Anh... bế mình rồi ư?
Không phải cô ta đang nằm mơ đấy chứ?
"Nếu không muốn ngã xuống thì ôm tôi."
Cố Gia Huy cố nén ghê tởm, thản nhiên nói.
Anh cũng không muốn nhìn khuôn mặt đó của Ngô Ân.
Ngô Ân nghe thấy vậy, lúc này mới phản ứng lại, cô ta mừng như điên, vội vàng dùng hai tay ôm cổ Cố Gia Huy.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy cảnh này, trái tim hung hăng đau đớn một chút.
Cô buồn quá, nhưng sao trên khuôn mặt lại không thể hiện ra chứ?
Cô đi ra khỏi con ngõ nhỏ, đã ngửi thấy mùi bơ ngòn ngọt.
Đi ăn chút gì đó, điều chỉnh lại nỗi khổ trong lòng nào.
Làm cho hai bên yên tâm, chẳng phải là điều cơ bản nhất sao?
Làm cho hai bên yên tâm, chẳng phải là điều cơ bản nhất sao?
Nhưng vì sao Cố Gia Huy lại giận cơ chứ?
Cô tưởng là anh tin tưởng mình, mình cũng tin tưởng anh, mặc kệ là ai cũng không đủ để làm cho đối phương có cảm giác nguy cơ.
Là cô đã sai sao?
Cô ăn một miếng mousse, rất ngọt, ngọt ngán toát ra trên nụ vị giác, khi nuốt xuống lại đắng chát.
Cô biết không có khả năng Cố Gia Huy vừa mắt Ngô Ân, tại sao anh muốn kích thích mình như thế cơ chứ?
Thế nếu cô muốn trả thù, có người tỏ tình với mình, cô cũng có thể làm hành động mập mờ với bọn họ sao?
Hay là tư duy của đàn ông và phụ nữ quá khác nhau?
Hứa Minh Tâm rất là buồn rầu, nhìn con phố dài kia cũng không có hứng thú đi dạo tiếp nữa.
Buổi sáng bọn họ đi cùng nhau, cô làm được giữa trưa, lại tiếp tục chờ mặt trời xuống núi.
Trời dần tối, cô mới quay về, đúng lúc nhà họ Ngô đang chuẩn bị ăn tối.
"Cô Hứa về rồi à, đúng lúc cùng nhau ăn cơm đi."
"Về rồi à? Chắc cô đã ăn ở ngoài rồi chứ nhỉ?"
Ngô Ân cố tình nói như thế, hôm nay cô ta dương dương đắc ý, bởi vì thái độ của Cố Gia Huy dành cho cô ta đã thay đổi.
Bế cô ta về bệnh viện, sau đó lái xe đưa cô ta về nhà, đến giờ bây cô ta vẫn còn hạnh phúc đến nỗi không tìm được hướng bắc đây.
"Ân Ân, con nói kiểu gì vậy, cô Hứa là khách. Ăn rồi cũng không sao, không ăn cơm thì ăn thức ăn, những món này toàn là món tủ của thím Ngô đấy!"
"Vâng."
Hứa Minh Tâm gật đầu, tiếng nói rất khẽ.
Cô trở về, Cố Gia Huy cũng không có nhìn mình, khuôn mặt anh lạnh lùng bình tĩnh.
Anh đang ngồi cạnh mình, còn Ngô Ân thì ngồi cạnh anh.
Cô trở về, Cố Gia Huy cũng không có nhìn mình, khuôn mặt anh lạnh lùng bình tĩnh.
Anh đang ngồi cạnh mình, còn Ngô Ân thì ngồi cạnh anh.
"Anh Gia Huy, anh nếm thử món sườn này đi, ngon lắm đó."
"Ừ."
Cố Gia Huy gật đầu.
Bàn tay đang gắp đồ ăn của Hứa Minh Tâm rũ xuống.
Cô có cần gặp đồ ăn cho Cố Gia Huy không nhỉ?
Cô chưa từng sến sẩm như vậy, cô rất không quen.
Ăn gì thì tự gặp là được rồi, cũng đâu phải là không có tay, có cần phải gắp gắp gắp như thế không? Đâu có phải là dùng đũa chung đâu!
Cô âm thầm liếc mắt nhìn Cố Gia Huy, anh không có nhìn mình.
Haiz, thôi bỏ đi.
Tội gì phải giằng co với Ngô Ân, như cứ thể hai phi tử đang tranh sủng vậy.
Haiz, thôi bỏ đi.
Tội gì phải giằng co với Ngô Ân, như cứ thể hai phi tử đang tranh sủng vậy.
