Anh ta thoáng giãy ra một chút, cô ấy liền cảm nhận được, cô ấy lầu bầu biểu đạt bất mãn.
"Cô... quần áo của cô vẫn... vẫn chưa..."
Hình như tật nói lắp của anh ta càng nghiêm trọng hơn rồi, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, đầu lưỡi như buộc lại vậy.
Trong cổ họng như nhét sợi bông, không phát ra được thanh âm.
"Khát... tôi muốn uống nước..."
"Cô... cô không buông ra, sao tôi đi... đi rót nước cho cô..."
"Tôi... tôi đi một lúc... được không?"
"Thế anh phải về mau đấy."
Cuối cùng Bạch Thư Hân thả tay ra.
Ôn Thành bế cô ấy lên, tính bế cô ấy lên giường nghỉ ngơi.
Nhưng quần áo của cô ấy vẫn chưa cài hết cúc, cổ áo có ba cúc áo chưa cài, cúi đầu nhìn một cái là có thể nhìn thấy da thịt hơi phiếm hồng kia.
Anh vội vàng quay mặt đi, hít thở sâu hai cái.
Nhưng không khí hít vào phổi, cũng cháy bỏng.
Khó khăn lắm anh ta mới bế cô ấy lên được giường, rót cho cô ấy một cốc nước, cô ấy vội vàng uống ừng ực.
Sau đó cũng quên luôn nắm tay anh ta, lúc này Ôn Thành mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đắp chăn cho cô, đang chuẩn bị xoay người đi, không ngờ Bạch Thư Hân ở đằng sau đột nhiên bật khóc giống như một đứa trẻ.
Cô ấy cuộn mình thành một đoàn, ôm chặt chăn, bất lực mà lại chật vật.
"Tại sao.."
"Tại sao.."
"Tại sao không cần em? Có phải em đã làm không tốt chỗ nào không, nên anh mới không thích em?"
Ôn Thành nghe thấy tiếng khóc yếu ớt này, hô hấp căng thẳng.
Anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thư Hân, nước mắt lăn xuống, làm ướt gối.
Anh ra rút khăn giấy ra, cẩn thận lau nước mắt cho cô ấy.
Cô ấy rất xinh, mặt trái xoan, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da cũng rất đẹp, trắng nõn hồng hào như trứng gà bóc.
Cô ấy khóc ẩn nhẫn, hàng mi đầy nước mắt, giống như một viên thạch anh trong sáng óng ánh vậy.
Cô ấy... đã chịu tổn thương chuyện gì sao?
Người đàn ông mà cô ấy thích, không thích cô ấy?
Anh ta không biết nguyên nhân và kết quả, cũng sẽ không hỗ trợ.
Ngón tay anh ta cứng ngắc, động tác có chút máy móc, do dự hồi lâu, mới lấy dũng khí vỗ nhẹ lên lưng cô ấy.
"Là em không tốt chỗ nào sao?"
Bạch Thư Hân cố chấp hỏi câu này, tựa hồ không có được đáp án, cô ấy sẽ không cam tâm.
Ôn Thành suy nghĩ, rồi nói: "Tôi... tôi không thấy cô có chỗ nào... cô có chỗ nào không tốt cả?"
"Cô... cô xinh xắn, lại rất giỏi, ai.. ai cũng sẽ thích cô, đúng không?"
"Lừa đảo, anh cũng không thích tôi, anh chỉ coi tôi là em gái... lừa đảo..."
Ôn Thành biết rõ câu này không phải là nói với anh ta, nhưng anh ta vẫn không nhịn được giải thích.
"Tôi... tôi không lừa cô, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích cô."
Có lẽ là câu nói này đã có tác dụng an ủi, Bạch Thư Hân dần yên tĩnh xuống.
Sau khi Ôn Thành thấy cô ấy đã lâm vào giấc ngủ say, anh ta cũng thở phào một hơi.
Anh ta ở bên cạnh trông rất lâu, thấy cô ấy không có dấu hiệu tỉnh lại nữa, anh ta mới hơi yên tâm, sau đó anh ta đóng cửa lại, đi ra sô pha phòng khách.
Anh ta đi xuống lầu mua cồn và miếng dán vết thương, sau đó xử lý qua loa một chút.
Đêm nay anh ta không có ngủ ngon, toàn mơ mơ màng màng.
Mãi đến gần sáng, Bạch Thư Hân không thể gây ra tiếng động nữa, anh ta mới yên tâm ngủ.
Ánh bình minh chiếu vào căn phòng, ấm áp hòa thuận.
Bạch Thư Hân cảm nhận được ánh sáng chói mắt, cô ấy khó chịu nhíu mày.
Đau...
Đau quá!
Đầu đau quá, giống như có một trăm người tí hon đang đánh nhau ở bên trong vậy.
Đầu đau quá, giống như có một trăm người tí hon đang đánh nhau ở bên trong vậy.
Cô ấy mở đôi mắt nhập nhèm ra, nhìn hoàn cảnh bên trong căn phòng.
"Hửm?"
Cô ấy phát ra một tiếng nghi hoặc rất nhỏ, cô ấy về nhà rồi sao? Sao bố cục ở đây giống hệt căn hộ của cô ấy vậy?
Không đúng... không giống!
