Hứa Minh Tâm ăn trông rất ngon, cho dù trước mặt cô là một món ăn rất bình thường, cô cũng có thể ăn rất hạnh phúc.
Cô nghĩ lấp đầy cái bụng là quan trọng nhất, nếu còn có thể thưởng thức đồ ăn ngon trên nền tảng này, thì không còn gì tốt hơn nữa rồi.
Hứa Minh Tâm múc canh gà ra, canh gà này cô vất vả nấu trong bếp mang tới đấy.
Cô còn gửi giáo trình lên weibo, và đều nhận được lời khen đấy.
Khi cô đang ăn vui vẻ, thì nhận được cuộc gọi của Thẩm Tuệ.
Lượng tiêu thụ suốt ba tháng của nước hoa đã có rồi, số lượng tiêu thụ cao nhất từ trước đến nay trong ghi chép của mấy năm nay, cho nên nhà họ Ngôn tính làm tiệc chúc mừng.
Tất nhiên là cô cũng phải tham gia rồi, thời gian là tối mai, tại một hội sở cao cấp của nhà họ Ngôn.
Tới lúc đó, không chỉ nhân viên của tập đoàn Ngôn Thị, còn có người trong giới nghệ sĩ cổ vũ, phỏng chừng cũng là để chuẩn bị cho tuyên truyền sau này.
Cô cúp điện thoại, phát hiện vẻ mặt của Cố Gia Huy không được tốt cho lắm, cô không khỏi hơi nghi hoặc.
"Sao sắc mặt anh kém thế? Tôi nấu không ngon à?"
"Không phải, tôi chợt nhớ ra có chuyện chưa xử lý, tôi đi gọi cuộc điện thoại."
Cố Gia Huy đứng lên đi khỏi ghế, sau đó gửi tin nhắn cho Ngôn Dương, chất vấn ông ta có ý gì?
Đã mời vợ anh, tại sao không mời mình?
Ngôn Dương nghe thấy vậy, thì không nhịn được mỉm cười nói: "Đây là tiệc của nhân viên cấp cao tập đoàn Ngôn Thị, tổng giám đốc Cố tới... không thích hợp nhỉ? Ngày mai sẽ có rất nhiều phóng viên, cậu cũng không muốn quan hệ của hai người bị lộ chứ?"
"Cô nhóc Minh Tâm vẫn đang đi học, công khai ra thì không có lợi cho cô ấy, nên cậu nhịn đi."
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, sắc mặt đen kịt.
Nói như vậy là anh vẫn không đi được hả?
"Làm bạn hợp tác thì sao?"
"Cậu ba Cố, cậu đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa, cậu cứ yên tâm ở nhà, tôi sẽ chăm sóc tốt vợ cậu cho cậu, dù sao thì vợ cậu cũng là con gái nuôi tôi, cũng không phải là người ngoài gì, cậu có còn tin tôi nữa không vậy?"
"Ông có thể lui rồi." Cố Gia Huy thản nhiên nói, sau đó anh cúp máy.
"Người trẻ tuổi, không lễ phép." Ngôn Dương bĩu môi nói với cái điện thoại.
Đúng lúc này, điện thoại của ông ta lại reo lên lần nữa, không ngờ là Ảnh Tử gọi tới.
"Sao vậy?"
"Tôi vừa nhận được tin của người truyền tin, anh ta... không ở Manleton nữa, đã đi theo thuyền buôn lậu và đã vượt qua eo biển giữa Manleton và Kinh Đô, tôi tin là không đến một ngày là sẽ đến Kinh Đô."
"Hình như anh ta đi ra làm việc cho Caitlin, cấp dưới có bao nhiêu người, có súng ống vũ khí hay không, trước mắt vẫn chưa rõ. Tôi không có bạn ở trên đường biển, rất khó nắm được tin của đội thuyền buôn lậu. Tôi chỉ có thể chờ anh ta lên bờ, rồi quyết định sau."
"Tôi đã cho người của chợ đen xuất động rồi, nhất định phải thông báo tình hình của anh ta ngay sau khi anh ta lên bờ."
Ngôn Dương nghe thấy lời này, đôi mắt ưng híp lại, bên trong chảy cỗ lãnh ý làm cho người ta sợ hãi.
Anh ta.... cuối cùng vẫn trở về.
"Lần này, làm cho anh ta có đến mà không có về đi, tôi cũng chịu đủ những người lo lắng đề phòng thấp tha thấp thỏm rồi."
Ngôn Dương lạnh lùng nói.
"Nếu đối phương đã trở về, nhất định là có sách lược vẹn toàn, chúng ta lấy cẩn thận làm đầu."
"Tôi lại muốn xem xem, trôi qua bao năm, là anh ta ma cao một trượng, hay là tôi đạo cao một bậc! Ảnh Tử, ngày mai cậu đến hội sở, bảo vệ vợ tôi, tôi muốn cô ấy không xảy ra chuyện gì, hiểu chưa?"
"Tôi lại muốn xem xem, trôi qua bao năm, là anh ta ma cao một trượng, hay là tôi đạo cao một bậc! Ảnh Tử, ngày mai cậu đến hội sở, bảo vệ vợ tôi, tôi muốn cô ấy không xảy ra chuyện gì, hiểu chưa?"
"Hiểu, nếu anh ta dám động vào chị dâu, trừ phi bước qua xác tôi!"
Ảnh Tử là người vô cùng trọng tình trọng nghĩa, vì anh em có thể không tiếc mạng sống, cho dù mất mạng cũng không hối tiếc.