Cô yên lặng gắp một miếng sườn bỏ vào bát.
Đúng là trông rất ngon.
Cố Gia Huy thấy cô dừng lại lâu như vậy, không ngờ là cô gắp miếng thịt ngon nhất bỏ vào bát mình, anh suýt thì tức đến đập bàn.
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, người đàn ông của em sắp bị người ta ăn rồi kìa!
Trước đây, sao anh không nhận ra Hứa Minh Tâm ổn trọng như này nhỉ.
Giờ phút này, cô rất có dáng vẻ Thái Sơn đổ sập xuống trước mặt, mặt cũng không đổi sắc!
Cố Gia Huy tức đến nỗi ngón tay cứng ngắc, hàm dưới cắn chặt.
Sau đó, anh cũng gặp cho Ngô Ân một miếng.
Sau đó, anh cũng gặp cho Ngô Ân một miếng.
Anh không có nói chuyện, nhưng đã làm cho cô ta vui lắm rồi.
"Cảm ơn anh Gia Huy!"
Ngô Ân ngọt ngào nói, giọng nói đó có thể ngấy chết người.
Hứa Minh Tâm không có ngẩng đầu lên, cô rất là nghiêm túc ăn cơm của mình.
Đợi về đến Kinh Đô rồi giải thích sau vậy, ở đây cũng không tiện.
Ăn cơm xong, thím Lưu vừa dọn bàn vừa nói: "Buổi tối chỗ này còn náo nhiệt hơn, các cháu đi dạo phố đi, có rất nhiều người ra bờ sông thả đèn đấy."
"Anh Gia Huy, cùng đi đi! Chúng ta đi thả đèn."
Cô ta khoác tay lên cánh tay của Cố Gia Huy, rồi lắc nhẹ.
Cố Gia Huy dứt khoát rút tay về, nhưng trông thấy Hứa Minh Tâm không hề có hành động gì, sau đó anh nói: "Được, vậy chúng ta đi."
Cố Gia Huy dứt khoát rút tay về, nhưng trông thấy Hứa Minh Tâm không hề có hành động gì, sau đó anh nói: "Được, vậy chúng ta đi."
"Tôi..."
Cuối cùng Hứa Minh Tâm không nhịn được nữa rồi.
Bọn họ muốn đi xem sông đăng sao?
"Em sao?"
Cố Gia Huy nhíu mày nói.
"Cô cũng muốn đi à? Tôi thấy cô cũng mệt cả ngày rồi, hay là cô đi nghỉ sớm đi."
"Ân Ân, con nói năng kiểu gì vậy?"
Ngô Ân nghe thấy vậy thì lè lưỡi, cô ta khoác tay Cố Gia Huy như thể đang tuyên bố chủ quyền vậy.
Hành động này, có hơi gai mắt.
"Không cần nữa, các cô đi đi, tôi cũng mệt rồi, tôi muốn về nghỉ ngơi."
Hứa Minh Tâm xiết chặt nắm tay, thở ra một ngụm trọc khí, sau đó quay người rời đi.
Hứa Minh Tâm xiết chặt nắm tay, thở ra một ngụm trọc khí, sau đó quay người rời đi.
Cố Gia Huy nhìn theo bóng lưng cô đi lên tầng, trái tim hung hăng run lên.
"Anh Gia Huy, chúng ta đi thôi, sống đó cách chỗ này rất xa, ít nhất phải đi một khắc đồng hồ mới tới nơi. Chúng ta đi chơi về muộn một chút, tối nay quảng trường còn có pháo hoa nữa cơ."
"Được."
Cuối cùng Cố Gia Huy nhụt chí, quay người đi ra ngoài.
Trên đường đi anh im lặng ít nói, mặc kệ Ngô Ân nói líu ríu, nhưng mà một câu anh cũng không nghe lọt tai.1
Trong đầu anh toàn là hình dáng Hứa Minh Tâm trước đó, cô cúi đầu, quay người bước đi, nhìn theo bóng lưng cô, trái tim anh đau đớn.
Đến bờ sông thả đèn, rất nhiều người đang ở đây.
Tiết thanh minh, dân bản xứ có tập tục thả đèn ở sông, gửi gắm nỗi thương nhớ.
Hai bên bờ rất nhiều người vây quanh, rất náo nhiệt.
Tiết thanh minh, dân bản xứ có tập tục thả đèn ở sông, gửi gắm nỗi thương nhớ.
Hai bên bờ rất nhiều người vây quanh, rất náo nhiệt.