Chăn không giống, đồ trang trí không giống, ngay cả mùi bạc hà thoang thoảng cũng rất xa lạ.
Đây không phải là phòng của cô ấy.
Cô ấy giật mình ngồi dậy, vội vàng đứng bật dậy.
Quần vẫn còn, nhưng cái áo này?
Áo sơ mi trắng? Rõ ràng là áo của đàn ông, rất rộng, mặc lên người cô ấy giống như váy vậy.
Cô ấy vẫn còn nhớ một ít về chuyện tối qua, nhưng không rõ ràng.
Cô ấy vẫn còn nhớ một ít về chuyện tối qua, nhưng không rõ ràng.
Cô ấy đi ra khỏi quán, sau đó ngồi xe về nhà, gặp được mấy người dìu cô ấy vào trong xe.
Lẽ nào...
Lẽ nào cô ấy bị người ta làm bẩn rồi?
Con ngươi của cô ấy hung hăng co rút, trái tim cũng lộp bộp một chút.
Cô ấy đẩy cửa ra, trong tay còn cầm cái đèn ở đầu giường.
Cô ấy nhất định phải bầm thây vạn đoạn tên khốn đó.
"Phanh."
Phòng khách chợt truyền tới một tiếng trầm muộn, sau đó còn đi cùng với tiếng đàn ông kêu đau.
Bạch Thư Hân lập tức nâng cao cảnh giác, nhìn về phía sô pha.
Chỉ thấy một người đàn ông bò dậy, thế mà lại là Ôn Thành.
Sao lại là anh ta?
Anh ta rất nhếch nhác, mắt bị người ta đánh thành mắt gấu trúc, nửa bên mặt sưng phù, sưng như đang ăn vụng bánh bao trong mồm vậy.
Anh ta nhìn thấy Bạch Thư Hân tỉnh rồi, đi chân trần trên sàn nhà, anh ta lập tức tiến lên nói: "Cô tỉnh rồi à? Sao... sao cô... không đi dép vào, chẳng phải tôi đã chuẩn bị cho cô, chuẩn bị dép lê rồi mà?"
"Cô mau về giường đi, tôi, tôi đi... đi mua đồ đánh răng rửa mặt cho cô."
Anh ta không nhịn được thanh minh, sau đó kéo Bạch Thư Hân về, cô ấy còn như lọt vào trong sương mù.
Trí nhớ tối qua lũ lượt ùa về.
Đúng là cô ấy đã gặp phải người xấu, nhưng cũng gặp được Ôn Thành.
Ôn Thành và ba người họ đánh nhau, bị đáng... không thành hình người nữa?
Ôn Thành cầm cái đèn đầu giường về, đặt lại chỗ cũ.
"Tôi đi... mua dụng cụ đánh răng rửa mặt cho cô, cô muốn ăn gì? Tôi, tôi cũng mua cả ít đồ ăn sáng về."
"Mặt anh..."
Cô ấy hơi ngại ngùng, cô ấy hỏi.
"Không... không sao, tôi vẫn chịu đựng được. Vả lại... lần này tôi không có thấy máu là xỉu, có thể là do đau thần kinh căng thẳng, không để ý đến..."
Anh ta chỉ cần thần kinh căng thẳng cao độ, cộng với đổ máu không nhiều, anh ta mới có thể vượt qua.
Anh ta nói như thế, chẳng qua là muốn nói cho Bạch Thư Hân biết, mình thật sự không phải là người đàn ông vô dụng.
Anh ta xoay người rời đi, Bạch Thư Hân day day huyệt thái dương, đưa mắt nhìn xung quanh.
Bố cục rất giống với căn hộ của cô, nhưng sạch sẽ ngăn nắp hơn căn họ mới của cô nhiều.
Sắc điệu trắng đen, sạch sẽ gọn gàng.
Đồ vật đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không nhìn ra một tia hỗn loạn.
Đồ vật đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không nhìn ra một tia hỗn loạn.
Cô đi ra khỏi phòng ngủ, xem phòng khách.
Có thể dựa vào ban công, chỗ đó có một giá sách lớn, để đầy sách.
Diện đọc của anh ta rất rộng, có tác phẩm nổi tiếng trong và ngoài nước, có sách tài chính thương mại, cũng sẽ có một số tạp chí linh tinh.
Cô ấy ngồi trên sô pha, lấy ánh sáng rất tốt, vừa đọc sách vừa phơi nắng là một sự lựa chọn rất tuyệt.
Trên ban công còn tung bay hương bạc hà, cô ấy không kìm được đi qua xem, cô ấy phát hiện có một chậu lá bạc hà, tháng ba tháng tư đang là thời điểm trổ lá nảy mầm.
Anh ta không chỉ trồng lá bạc hà, anh ta còn nuôi rất nhiều cái(của trái cây), cả dám to to mập mập, nhìn trông rất đáng yêu.
Một người đàn ông kỹ tính lại sạch sẽ, người không câu nệ như cô, quả nhiên là không phù hợp.
Khi cô đang quan sát xung quanh, Ôn Thành đã về, anh ta đã mua đồ dùng một lần, còn mua một số quần áo nữ, kể cả... đồ lót? "Anh... anh mua cái này làm cái gì?"