Hứa Minh Tâm cười tít mắt nói.
Cô không kìm được đưa tay ra xoa đầu cô bé.
Cảm giác rất không chân thật.
Tóc là thật, quần áo phong cách lolita là thật, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vô cùng mịn màng.
Woa, đáng yêu quá.
Cánh môi... cánh môi phấn nộn, thoa son môi à? Sao trông giống môi thủy tinh vậy.
Ma xua quỷ khiến, Hứa Minh Tâm cũng quên hỏi, ngón tay đã không kìm được mà ấn lên môi của cô bé.
Woa ss, mềm thật!
Đúng vào lúc cô không kìm được mà cảm thán, không ngờ Giản bất ngờ há miệng, cắn vào ngón tay cô.
Không đau, nhưng lại không thả miệng ra.
"Em đừng cắn chị!"
Đột nhiên cô cảm giác được là, cô bé đã liếm mình một chút.
Đầu lưỡi rất mềm rất nóng, ươn ướt... cảm giác có hơi kỳ quái.
Sau đó cô bé thả miệng ra, cô lấy khăn giấy ra lau giúp cô bé.
Sau đó cô bé biết vào lòng bàn tay của cô: [Trông chị rất ngon, chị là ngọt.]
Hứa Minh Tâm có hơi đầu óc choáng váng, đây là đang khen mình sao?
Người xinh đẹp đều khen người khác như vậy sao?
"Em... em đang khen chị xinh có đúng không?"
Giản gật đầu nghiêm túc.
Hai mắt Hứa Minh Tâm sáng rực.
Đúng là một đứa bé thật thà.
Hứa Minh Tâm cũng nói cho cô bé biết tên của mình, tiếng trung là Hứa Minh Tâm.
"Em có thể gọi chị là Hứa."
Cô viết hai chữ "xu" vào lòng bàn tay Giản.
Giản nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, co bé như nghĩ tới điều gì, sau đó cô bé nhanh chóng nắm chặt bàn tay trắng nõn của cô.
Đúng lúc này, có một ông già vội vàng chạy vào quán cà phê, vừa nhìn một cái liền trong thấy cô bé ở bên cạnh điều hòa, ông ta nói: "Cô chủ!"
"Cuối cùng lão nô cũng tìm thấy cô rồi, cô chủ, cô có biết là tôi lo lắng lắm không."
Ông già sốt ruột nói, sau đó ông ta mới chú ý đến Hứa Minh Tâm, hai mắt sững sờ, sau đó nhìn Hứa Minh Tâm không chớp mắt, ánh mắt còn mang theo cảnh giác nữa.
Ánh mắt có sức uy hiếp như thế này dọa cô sợ rồi.
Cô không kìm được rụt cổ lại, âm thầm nuốt ngụm nước máy.
Ông cụ này trông đáng sợ quá!
Ông ta đã một đống tuổi rồi, khí tràng rất lớn.
Đúng lúc này, Giản kéo tay của ông ta, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô ấy biết ngôn ngữ cơ thể, nói cho ông cụ biết chân tướng sự việc.
Sau khi hiểu ra, ông cụ cung kính cúi đầu, rồi nói với vẻ áy náy: "Xin lỗi cô, vừa nãy cô chủ đã nói với tôi rồi, cô đã giúp cô ấy. Tôi xin lỗi vì hành động lỗ mãng vừa rồi. Cô chủ nhà tôi có tình hình sức khỏe đặc biệt, cho nên tôi..."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì lập tức gật đầu, tỏ ý mình có thể hiểu.
Nếu nhà cô mà có cô bé xinh xắn nhưng cơ thể lại tàn tật, thì cô cũng sẽ rất lo lắng.
Xem ra chắc hẳn Giản là cô chủ của gia đình giàu có, cho nên ông cụ mới lo lắng như thế.
Ông lão đưa Giản về nhà cùng ông ấy, nhưng Giản lại từ chối.
Ông lão rất là khó xử, cuối cùng ông ấy thở dài bất lực, ông ấy nói: "Cô chủ không chịu đi về, cô ấy muốn đi xem tuyết, cô Hứa có thể đi cùng không? Cô chủ quanh năm ở trong nhà, rất ít khi ra ngoài. Lần này trời Manleton bất ngờ đổ tuyết vài ngày, nhất thời cô chủ không kìm được, mới lén chạy ra ngoài.
"Hiếm khi cô ấy đi ra ngoài một lần, cô ấy không muốn về sớm như vậy, với lại cũng hiếm khi cô ấy gặp được một người có thể nói chuyện với cô ấy, cho nên lão nô khẩn cầu cô Hứa đi cùng chúng tôi."
"Xem tuyết à? Tôi biết có một nơi em ấy sẽ thích!"
Hứa Minh Tâm nghĩ tới một nơi tốt, đó chính là tầng thượng của khách sạn.
Tầng thượng rất rộng, hơn nữa cũng không có ai đi lên, chắc chắn là chưa bị làm hỏng.
Cô dẫn bọn họ lên tầng thượng, đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra, ngoài cửa là một mảnh trắng xóa.
Giản thấy tất cả đều trắng xóa, trong mắt hiện lên sự rung động sâu sắc.
Đã lâu lắm rồi cô ấy chưa nhìn thấy một màu sắc tinh thuần như này, hàng năm Maleton đổ tuyết, cô ấy chỉ có thể ngồi trước khung cửa sổ rồi ngắm nhìn thôi.
Sức khỏe cô ấy yếu, cho nên người giúp việc sẽ không đẩy cô ấy ra ngoài.
Đợi khi tuyết ngừng rơi rồi, người giúp việc cũng sẽ nhanh chóng dọn sạch sẽ.