Ngô Ân xem chỗ này, xem chỗ kia, rồi chọn mấy cái đèn.
Cô ta thả bên bờ, còn Cố Gia Huy thì đứng bên cạnh, thản nhiên nhìn.
Bỗng nhiên anh chú ý thấy, thôn xóm xung quanh không có một chỗ sáng đèn.
Ngô Ân đi tới, anh hỏi.
"À, trước đó không lâu chỗ này thi công, mạch điện có vấn đề. Ngoại trừ cung cấp điện ở con phố dài này ra, xugn quanh thường xuyên cắt điện. Cắt một cái thì khoảng hai tiếng đồng hồ, xem ra nhà em cũng mất điện rồi."
Cắt điện ư?
Cố Gia Huy chợt ý thức được cái gì đó.
Hứa Minh Tâm sợ tối!
Cố Gia Huy rời đi mà không thèm quay đầu lại, Ngô Ân gọi thế nào cũng không gọi anh lại được.
Trong nhà thím Ngô có rất nhiều nến, thím Lưu đã cho Hứa Minh Tâm hai cây, đủ để chống đỡ qua hai tiếng đồng hồ.
Nhưng.... ánh nến nhỏ xíu này, sao có thể cho cô cảm giác an toàn chứ.
Cô đốt hai cây cùng lúc, sau đó ngồi trên giường run lẩy bẩy, co người lại.
Cửa sổ chưa đóng kín, có cơn gió nho nhỏ thổi vào, dưới ánh nến, chiết xạ ra bóng của vật thể lên mặt tường, cái nào cũng giống ma quỷ.
Bên ngoài có gió thổi qua, vang lên xào xạc, vô cùng quỷ dị.
Cô ôm chặt đầu, trong lòng liên tục mặc niệm.
Trên đời này không có ma, chỉ có người làm chuyện xấu nhất mới sợ ma quỷ.
Cô chưa làm chuyện xấu bao giờ, quỷ hồn yêu quái sẽ không tìm mình đâu.
Không sợ...
Không sợ...
Sẽ không có việc gì!
Nhưng dù là vậy, cô vẫn sợ lắm.
Bên ngoài một ít gió thổi cỏ lay, ở trong tai cô thì giống như là đang phóng đại vô hạn.
Nếu lúc này, Cố Gia Huy ở bên cạnh mình thì tốt rồi.
Có anh ôm, mình sẽ không sợ nữa.
Nhưng mà...
Anh giận to như thế, anh đi ra ngoài với người phụ nữ khác rồi.
Lại còn bế cô ta, lại còn gặp đồ ăn cho cô ta, bây giờ còn đi xem sông đăng với cô ta.
Người đàn ông xấu xa!
Nếu mà có ma thật, có thể giáo huấn Cố Gia Huy trước, rồi câu mình đi sau không?
Tại sao trên đời này lại có cái tồn tại đáng sợ là mất điện như này chứ?
Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta đá văng kêu rầm một tiếng.
Trời ơi, quỷ bây giờ táo bạo như thế này, bạo lực thế này sao? Đi cửa chính?
Chương 330: Đàn ông là cần thể diện
Cô cảm nhận được một bàn tay khoác lên vai cô, cô sợ tới mức hồn phi phách tán, bàn tay nhỏ dùng sức đẩy ra ngoài.
Nhưng lại bị... nắm thật chặt.
"Minh Tâm, là tôi."
Bốn chữ vững vàng ngắn ngủi, bên trong lộ ra sự lo lắng sâu sắc.
Cô sửng sốt một lúc.
Sau đó liền nhào vào một vòng ôm ấm áp rắn chắc.
Là mùi của anh.
Sau khi Hứa Minh Tâm cảm nhận được, nước mắt không chịu khống chế rơi xuống, cô lại quật cường lau đi, cô dùng sức đẩy người anh ra.
"Anh... không phải anh đã đi thả đèn với Ngô Ân rồi sao? Anh tới tìm tôi làm cái gì?"
"Vẫn còn giận à?" Cố Gia Huy rất bất đắc dĩ, vốn dĩ là mình là người giận, nhưng không ngờ cuối cùng, trái lại là cô nhóc này giận to hơn, mình lại phải xin lỗi cô.
"Hừ, anh không cần lo cho tôi, anh tránh ra..."
"Tôi đi rồi, em không sợ à?"
"Cho dù tôi có bị ma ăn, tôi cũng không cần anh lo, anh đi tìm Ngô Ân đi!"
Cô tức giận quay người đi, quay đầu đi không nhìn anh.
