Dám nói bậy trước mặt người phụ nữ của anh ấy, chán sống rồi đây mà!
Mẹ nó, một tên vãn bối, dám câu dẫn người phụ nữ của trưởng bối!
Cố Gia Huy bực bội kéo kéo cà vạt, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Anh về tới sảnh trước, từ trước đến nay Hứa Minh Tâm không uống rượu, thế mà cô lại đang cầm một ly cocktail, uống từng ngụm từng ngụm.
Cô đang bất an.
Cô vẫn đang sợ, cô cần giải tỏa cảm xúc.
Bàn tay đang cầm ly rượu của cô cũng đang run run.
Cố Gia Huy nhìn thấy cảnh này, trái tim hơi đau.
Ở cùng anh, đúng là cô đã chịu không ít khổ.
Cô vẫn luôn tỏ ra quật cường, cho dù bị khổ cũng không chịu nói cho anh biết, sợ tăng thêm gánh nặng cho anh.
Nhưng giờ phút này, cô giống như một đứa trẻ bất lực, hoảng hốt lo sợ.
Anh từ từ tiến lên, cô trông thấy anh tới, lập tức đặt ly rượu xuống.
"Sao lại uống rượu thế này?"Anh đã biết rõ còn cố hỏi.
"Chỉ là muốn nếm một chút, hình như khá ngon, nhưng uống vào miệng cũng chỉ như vậy."
Cô nhoẻn miệng cười, không nhắc đến mọi chuyện phát sinh ban nãy.
Nhìn thấy nụ cười của cô, trái tim Cố Gia Huy như bị một tảng đá đè lên, đè cho anh có chút không thở nổi.
Anh hít sâu một hơi, chặn lại chua xót trong lòng, không hề nói thêm cái gì.
"Không thích bữa tiệc này thì chúng ta về thôi."
"Ừ, đi về thôi."
Lần này, cô không có cậy mạnh, bởi vì cô thật sự không chống đỡ được nữa.
Cô đã uống một ít rượu, lên xe thì chìm vào giấc ngủ luôn.
Cô nằm trong lòng Cố Gia Huy, gióng như một con nhím nhỏ không có cảm giác an toàn, phải co thành một đoàn, mới có thể thoáng an tâm.
Bàn tay nhỏ của cô nắm chặt vào quần áo anh, giống như người đang đuối nước bắt được cây gỗ cuối cùng đang trôi.
Dáng vẻ này của cô làm anh không thở nổi.
Bàn tay to của anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt co, đẩy ra lọn tóc trên trán cô, cúi người đặt một nụ hôn lên trán co.
Chẳng mấy chốc đã về tới nhà họ Hạng, Cố Gia Huy bế cô về phòng.
"Tôi... tôi không muốn ngủ, tôi muốn đi tắm!"
"Tối nay không tắm nữa, ngoan ngoãn đi ngủ được không?"
Cố Gia Huy dỗ như dỗ trẻ nhỏ, cực kỳ kiên nhẫn.
"Không muốn, tôi muốn đi tắm!"
Hứa Minh Tâm sau khi say rượu thì cực kỳ cố chấp, cô cũng mặc kệ Cố Gia Huy có đồng ý hay không liền bắt đầu cởi váy.
Cho dù bây giờ cô đang say, thì cũng biết cái váy này là đồ nhái cao cấp, giá không rẻ, cho nên lúc cởi đồ cô cẩn thận lắm.
Sau đó, bàn tay nhỏ cầm lấy cái váy rồi nhẹ nhàng đặt lên giường: "Phải giữ thật tốt cái váy này, hàng nhái cao cấp tốt thế này, có khi lần sau tôi vẫn cần mặc nó!"
"Minh Tâm, em uống say rồi."
Giờ phút này, Cố Gia Huy đầu to như cái đấu.
Trên người cô chỉ mặc nội y họa tiết phim hoạt hình, nhan sắc trắng tuyền, rõ ràng mọng nước, cố tình... làm hầu kết anh lăn lộn.
Anh lại nổi lên ý niệm bậy bạ!
Tội ác, tội ác!
Anh vội vàng lấy đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra, muốn khoác lên người cô, nhưng lại bị cô giãy dụa lung tung.
"Tôi không cần mặc quần áo, tôi muốn đi tắm, được không!"
Giờ phút này, Cố Gia Huy nhìn cũng không phải mà không nhìn cũng không phải, anh hận không thể hồ đồ rồi làm bậy luôn.
Hợp đồng vài tỷ để trước mặt anh, anh cũng chưa từng rối loạn, giờ phút này... lòng anh loạn như ma.
Hứa Minh Tâm hoàn toàn không biết Cố Gia Huy đang rơi vào trong giao chiến thiên nhân, cô chỉ biết là mình đã uống rượu. Trên người có mùi rượu, nếu mà không tắm. Ngày hôm sau chắc chắn hôi mù.
Cô nghiêng ngả lảo đảo đi về phía phòng tắm, nhưng lại bịch một cái, đập vào cửa kính.
