Tiếng xương cốt cục cục này đặc biệt dọa người.
Ôn Thành thấy anh ta khỏe như này thì còn muốn bảo vệ Bạch Thư Hân, không ngờ lại bị Bạch Thư Hân đẩy ra.
"Đừng cản chị đây làm việc, bọn họ đánh anh ra nông nỗi này, hôm nay chị đây cũng phải đánh bọn họ thành đầu heo! Cơ thể to béo mà dọa được tôi á?"
Bạch Thư Hân đã từng học võ đối kháng, cô ấy am hiểu kỹ thuật các đốt ngón tay.
Trước kia, Lệ Nghiêm đã nhờ một ông bộ đội già rất lâu, cuối cùng đối phương thấy phiền quá, mới không thể không đồng ý dạy cô ấy võ tự vệ.
Cô ấy là một cô gái, ở mặt thể hình và sức thì kém hơn đàn ông nhiều, cho nên chỉ có thể đầu tư vào kỹ xảo.
Bạch Thư Hân né được quả đấm của đối phương, mỗi một chiêu đều nhắm vào ngực đối phương, cùi chỏ, đầu gối, cổ... những chỗ yếu này.
Một cái quét chân cuối, người đàn ông lực lưỡng đó ngã xuống và phát ra tiếng rầm.
Bạch Thư Hân thở hồng hộc, đổ mồ hôi đầm đìa.
Cô ấy lau mồ hôi trên trán, nắm đấm rơi lên mặt người kia như hạt mưa.
"Cho anh bắt nạt người ta này? Cô đây mà anh cũng định nhúng chàm à? Con mẹ nó anh cũng xứng ư? Hôm nay bà đây sẽ khiến anh hối hận vì đã chui ra từ trong bụng mẹ, nếu anh về nhà mà mẹ anh vẫn nhận ra được anh thì tôi theo họ anh!"
"Xem tôi tát anh một cái anh dính lên tường này, muốn móc cũng không móc ra được đâu. Rác rưởi, người của tôi mà anh cũng dám động vào!"
"Đểu cáng!"
"Phế vật!"
"Đi chết đi!"
Ôn Thành nhìn Bạch Thư Hân của hiện tại, trái một quyền phải một quyền, kinh khủng luôn.
Vừa nãy cô ấy còn mệt đến nỗi thở hồng hộc, bây giờ thì sinh long hoạt hổ.
Hổ...
Đúng là giống cọp mẹ.
Bạch Thư Hân dạy dỗ xong ba người, bàn tay nhỏ đã hơi sưng đỏ rồi, cô ấy đau nên không ngừng thổi phù.
Cô ấy nhìn các học viên đang trợn mắt há hốc mồm, rồi nói: "Ba tên phế vậy này đến cả một người phụ nữ cũng không đánh lại được, các cậu còn học cái gì? Mau thôi học rồi đòi lại học phí đi, đừng lãng phí thời gian thêm nữa."
Sau đó, cô ấy kéo Ôn Thành rời khỏi đấy.
Lúc đi ra ngoài, cô ấy bị lễ tân ngăn lại, lễ tên còn gọi người nữa.
"Chính là cô ta, đánh giáo viên của chúng tôi, mau bắt cô ta lại, rồi đưa đến đồn cảnh sát."
Ôn Thành lập tức lo lắng, anh ta nói: "Người là tôi đánh..."
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Bạch Thư Hân đẩy sang một bên rồi.
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Bạch Thư Hân đẩy sang một bên rồi.
"Ở đây có camera, bảo anh là người đánh, người khác sẽ tin à?"
"Thế... thế phải làm sao?"
Ôn Thành nhìn dáng vẻ nguy nan không hoảng của Bạch Thư Hân, trong đôi mắt còn lóe lên tia sáng, rất mê người.
Dáng vẻ tự tin của cô ấy... rất đẹp.
Trong lúc nhất thời, anh ta lại nhìn đến ngây người rồi. "Các cô có camera, tôi cũng có camera. Tối qua, ba người này đùa giỡn tôi ở quán bar, thậm chí còn đánh cả bạn của tôi, vết thương trên mặt bạn tôi chính là bằng chứng. Cô có thể ầm ĩ đi cục cảnh sát, tôi đánh nhau cùng lắm thì bồi thường tiền tạm giam mấy hôm, nhưng tin xấu của ba người họ mà công khai ra ngoài, tôi tin là sẽ không có ai
tới đây học Taekwondo nữa đâu."
"Các cô thử đi, xem xem ai là bên thiệt hại nặng."
"Cái này..."
"Cái này..."
Cô lễ tân do dự, không biết những lời cô ấy có phải là thật hay không.
"Cô có thể đi hỏi bọn họ."
Cô lễ tân lập tức cho người đi hỏi, không ngờ lại là thật.
Nếu tin tức huấn luyện viên cậy mạnh ức hiếp người yếu, đùa giỡn cô gái say rượu truyền ra ngoài, thì trung tâm dạy Taekwondo của bọn họ cũng không cần mở lớn nữa.
Cuối cùng, chỉ có thể ngậm cái bồ hòn này, nhìn bọn họ rời đi.
Bạch Thư Hân đi vào thang máy, bả vai cương cứng mới thả lỏng xuống, cô thở ra một hơi, bàn tay nhỏ liên tục xoa ngực.
"Nguy hiểm thật, nếu bọn họ mà lên thật thì tôi xong đời rồi."
"Có có bằng chứng mà, không phải sao?"
"Có, nhưng cũng không chống lại được kẻ điên."
"Có, nhưng cũng không chống lại được kẻ điên."