Cố Gia Huy thẳng tay kéo cô vào lòng, bàn tay to xuyên qua mái tóc mềm mượt của cô, giữ chặt cái ót của cô.
"Ngốc, em không thể cho tôi một cái bậc thang à, đàn ông đều cần mặt mũi! Em bướng bỉnh như vậy làm gì, làm nũng một cái, chẳng phải là tốt rồi sao?"
Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói, giọng nói trầm thấp êm tai.
Giọng nói mềm mại dày dặn đó vương vấn bên tai, êm tai nói không nên lời.
Hứa Minh Tâm cũng rất là ấm ức, cô hoàn toàn không biết mình đã làm sai cái gì, cô không hề thấy mình đã sai.
Đột nhiên anh trở nên hung dữ như vậy, còn cố tình chọc tức mình, tỏ vẻ ân cần với người phụ nữ khác, cái này ai mà chịu nổi?
"Anh cần mặt mũi? Tôi cũng cần thể diện! Anh tức giận, còn biết để tôi dỗ anh, nhưng tôi giận rồi, anh không dỗ tôi, anh còn giận tôi."
"Hứa Minh Tâm, em đang quan tâm tôi à?" Giọng anh khàn khàn, nói từng chữ một.
Dưới ánh nến, ánh mắt anh sâu thẳm tĩnh mịch, đặc biệt nặng trĩu.
Bên trong như có một xoáy nước, đủ để hút người vào trong.
Cô nhìn thấy, trái tim hung hăng run lên, không nói luôn không cần nghĩ.
"Tất nhiên là quan tâm..."
Không quan tâm, sao còn nghĩ vô phản cố?
"Thế tại sao em không ghen? Chẳng phải con gái đều thích ghen sao? Nhưng mỗi lần, hình như toàn là tôi buồn bực, em chưa bao giờ lo lắng về tôi. Em quá tin tưởng tôi, tôi không thích một tí nào."
"Tôi... tôi tin tưởng anh, không tốt sao?"
"Tôi... tôi tin tưởng anh, không tốt sao?"
"Không tốt, chính vì quá tin tưởng tôi, em sẽ không ghen. Có oanh oanh yến yến, em cũng không muốn chủ động xuất kích, khiến tôi tự giải quyết. Bởi vì em biết, tôi sẽ giải quyết tốt, sẽ không vượt qua lôi trì nửa bước. Tôi cũng tin tưởng bản thân mình... nhưng... tôi vẫn muốn để cho em giải quyết."
"Chó bảo vệ đồ ăn, biết không?"
"Biết."
"Cho nên là em phải bảo vệ tôi, biết chưa?"
"Biết... đợi đã, anh đang bảo tôi là chó hả?"
"Ví dụ thôi."
"Ví dụ ư? Ví dụ cũng là đang bảo tôi là chó mà? Đợi đã, chó thích ăn cứt mà?"
Khi Cố Gia Huy nghe thấy nửa câu sau, mặt anh đen lại, đen như đít nồi.
"Ngốc, em không thể nghĩ đến cục xương được à? Rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?"
Cố Gia Huy không khách khí cốc đầu cô, Hứa Minh Tâm đau nên ôm trán.
"Chó không thay đổi được ăn cứt... đây là danh ngôn thiên cổ mà, không phải sao?"
"Danh ngôn chó má."
"Cố Gia Huy, anh đang nói tục kìa..."
Hứa Minh Tâm dè dặt nhắc nhở.
Cố Gia Huy bất lực, anh bị cô nhóc này chọc tức đến mức hồ đồ rồi.
"Thế em có biết, tại sao tôi giận không?"
"Anh đang giận tôi không bảo vệ anh hả?"
"Ừ, tôi là của em, ai chạm vào tôi em cũng phải nhe răng."
"Nhưng mà..."
Nhưng mà cô không làm được cường thế như thế, hòa nhã một chút, anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt.
Nhưng mà cô không làm được cường thế như thế, hòa nhã một chút, anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt.
"Khó lắm à?"
Anh hỏi ngược lại.
"Tuyên bố tôi là của em, khó lắm sao? Lẽ nào, trong lòng em không thấy khó chịu một tí nào à? Chỉ có một mình tôi phiền muộn, khó chịu, không có bất kỳ ý nghĩa gì sao?"
Giọng anh rất khàn, cũng rất mê người.
Cơn gió thổi vào khe hở rất nhỏ ở cửa sổ, tiếng gió thổi kia như khúc cello trầm lắng.
Nghe.... tại sao cảm tháy trong lòng không thoải mái, giống như là rất buồn cơ chứ?
