"Sau đó thì sao?"
Hứa Minh Tâm tiếp tục tò mò hỏi.
"Chắc là dáng vẻ em bảo vệ tôi đã làm tôi rung động, làm tôi để ý đến em, tôi cảm thấy em rất được, dùng để làm vị hôn thê đối phó với trong nhà cũng được."
"Chỉ có điều lúc đó em sợ tôi, tôi thấy em nhạt nhẽo không thú vị, tôi cũng không còn suy nghĩ tiếp tục trêu em nữa, thế là tôi cho em đi. Nhưng không ngờ, em lại quay lại, tại sao em muốn quay lại?"
"Tôi á? Một mặt là tôi lo anh nuốt lời, không đầu tư cho nhà họ Hứa, chắc chắn bố sẽ trút giận sang tôi, cuộc sống của tôi cũng không tốt. Vả lại... không ở cùng anh, ông ấy cũng sẽ nghĩ cách, bán tôi cho người khác. Tóm lại là thế nào đi nữa thì cũng không phải kết quả tốt đẹp gì, tôi cũng không muốn phản kháng."
"Mới đầu đúng là tôi rất sợ anh, nhưng lâu dần tôi phát hiện tính tình của anh vẫn còn tốt lắm, dần dần tôi không sợ nữa. Bây giờ tôi lại hơi hoài niệm dáng vẻ mang mặt nạ xấu kia của anh rồi đấy, đáng tiếc là... không nhìn thấy được nữa."
Hứa Minh Tâm buồn bã nói.
Cố Gia Huy nghe vậy thì không kìm được bật cười, người khác đều sợ gương mặt đó của anh, chỉ có cô là thích.
"Cho nên, tôi là tới báo ơn, dựa theo câu chuyện thần thoại từ xưa đến nay, lấy thân báo đáp, em không được từ chối. Tôi chính là của em, nữ vương đại nhân tùy ý sai bảo."
"Tôi muốn ăn hoa quả, anh rửa trái cây cho tôi đi."
"Được."
Đi ra khỏi nhà họ Ngô, không cần gò bó nữa, Hứa Minh Tâm chui vào lòng anh, giống như một chú mèo con vậy.
Cố Gia Huy ôm lấy cô, không dám sát quá nhưng lại không nỡ buông ra.
Đã hai đêm không được ôm cô tử tế rồi, anh không muốn buông tay ra một khắc nào.
Ngày hôm sau, bọn họ đang đi lên núi, không ngờ Ngô Ân cũng tới, trong tay xách tay một số đồ bái tế. Cô ta nói với vẻ tràn ngập áy náy: "Cô Hứa, tối qua tôi thật sự xin lỗi, tôi không nên giở tính trẻ con bắt cô đi. Mẹ tôi đã giáo huấn tôi rồi, hy vọng cô đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng giận tôi nữa được không? Các cô cũng khó có dịp tới đây, là khách của nhà tôi, tôi thật
sự không nên làm thế."
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, thấy trên mặt cô ta đầy vẻ áy náy, tràn ngập thành ý, cô cũng không có gây khó dễ.
Nhìn dáng vẻ đó của cô ta thì cũng là tới bái tế, hôm nay người mất là to nhất, không so đo với cô ta.
"Khong sao, việc đã qua rồi."
"Thế... thế tôi cũng bái tế bác gái một chút, coi như là chút tấm lòng của một hậu bối tôi đây."
Cô ta đã nói như vậy rồi, Cố Gia Huy cũng không có ngăn cản, dù sao thì tới thăm mộ là một loại tâm ý.
Cố Gia Huy không có tiền vàng mã, anh cảm thấy không bảo vệ môi trường, anh đã mua mấy bó hoa tươi, giỏ trái cây gì gì đó.
Bọn họ bái tế trước mộ, bái tế xong, Cố Gia Huy thản nhiên nói: "Tôi còn có vài lời muốn nói với mẹ, cô tránh đi được không?"
"Được được... vậy cô Hứa..."
"Cô ấy không cần, mẹ tôi cũng muốn gặp con dâu tương lai."
Cố Gia Huy nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Hứa Minh Tâm, nhấn mạnh từng chữ, từng chữ âm vang hữu lực.
Hứa Minh Tâm rất là bất đắc dĩ, sớm biết thế này, chi bằng nói cho người nhà họ Ngô biết quan hệ giữa bọn họ ngay từ đầu đi.
Che che giấu giấu đến bây giờ, không ngờ vẫn nói toạc ra.
Ngô Ân nghe thấy vậy, sắc mặt tái đi vài phần, nhìn bọn họ đan tay vào nhau, cô ta cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Bàn tay nhỏ giấu trong ống tay im lặng xiết chặt, móng tay cắm sâu vào trong thịt, đau cực kỳ.
Cô ta liều mạng kiềm chế, giả bộ bình tĩnh.
"Vậy... vậy tôi đi trước đây... Phải rồi, hai người bái tế xong nhớ về ăn cơm, mẹ tôi đã chuẩn bị cơm trưa, bà ấy nói là nhất định phải xin lỗi, không thì bà ấy cứ áy náy trong lòng. Anh Gia Huy, nhất định phải tới đó."
Cố Gia Huy không có từ chối, anh không thể ở đây hàng năm, cỏ dại trên núi này mọc rất nhanh, vẫn cần nhà họ Ngô xử lý giúp.
Cho nên, cũng phải chừa chút mặt mũi.
Sau khi Ngô Ân đi, Hứa Minh Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm, ba người vẫn hơi ngại ngùng.