Lần này, may mà cô ấy trốn ra được, liền muốn tìm một nơi sạch sẽ, nhưng cô ấy lại phát hiện ra rằng thế giới bên ngoài cũng không có tuyết.
Tuyết đọng trên đường đã tan và trôi đi, đường ướt sũng và không còn dáng vẻ trắng xóa nữa rồi.
Còn hiện tại, cuối cùng cô ấy đã được thỏa ý nguyện ngắm tuyết rồi.
Giản hơi kích động, cô ấy nhanh chóng chuyển động xe lăn.
Ông lão đang chuẩn bị tiến lên, không ngờ Hứa Minh Tâm lại giành trước một bước, đẩy cô ấy ra ngoài.
"Em đã nhìn thấy pháo hoa bao giờ chưa? Trước đó, chỗ này còn bắn pháo hoa nữa đó."
Giản lắc đầu.
Hứa Minh Tâm lập tức cảm thấy cô ấy rất đáng thương, một thứ bình thường như vậy mà cô ấy cũng chưa được xem.
Phỏng chừng là sức khỏe không tốt, cũng không thể đi ra ngoài, liền giống như ếch ngồi đáy giếng, bị giới hạn ở một địa phương nho nhỏ.
Nhưng thế giới rộng lớn thế này, chuyện vui chơi cũng nhiều thế này.
"Không sao, lần sau em mà tới, thì nói cho chị biết trước, chị có thể chuẩn bị pháo hoa cho em. Chỉ có điều, chị cũng không ở lại chỗ này được mấy ngày nữa, qua vài hôm nữa là chị phải về rồi."
[Chúng ta sẽ còn gặp nhau.]
Giản nắm lấy tay cô, chậm rãi viết.
Ông lão nhìn thấy cảnh này thì rất ngạc nhiên.
Ông ấy đã quá hiểu cô bé này, có lời gì cũng quen giấu trong lòng, ngoại trừ ông ấy và phu nhân thường xuyên dùng ngôn ngữ tay giao tiếp với cô ấy ra. Những người khác, cô ấy đều sẽ không quá thân thiết.
Mà lần này, cô ấy lại nắm tay người mà mình mới gặp lần đầu, rồi viết chữ trong lòng bàn tay cô nữa.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Xem ra, Giản rất thích cô bé này, chí ít là không ghét.
"Nếu lần sau em mà tới, chị vẫn sẽ làm đồ ăn cho em, tay nghề của chị cũng được lắm đó nha."
Hứa Minh Tâm đặc biệt có tự tin vào bản thân.
Giản gật đầu.
Nhưng mà... thời gian trôi qua thật nhanh.
Một lúc sau, ông lão đã nhận được một cuộc điện thoại, là gia tộc bên kia giục rồi.
"Cô chủ, chúng ta phải về rồi."
Ông ấy đứng đằng sau cung kính nói.
Đôi mắt của Giản nhoáng cái trở nên ảm đạm, đôi mắt xanh kia cũng trở nên sâu thẳm.
Cô ấy lại phải quay về cái lồng giam kia nữa rồi.
Cô ấy nhìn ông lão với ánh mắt vô tội, rồi hỏi.
[Chú Dracula, lần sau cháu còn được ra ngoài nữa không?]
[Bà chủ có lệnh, tôi không thể không nghe theo, chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô!]
Ông ấy cũng dùng ngôn ngữ tay giống vậy, Hứa Minh Tâm biết, chắc chắn là bọn họ không muốn để cho cô biết nội dung trò chuyện.
Cô cũng rất biết điều mà đi sang chỗ bên cạnh vẽ tuyết.
Gi ản hơi cụp mắt, hơi thở bi thương bao phủ lên cơ thể nhỏ xinh của cô ấy.
Cô ấy lưu luyến nhìn Hứa Minh Tâm, cô ấy rất thích người bạn này.
Cô ấy dùng ngôn ngữ tay nói: [Chú Dracula, cháu yêu thích cô ấy.]
Dracula vô cùng kinh ngạc, rất ít khi Giản nói hai chữ thích này.
Lúc mười tuổi, cô ấy bất ngờ chỉ vào ti vi trước mặt rồi nói.
[Cháu thích xem ti vi.]
Đó là lần đầu tiên cô bé nói chữ "thích" này.
Mà bây giờ, cô ấy đã nói lần thứ hai.
Cô ấy thích người bạn mới này.
Ánh mắt Dracula tràn ngập vẻ khiếp sợ, ông ấy do dự.
[Lão nô đồng ý với cô, tôi sẽ cố gắng bố trí lần gặp tiếp theo cho hai người, nhưng bây giờ cô phải đi về với tôi trước đã, bà chủ giận rồi.]
[Được, tôi muốn chào tạm biệt cô ấy.]
Cô ấy chỉ vào tuyết, để Dracula lấy cho mình một nắm tuyết, sau đó ném vào đầu Hứa Minh Tâm.
"Em ném chị à?" Hứa Minh Tâm bĩu môi, cô cũng không khách khí mà ném lại luôn.
Giản mỉm cười, cô ấy vẫn túm ống tay áo của Dracula, để ông ấy chuẩn bị cho mình.
Hai đứa trẻ bạn tới đi đi, Hứa Minh Tâm biết cô ấy khó né, cho nên cô cố ý nhường cô ấy, để cho Giản vui.
Cô lắc lắc người, tuyết ở trên tóc rơi xuống.
Lạnh lẽo thấm vào cổ, lạnh quá.
Giản mỉm cười, nụ cười từ từ thu lại.
[Em phải đi rồi.] Cô ấy viết chữ trong lòng bàn tay của Hứa Minh Tâm.