Cố Gia Huy cũng không kịp rối rắm, rốt cuộc là ăn hay không ăn, anh vội vàng xông lên, nâng cái thân hình đang lung lay của cô, đỡ cô vào nhà vệ sinh.
Anh nhận mệnh xả xong nước ấm, sau đó đặt cô vào trong đó, còn tận tụy giúp cô tắm.
Lúc cô tắm thì lại rất ngoan, cũng không ầm ĩ, giống như một búp bê tinh xảo, mặc anh điều khiển.
Cố Gia Huy thoáng thở phào một hơi, nhẫn một chút thì nhẫn một chút đi.
Cô còn nhỏ, cái anh có là kiên nhẫn, đợi cô trưởng thành.
Hứa Minh Tâm ghé vào cạnh bồn tắm, cúi đầu nghiêm túc nói: "Anh...trong túi anh giấu đồ ăn ngon gì? Cho tôi xem nào."
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, mặt già đỏ lên.
Tốt xấu gì thì anh đã hai mươi tám tuổi rồi, thế mà lại bị một cô nhóc mười tám tuổi đùa giỡn.
Cố Gia Huy tức giận xoay người cô qua, anh nói: "Không cho xem."
"Cắt, có đồ ăn ngon cũng không chia sẻ với tôi, người xấu!"
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, anh có hơi dở khóc dở cười.
Chỉ ming, lúc anh sẵn lòng chia sẻ, cô nhóc này đừng có bỏ chạy mất dạng.
Lúc anh đang kì lưng cho cô, Hứa Minh Tâm chợt vẹo đầu hỏi: "Cậu ba Cố... anh có ghét bỏ tôi không? Thư Hân nói, đàn ông đều thích cô gái trước lồi sau vểnh, anh bảo tôi chẳng có gì cả, liệu anh có ghét bỏ tôi không?"
"Không đâu, tôi sẽ không ghét bỏ."
Cố Gia Huy phì cười, không ngờ cô nhóc này còn biết mình không có.
"Thế anh thích không?"
Cô vừa muốn quay người lại thì lại bị Cố Gia Huy giữ chặt bả vai, cơ thể cô lập tức không thể động đậy được.
"Đừng lộn xộn, nếu không tôi phải đánh cái mông em đấy!"1
Sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh, giống như là đã dính cái gì vậy.
Cố Gia Huy phun ra một ngụm trọc khí, anh ta thật sự bị cô nhóc này dày vò đến điên rồi!
Còn cứ tiếp tục thế này, anh sợ mình sẽ bị chết nghẹn.
Trận tắm này, Cố Gia Huy cực kỳ nhọc lòng, cuối cùng đã kết thúc.
Lần đầu tiên anh khâm phục định lực của anh như này, thế mà có thể chịu đựng đến lúc này.
"Bây giờ ngoan ngoãn ngủ đi cho tôi!"
"Anh muốn đi đâu?" Cô mở to đôi mắt ngập nước, long lanh, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
"Tôi đi tắm."
Anh phải dội nước lạnh đã.
Anh đi vào phòng tắm, không ngờ cửa thủy tinh bị người kéo ra.
Anh quay đầu nhìn thì thấy cái đầu nhỏ của Hứa Minh Tâm đang chen vào khe cửa.
"Em làm gì vậy!"
Nháy mắt, anh cực kỳ đau đầu, vội vàng rút khăn tắm khoác lên người.
Nếu cô tỉnh, nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, nhưng cố tình lại là một Hứa Minh Tâm hồ đồ mơ mơ màng màng, cũng không biết mình đang làm chuyện lưu manh gì.
"Tôi tới xem xem rốt cuộc là món ngon gì..." Hứa Minh Tâm vẫn đang nhớ đến ăn.
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, anh bất đắc dĩ lắc đầu.
"Lát nữa tôi lấy cho em, em ngoan ngoãn nằm lên giường đợi tôi."
"Thế anh nói lời phải giữ lời đấy nhá!"
Lúc này Hứa Minh Tâm mới hài lòng đóng cửa lại.
Cố Gia Huy bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại cho chú An, bảo ông ấy chuẩn bị một vài đồ ăn vặt rồi mang lên.
Chẳng mấy chốc, anh đã tắm xong và đi ra, Hứa Minh Tâm đang ăn thỏa thích vui vẻ, cô cũng quên đồ ăn vặt này là từ đâu tới.
Lúc này, Cố Gia Huy mới thở phào một hơi.
"Sao không ăn mấy cái này?" Anh hỏi.
Bên cạnh cái gối có mấy thanh kẹo sô cô la.
"Cái này ăn ngon nhất, tôi đã để lại hết, đợi anh đến ăn."
Hứa Minh Tâm cười hì hì nói.
Cố Gia Huy nghe vậy, trái tim khẽ run.
Cô bóc một cái, đưa đến bên miệng Cố Gia Huy. .
Anh gật đầu: "Rất ngon."
"Ăn đồ ngọt, nỗi khổ ở trong lòng cũng sẽ trở nên ngọt ngào."
Cô nói rất là nghiêm túc.
Đây chính là nguyên nhân cô thích ăn đồ ngọt sao?
"Sẽ trở nên ngọt." Anh đáp lại.