Cố Yên đi ra khỏi phòng bệnh, cô ấy gặp Lệ Nghiêm.
"Em phải đến tập đoàn một chuyến, có một số lời em sợ nói qua điện thoại thì không rõ, em phải đi tìm Khương Tuấn."
"Anh đưa em đi."
"Lúc đầu bảo là tuần này đi nhà anh, nhưng mà lại xảy ra chuyện thế này, em lại không rời khỏi bệnh viện được, em sợ..."
Cố Yên khó xử nói.
"Anh biết chắc chắn em sẽ nói như này, cho nên anh đã giải thích với chú anh rồi. Chú nói, không cần gặp em chú ấy cũng đã rất hài lòng với cô cháu dâu này rồi, chú ấy bảo anh tới nhà họ Cố thăm hỏi bố em trước, sau đó lại dẫn em về nhà. Đợi chuyện này giải quyết xong, em đưa anh đi gặp bố em nhé."
"Có khả năng là bố em hơi hung dữ..."
"Anh nghe nói nuôi con gái giống như tưới hoa, cẩn thận che chở, từng chút một, che chở đến khi nở hoa, thì lại bị con rể bê đi cả chậu. Cho nên, bố em hung dữ với anh một chút cũng đúng."
Cố Yên nghe vậy thì không nhịn được bật cười, từ lúc sự việc phát sinh đến bây giờ, tâm trạng của cô ấy vẫn rất nặng nề, mãi đến vừa rồi chắc chắn Hứa Minh Tâm không sao, cô ấy mới chuyển biến tốt hơn chút.
Cô ấy biết Lệ Nghiêm chọc mình cười nên mới nói như vậy.
"Rõ ràng là bông hoa xinh đẹp em đây cam tâm tình nguyện chạy theo anh." Cố Yên khoác lên cánh tay của Lệ Nghiêm, rồi mỉm cười nói.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến thang máy.
Vừa đi đến cửa thang máy, thang máy đã mở ra.
Bạch Thư Hân đang xách giỏ hoa quả và hoa tươi, nhìn thấy hai người đối diện.
Khóe môi Lệ Nghiêm nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, còn Cố Yên thì như chim nhỏ néo vào người dựa vào ngực anh ta, khoác lên cánh tay anh ta.
Cảnh này, có hơi chói mắt, trái tim giống như bị kim đâm một chút, ngay cả miệng vết thương cũng chưa lưu lại, chỉ còn lại đau đớn, xuyên tim.
"Thư Hân."
Lệ Nghiêm gọi.
Bạch Thư Hân hồi thần, bàn tay nhỏ nắm chặt, đi ra khỏi thang máy.
"Em đến thăm Minh Tâm."
Cô ấy trốn tránh ánh mắt, không muốn nhìn hình ảnh này.
Đối với cô ấy mà nói thì điều này quá tàn nhẫn.
"Anh đang chuẩn bị đưa Yên Yên đi đến tập đoàn, đợi lát nữa quay về tìm em. Em đã ăn chưa?"
"Ăn... ăn rồi, em nhìn một cái xong đi luôn, anh không cần lo cho em, tạm biệt..."
Cô ấy vội vàng nói xong, vội vàng rời đi.
Lệ Nghiêm nhìn một cái thật sâu, thu hồi ánh mắt.
Cố Yên cứ có cảm giác Bạch Thư Hân không đúng lắm.
Chẳng qua cô ấy không rõ là kỳ lạ chỗ nào.
Sau khi đi vào thang máy, Cố Yên tò mò hỏi: "Em gái anh cũng hai mươi mốt rồi đúng không? Năm sau tốt nghiệp, cũng sắp đến tuổi lấy chồng rồi. Em nhớ là gia quy nhà họ Bạch các anh luôn luôn nghiêm khắc, đặc biệt là kết hôn. Hôn nhân của em gái anh, là chú anh lo liệu à?" .
"Anh sẽ không để chú lo liệu, em ấy nên đi tìm hạnh phúc của mình. Anh không muốn em ấy hy sinh cho nhà họ Bạch, em ấy không cần phải làm rạng rỡ tổ tông, trong nhà có một người gánh vác là được rồi."
Lệ Nghiêm nhấn mạnh từng chữ và nói với vẻ kiên định.
"Em nhớ là... anh không thích học y, anh là vì Bạch Thư Hân đúng không?"
"Anh là anh trai, phải vậy."
"Vì em ấy, anh bằng lòng trả giá hết thảy sao?" Cố Yên hỏi.
Hô hấp khẽ run lên, cô ấy không biết vì sao đột nhiên mình lại căng thẳng.
Lệ Nghiêm không trả lời, chỉ gật đầu.
Không chút do dự.
Động tác này, ép cho cô ấy không thở nổi.
Anh trai có thể bỏ ra tất cả vì em gái.
Mà bọn họ đã xem như là người yêu rồi, hơn nữa đàm hôn luận gả, thế cô ấy được coi là gì?
"Em thì sao?"
Cố Yên buông tay anh ta ra, giọng nói yên ả vang lên.
"Anh vì em ấy cái gì cũng bằng lòng trả giả, vậy đối với chiến hữa, cộng sự, thậm chí là vợ sau này của anh, anh tính trả giá cái gì?"
Những lời này của Cố Yên đã gõ vào trái tim của Lệ Nghiêm.
Anh ta nhìn Cố Yên, ở trước mặt anh ta, lúc nào Cố Yên cũng kiên cường lạc quan, thích quấn lấy anh ta trêu đùa.
Cô ấy cũng không tạo áp lực cho anh ta, mãi mãi đều đứng sau lưng anh ta, ủng hộ anh ta.