"Nhưng mà cô cũng giỏi lắm mà, một đánh ba trông rất nhẹ nhàng."
"Không có, tôi chỉ có thể đánh bất ngờ thôi, vả lại ba người họ không lên cùng lúc, nếu bọn họ mà lên cùng nhau, tôi tay chân luống cuống chắc chắn không được, lần này chẳng qua là gặp may thôi."
"Cho nên lần này cô thắng, lần trước ba người ba người thì không ứng phó được, đúng không?"
"Ừm, vả lại đối phương còn có hung khí, tôi cũng phải bảo vệ mình, đủ khả năng đi cứu người. Tôi cũng không phải là người lương thiện gì, nếu mà nguy hiểm đến tính mạng của tôi, thì cho dù một nghìn một trăm người sắp chết trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không đi cứu."
"Mạng của bọn họ là mạng, mạng của tôi cũng là mạng. Tôi cũng không thích bắt cóc đạo đức, khiến cho tôi phải đi cứu, tôi chỉ muốn sống thật yên ổn, làm những chuyện trong khả năng." "Cho nên, những chuyện trước đây của chúng ta coi như hòa nhau rồi nhá, tôi đã cứu anh, anh cũng đã cứu tôi, hòa nhau rồi. Vả lại, lần sau gặp phải tình huống kiểu này, thì đừng có mà thể hiện, tính mạng của ai cũng đều là độc nhất vô nhị, tuy bọn họ không có ý giết người, nhưng con chó nóng nảy còn biết đạp trường, mỗi người đều có mặt tâm lý
không lành mạnh, anh cũng không biết một giây sau ai sẽ trở thành kẻ điên đâu."
"Cô... cô nói đúng."
"Ừm, anh hiểu là tốt."
"Nhưng... nếu như... nếu như tôi còn gặp lại lần nữa, tôi... tôi vẫn sẽ cứu."
Anh ta nhìn cô ấy, nói từng chữ một, mặc dù có ngừng ngắt, nhưng mà không ai có thể coi nhẹ sức lực trong giọng điệu nói câu này.
Bạch Thư Hân ngạc nhiên, trái tim chợt thắt lại.
Nếu như còn xảy ra lần nữa, anh ta vẫn sẽ cứu người.
Anh ta là tên ngốc à?
"Ai cũng cứu?"
"Không... không phải, người tôi quan tâm, ví dụ... ví dụ như bạn."
"Thế thì bạn của anh thật hạnh phúc, giúp bạn không tiếc cả sống. Bạn của tôi thì thảm rồi, có khi tôi còn đâm bạn hai đao."
"Thế... bây giờ chúng ta là bạn rồi đúng không?"
"Anh không sợ bị đâm dao à?"
"Không... không sợ..."
"Vậy thì được thôi, bạn thì bạn. Haiz, sao anh thành thật thế, sau này chắc chắn sẽ bị thiệt."
Ôn Thành nghe đến câu sau thì mỉm cười, không có trả lời.
Thật ra anh ta vẫn chưa nói hết.
Cũng không phải là với bất kỳ ai anh ta cũng thành thật như vậy, anh ta chỉ thành thật với người mà anh ta quan tâm.
Anh ta bấm ngón tay tính, người được như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Không biết vì sao, cô ấy lại kỳ diệu chiếm một vị trí trong lòng anh ta.
Hiếm khi anh ta có bạn là nữ, cho nên anh ta muốn quý trọng thật tốt.
Hai người đi ra khỏi tòa nhà, điện thoại của Bạch Thư Hân reo lên, khi nhìn thấy số điện thoại này, cô ấy còn sửng sốt một lát, một lúc sau mới phản ứng lại.
Cô ấy ngại ngùng nhìn Ôn Thành một cái, tỏ ý mình phải nhận một cuộc điện thoại.
Cô ấy quay lưng lại nghe máy.
Đối diện truyền tới giọng nói trầm ổn dày dặn của Lý Toàn.
"Chào cô Bạch, tôi là Lý Toàn."
"Ừ, anh gọi tôi là Thư Hân là được."
"Vậy được, tối nay cô có rảnh không? 4 giờ tối nay tôi xuống máy bay, buổi tối có thể cùng đi ăn cơm, xem phim."
Bạch Thư Hân thì biết Lý Toàn thấy mình cũng được, thế cô ấy có muốn chấp nhận không?
Nếu mà chấp nhận, bước tiếp theo hai người phải xác định quan hệ bạn trai bạn gái nhỉ?
"Vậy được, tối nay cô có rảnh không? 4 giờ tối nay tôi xuống máy bay, buổi tối có thể cùng đi ăn cơm, xem phim."
Bạch Thư Hân thì biết Lý Toàn thấy mình cũng được, thế cô ấy có muốn chấp nhận không?
Nếu mà chấp nhận, bước tiếp theo hai người phải xác định quan hệ bạn trai bạn gái nhỉ?
Cô ấy có hơi rối rắm.
Lý Toàn đối diện cũng là người thông minh, thấy cô ấy do dự, anh ta nói: "Là tôi đã đường đột rồi sao? Vậy coi như tối nay..."
"Không phải, tôi đang nghĩ xem tối nay tôi có rảnh không, tôi vừa chuyển nhà, cho nên có một số việc lặt vặt, nhưng không quan trọng. Thế tối nay tôi cho anh địa chỉ, đợi anh tới đón tôi sao?"
"Được, không gặp không về."
Lý Toàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúp điện thoại.
Bạch Thư Hân nhìn điện thoại, tâm trạng bỗng trở nên nặng nề. Con đường này là mình tự chọn, nhưng mà cô ấy lại không vui nổi một tẹo nào.