phiên bản tốt nhất.
Nhưng mà, ngay khi anh đang hết sức cố gắng, không ngờ Lucia lại cho anh đòn cảnh tỉnh.
Giờ đây, anh đã nhận định Hứa Minh Tâm rồi, thì anh sẽ không buông tay.
Trước khi tan làm, Khương Tuấn đưa tới một bản đề xuất, bên trong toàn là các địa điểm đáng vui chơi ở Manleton.
Có con phố ẩm thực đặc sắc, có du thuyền trên mặt nước, có thể đi quanh Manleton một vòng, ngắm được vẻ đẹp của toàn thành phố.
Còn có rạp chiếu phim, trường đại học lớn thứ tư, vân vân...
Khương Tuấn làm bản giới thiệu chi tiết, phàm là chỗ ăn thì đều nêu ra, anh ấy biết Hứa Minh Tâm là người chuyên ăn hàng.
Cố Gia Huy xem xong, anh gật đầu hài lòng: "Cậu có thể đi hẹn hò được rồi." "Cảm ơn sếp, tôi cũng chúc sếp may mắn."