Ngôn Dương nghe thấy lời này của anh ta, trong lòng cũng thoáng yên tâm.
Kẻ phải tới cuối cùng vẫn tới, bao nhiêu năm như vậy, mỗi đêm ông ta nằm mơ, đều có thể nhìn thấy anh ta cuốn đất mà tới.
Ông ta nhất định phải tận tay kết liễu anh ta, để cho anh ta... vĩnh viễn không được siêu sinh!
Ngôn Dương cúp điện thoại, khóe môi nhếch lên một độ cung tàn nhẫn, mang theo hơi thở thị huyết.
Cả người giống như là Ám Dạ Tu La tới từ địa ngục vậy.
Ngày mai... chính là chiến trường Tu La của ông ta.
Ngày hôm sau, bốn giờ chiều là Hứa Minh Tâm bắt đầu thử lễ phục.
Buổi tối sẽ có rất nhiều người trong giới giải trí, người nào cũng ở tuyến đầu thời thượng, cô không thể làm nhà họ Ngôn mất mặt.
"Bộ này thế nào?"
Cô ấy mặc một chiếc váy cúp ngực, sắc mặt Cố Gia Huy không tốt, anh lạnh giọng nói: "Không được lộ ngực."
"Ách... tôi... không phải là không có sao?"
Cô cúi đầu nhìn mũi chân, một vùng bằng phẳng.
Đã lâu như vậy rồi, cũng chưa có dấu hiệu sắp lớn lên tí nào.
"Đổi bộ khác."
Sau đó, Hứa Minh Tâm lại thay một chiếc váy dài màu lam nhạt, lộ ra tấm lưng hoàn mỹ, xương bả vai giống như cánh bướm đối xứng, sẽ giương cánh bay đi bất cứ lúc nào.
Cô xoay một vòng, làn váy tỏa sáng lấp lánh, cực kỳ đẹp.
Đến lúc đó, đi đường phải chú ý rồi, một viên kim cương bao nhiêu tiền cơ chứ.
Cũng không biết ai thiết kế ra chiếc váy này, xa xỉ như này, đính bao nhiêu là vụn kim cương thế này!
"Không được lộ lưng!"
"Ách..."
"Không được lộ đùi, cánh tay, xương quai xanh, lưng, eo... còn lại em xem rồi làm."
"Tôi mặc cái gì được nữa đây?"
Hứa Minh Tâm nhìn anh với ánh mắt vô tội.
Cuối cùng, Cố Gia Huy đứng lên, chọn một chiếc váy màu đen trong số lễ phục mà Khương Tuấn mang đến.
Cũng không biết chiếc váy làm bằng chất liệu gì, sờ lên rất mượt, bên trên toàn là thêu tay thủ công, hai bên thu eo.
Cho dù không lộ eo, cũng hiện ra vòng eo nhỏ mềm mại có thể nắm.
Cổ chữ V nhỏ, chỉ lộ ra một ít, nhìn trông cổ rất thon dài.
Chỗ khác, tương đối bảo thủ, nhưng màu đen vốn gợi cảm thần bí, cho dù dáng người cô không phải là trước lồi sau vểnh, nhưng cũng có thể thể hiện ra mỹ cảm.
Chỗ khác, tương đối bảo thủ, nhưng màu đen vốn gợi cảm thần bí, cho dù dáng người cô không phải là trước lồi sau vểnh, nhưng cũng có thể thể hiện ra mỹ cảm.
"Cái này."
Cố Gia Huy cố mà làm, bởi vì quả thực là không có bộ nào khác phù hợp hơn.
Hứa Minh Tâm thở phào một hơi, cuối cùng đã tìm được một chiếc váy có thể mặc lên người rồi.
Nhà nhà Ngôn phái xe tới đón, Cố Gia Huy tiễn cô ra cửa.
"Tối tôi đi đón em."
"Ừ, thế tối tôi xong, tôi gọi điện trước cho anh."
Cô kiễng chân, thơm lên môi anh, sau đó quay người rời đi.
Hứa Minh Tâm đi xa, chú An ở sau lưng nói: "Ông chủ, cô Hứa đã đi rồi, cậu đừng nhìn nữa."
Lúc này, Cố Gia Huy mới bất đắc dĩ thu lại ánh mắt, cảm giác trong nhà nhoáng cái đã trở nên quạnh quẽ, không có hơi người tí nào.
Hứa Minh Tâm đi xa, chú An ở sau lưng nói: "Ông chủ, cô Hứa đã đi rồi, cậu đừng nhìn nữa."
Lúc này, Cố Gia Huy mới bất đắc dĩ thu lại ánh mắt, cảm giác trong nhà nhoáng cái đã trở nên quạnh quẽ, không có hơi người tí nào.
Anh cũng không có tâm trạng làm việc, anh khẽ nhíu mày.
Chú An nhìn dáng vẻ không tập trung của anh, thì không nhịn được nở nụ cười.
"Ông cười cái gì?"
Cố Gia Huy nhíu mày nhìn sang.
"Dáng vẻ này của ông chủ, làm tôi nghĩ đến hòn vọng phu... không đúng, nói chính xác thì phải là hòn vọng thê mới đúng."
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
"Tôi không muốn làm hòn vọng thê, trái lại tôi muốn đi cùng cô ấy. Phái người theo dõi phía hội sở, nếu mà kết thúc sớm thì nói cho tôi biết."
"Vâng, ông chủ." Chú An mỉm cười nói, ông chủ thật đúng là không xa được cô Hứa mà!