Anh đang thất vọng sao?
Đôi mắt anh như đã mất đi ánh sáng, ảm đạm tĩnh lặng.
Trái tim cô bỗng hoảng hốt, cô tiến lên ôm chặt lấy anh.
"Không phải, tôi cũng rất tức giận, nhưng mà tôi... không biết phải biểu đạt như thế nào. Tôi lại không thể nói cho cô ta biết tôi là vị hôn thê của anh, tôi cũng không biết phải ngăn cản thế nào..."
"Em không biết, tôi thấy anh bế cô ta lên, gắp thức ăn cho cô ta, còn đi xem thả đèn ở bờ sông với cô ta, tôi buồn chết đi được. Nhưng tôi thật sự không biết phải nói gì, tôi cảm thấy không được tự nhiên, rất khó nghĩ... giống như kiểu xấu hổ ý."
"Đúng là tôi rất tin tưởng anh, anh sẽ không làm tôi lo lắng, cho nên... vô thức tôi đã giao cho anh giải quyết. Tôi nghĩ là có một số thứ, tôi không tranh không giành, nó vẫn sẽ ở đó, là của tôi thì sẽ là của tôi, không phải của tôi thì cầu cũng không được."
"Tôi... lẽ nào tôi đã lý giải sai rồi sao?"
Cô đáng thương nói, đạo lý này không phải là như thế sao?
Cố Gia Huy nghe xong, trái tim mềm nhũn.
Cô vợ nhỏ của anh trải đời chưa sâu, không biết thế giới này hiểm ác.
Có những thứ, cho dù là của em, nhưng cũng khó giữ khỏi mánh khóe của người khác.
Mọi thứ trên đời này, là thay đổi trong nháy mắt.
Anh có thể bảo đảm mình sẽ không thay lòng, nhưng anh vẫn hy vọng cô có hành động, để cho anh có thể cảm nhận được dáng vẻ cô nhóc xù lông giữ gìn mình.
Mọi thứ trên đời này, là thay đổi trong nháy mắt.
Anh có thể bảo đảm mình sẽ không thay lòng, nhưng anh vẫn hy vọng cô có hành động, để cho anh có thể cảm nhận được dáng vẻ cô nhóc xù lông giữ gìn mình.
"Không sai, em nói đúng. Em tin tưởng tôi, tôi cũng nên tự giải quyết. Dung lượng não của em vốn ít, cần gì phải hao tổn tâm trí vì cái chuyện râu ria này, tôi tự xử lý cho. Em đừng sợ, tôi ở đây với em."
Cố Gia Huy lựa chọn thỏa hiệp.
Suy cho cùng thì cũng là người phụ nữ mình yêu, sao anh nỡ làm khó cô chứ?
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô dễ dàng nghe ra sự chán chường trong giọng nói này.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng đều mong người phữ mình yêu giữ gìn mình.
Có tình địch xuất hiện, sẽ biến thành động vậy nhạy cảm, đánh bay tình địch.
Thật ra...
Thật ra...
Cô cũng đang ỷ vào Cố Gia Huy yêu mình sâu đậm, mà hoành hành ngang ngược.
Cô tin anh... chứ không phải là không tự tin về chính mình.
Cô cố gắng học tập, làm tốt việc mà mình thích, làm một cô con gái nuôi nhà họ Ngôn danh xứng với thực.
Cô mong rằng, thời gian hai năm vừa tới, cô có thể đứng bên cạnh anh, chứ không phải là trốn sau lưng anh.
Cô muốn... sát cánh cùng anh, đi ngắm phong cảnh, đi chia sẻ niềm vui và đồng cam cộng khổ.
Nhưng bây giờ cô vẫn còn kém lắm, cũng chưa có tư cách đi tranh giành với người khác, cô chỉ có thể để Cố Gia Huy tự xử lý.
Cô sợ lắm...
Hứa Minh Tâm cúi đầu, trong lòng rất buồn.
"Cố Gia Huy... anh có thất vọng về tôi không?"
Cô dè dặt hỏi.
Cô dè dặt hỏi.
"Không, là tôi đã suy nghĩ nhiều. Không sao, việc đã qua rồi, tôi cũng có chỗ không đúng, sau này tôi sẽ không cố tình làm em buồn."
Anh chỉ chuyện mình để cho Ngô Ân dựa sát vào mình.
Hứa Minh Tâm xoắn xoắn bàn tay. Anh không có nghĩ nhiều, mà là tôi vẫn chưa xuất chiến, đã nhận thua mà thôi...