Nếu như có một ngày, anh ta phải kết hôn, thì trừ cô ấy ra, anh ta không nghĩ ra người được chọn thứ hai.
Anh ta có thể bỏ qua tất cả vì Bạch Thư Hân, đối với người tương cứu trong lúc hoạn nạn, anh ta có thể bỏ ra cái gì.
"Anh."
Anh ta nặng nề nói.
Cố Yên nghe vậy thì trong lòng run lên, cô ấy nhìn chằm chằm vào anh ta. "Anh không giỏi ăn nói, đôi khi ăn nói vụng về, anh sợ nói ra lời mà em không thích nghe. Những gì em vừa nói, anh đã suy nghĩ nghiêm túc, nếu anh đã quyết định ở bên em, sau này kết hôn thành gia đình rồi, anh sẽ làm một người chồng tốt, sau này sẽ là một người bố tốt, trung thành với vợ, trung thành với hôn nhân. Anh nghĩ, thứ anh có thể
cho em, chỉ có bản thân anh."
Cố Yên nghe được lời này, trong lòng rất cảm động, nhưng lại cảm thấy là lạ.
Làm gì có ai nói lời tâm tình lại nói nghi thức như vậy, cứ như đang tuyên bố lời thề của đảng gì đó vậy.
"Anh là trung thành với trách nhiệm, hay là trung thành với em?"
Cố Yên nhíu mày hỏi: "Em không cần câu trả lời nghi thức, em muốn nghe lời trong lòng của anh. Đừng nói luật hôn nhân, đạo đức luận với em, em chỉ muốn hỏi, anh trung thành với trách nhiệm, hay là trung thành với em."
Cô ấy lặp lại một lần nữa.
"Hai người đều có."
"Đúng là anh không biết ăn nói, nếu mà là người đàn ông khác, chắc hẳn sẽ nói... trung thành với em."
Cố Yên cười nhạt, thong thả nói hết câu, sau đó kiễng mũi chân, trước khi cửa thang máy mở ra, ấn nhẹ một cái lên môi anh ta.
Lệ Nghiêm cứng đờ người, bàn tay to không kìm được nắm chặt.
Đối với chuyện nam nữ, anh ta cũng không ham thích, có thể nói là khá lãnh đạm.
Nhưng vừa rồi, hình như trái tim đã đình trệ một cái chớp mắt.
"Đi thôi, đến tập đoàn."
Cô ấy mỉm cười đi ra cửa trước.
Lệ Nghiêm chỉ cười cười, bắt kịp bước chân.
...
Bạch Thư Hân bỏ đồ xuống, cô ấy được biết là Hứa Minh Tâm đã chuyển nguy thành an, thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy không liên lạc được cho Hứa Minh Tâm, nên đã đến biệt thự tìm, hỏi chú An thì mới biết Hứa Minh Tâm nhập viện rồi.
"Cố Gia Huy, anh chưa thể bảo vệ tốt cậu ấy."
Bạch Thư Hân đứng bên cạnh anh, cô ấy cũng mặc kệ thân phận cao quý của anh, nói thẳng ra.
"Tôi biết."
"Thực ra, ngay từ đầu tôi đã rất không tán thành hai người, hai người vốn không phù hợp. Cậu ấy ở trường còn cần tôi bảo vệ, anh lại để cậu ấy rơi vào chảo nhuộm, gặp phải những người đáng sợ đó, mà anh thì lại không thể bảo vệ tốt cho cậu ấy." "Tôi thật sự rất hy vọng cậu ấy có thể ở bên Ngôn Hải, tôi nghĩ Ngôn Hải chắc chắn sẽ không để cậu ấy chịu nửa điểm ủy khuất. Cố Gia Huy, đúng là anh ưu tú hơn Ngôn Hải, nhưng anh phức tạp hơn anh ấy. Nhà họ Cố cũng thế, hào môn lục đục đấu đá, ngươi lừa ta gạt. Cho dù Minh Tâm thông minh gấp trăm lần, cũng khó tránh khỏi có lúc
trúng chiêu."
"Ở bên anh, cậu ấy như một cái bia ngắm sống, tất cả mọi người đều theo dõi cậu ấy. Người phụ nữ mến mộ anh, người muốn hại anh, những người anh chị em cùng cha khác mẹ sắc sảo... Cố Gia Huy, lần này Minh Tâm đã suýt chết rồi đấy, lần sau... anh còn muốn khiến cho cậu ấy như thế nào nữa hả?"
Bạch Thư Hân siết chặt nắm đấm, nổi giận nói.
"Cô đang khuyên tôi buông tay sao? Hay là muốn thuyết phục chị em tốt của cô, rời xa tôi?" "Tôi sẽ không tự quyết giúp cậu ấy, cậu ấy cũng rất quật cường, chuyện mà cậu ấy đã nhận định thì cậu ấy phải đi đến cùng, đụng phải tường cũng không chịu quay đầu. Tôi nói thì có tác dụng gì, tôi chỉ thương cậu ấy. Tôi chỉ mong, anh đối xử với cậu ấy cho tốt, đừng để cậu ấy chịu uất ức nữa. Cậu ấy không phải mèo, không có chín cái mạng, sẽ không nhiều lần đều
gặp dữ hóa lành."
"Cảm ơn lời khuyên của cô, tôi sẽ khắc ghi trong lòng. Tôi cũng cảm ơn cô đã luôn ở bên cạnh Minh Tâm. Cô ở lại với cô ấy một lúc nữa đi, tôi nghĩ... cô ấy cũng cần cô."
Từ lúc nói chuyện đến giờ, Cố Gia Huy thủy chung chưa hề nhìn Bạch Thư Hân lấy một cái. Trong mắt anh chỉ có một mình Hứa Minh Tâm, không dung được bất kỳ thứ gì khác nữa.