Cô nhìn về phía bia mộ, trên bia mộ có một tấm ảnh đen trắng, người phụ nữ bên trong chính là mẹ của Cố Gia Huy, diện mạo hơn hai mươi tuổi, chắc là ảnh chụp lại rất sớm trước đó.
Khóe miệng còn mang theo nụ cười, vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Thảo nào có thể khiến cho nhân vật kiêu hùng như ông cụ nhìn trúng, dung mạo như thế này đủ để làm cho đàn ông vừa gặp đã thương.
"Thảo nào anh đẹp trai thế này." Hứa Minh Tâm không nhịn được cảm khái: "Gen anh này cũng mạnh quá rồi đấy!"
"Bái gái, cháu tên là Hứa Minh Tâm, cháu tới đây lần đầu, nếu cháu có làm không đúng chỗ nào thì mong bác thông cảm."
Hứa Minh Tâm cúi đầu thành kính nói.
"Em nên đổi sang gọi mẹ, không phải sao?"
Hứa Minh Tâm cúi đầu thành kính nói.
"Em nên đổi sang gọi mẹ, không phải sao?"
"Chúng ta vẫn chưa kết hôn mà, đúng không?"
"Em gọi một tiếng đi, tôi nghĩ... bà ấy ở dưới suối vàng biết được, sẽ vui."
Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào bia mộ, giọng nói có hơi trầm thấp.
Ký ức của anh về người mẹ này rất mơ hồ, năm tuổi anh rời khỏi nhà họ Cố, sức khỏe của mẹ đã hơi không khẻ rồi.
Anh nhớ vào khoảnh khắc mình lên xe, mẹ đứng ở cửa, không hề lại gần, một câu cũng không nói, chỉ khóc.
Năm thứ hai, trong nhà truyền tới tin mẹ ốm nặng, anh và anh hai vội vàng trở về, nhưng vẫn không kịp nhìn mặt mẹ lần cuối.
Đây là niềm tiếc nuối của anh và anh hai.
Anh từng nghe bố nói rằng, thật ra mẹ không muốn lấy ông ấy, nhưng mà mẹ lại mang thai anh hai, nên mẹ đành phải ấm ức mình gả vào nhà giàu.
Vì bố, vì anh hai, bà ấy đã đi nịnh nọt Cố Trác Đông, nhưng lại bị sỉ nhục liên tục.
Mặc dù bố có thể che chở cho mẹ, nhưng cũng không thay đổi được việc Cố Trác Đông không nhận người mẹ kế này.
Lại cộng thêm mẹ thân phận thấp kém, ở trong giới quý tộc liên tục bị xem thường, còn có những lời đàm tiếu linh tinh lan truyền rất quá đáng.
Cố Trác Đông lớn rồi, anh ta có một số quyền lời nói ở tập đoàn Cố Thị, những người công kích mẹ càng thêm trắng trợn.
Anh có thể nhìn ra là mẹ không vui, muốn đi làm lại nghề cũ, nhưng lại không dám ra cửa, bà ấy đành phải ở trong nhà.
Anh và anh hai đi rồi, mặc dù mẹ buồn, nhưng vui nhiều hơn.
Bà ấy cũng không muốn cái lồng nhà họ Cố này buộc bọn họ cả đời, để cho hai anh em bọn họ bị vây ở đây giống bà ấy, sợ hãi thế giới bên ngoài.
Anh chưa từng oán giận Cố Gia Bảo, anh biết bố đã cố gắng hết sức rồi, ông ấy cũng rất yêu mẹ, muốn bảo vệ bà ấy.
Là tự mẹ... không vượt qua được cửa ải trong lòng.
Cho nên, anh tìm đủ mọi cách nâng cao địa vị của Hứa Minh Tâm, chính là không muốn để cô không phải chịu đựng những lời đàm tiếu linh tinh đó nữa.
Nhưng mà, khi cô thật sự trở nên rất ưu tú, anh lại bắt đầu lo được lo mất.
"Mẹ, con đưa Hứa Minh Tâm tới thăm mẹ rồi đây, cô ấy là người phụ nữ mà con trai yêu nhất, con trai sẽ bảo vệ cô ấy cả đời."
"Mẹ..."
Hứa Minh Tâm khẽ niệm một tiếng, cô hơi ngượng ngùng.
Mẹ...
Đối với cô mà nói thì chữ này vẫn rất xa lạ, cô từng gọi Trần Hiểu Vân, nhưng cô biết, Trần Hiểu Vân không thích mình gọi bà ta như vậy, bà ta chỉ ước gì thân phận con riêng của mình bị bại lộ.
Cô cũng không thật lòng nhận bà ta làm mẹ, cô cũng chưa từng gặp mẹ ruột của mình bao giờ.
Cho nên, đối với cô mà nói, chữ này rất kỳ cục.
Nay gọi như thế này cùng Cố Gia Huy, cô hơi xấu hổ.
Vào giây phút cô gọi ra khỏi miệng, anh nắm chặt lấy tay cô, rồi nhìn cô thật sâu.
"Cảm ơn, tôi nghĩ chắc chắn bà ấy rất vui."
"Anh khách khí với tôi cái gì, dù sao... sớm hay muộn cũng phải gọi." Cô đỏ mặt nói.
Chương 336: Trả thù tàn nhẫn
Hứa Minh Tâm nhìn bia mộ, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Cô nhất định sẽ chăm sóc Cố Gia Huy thật tốt, trước giờ anh vất vả như vậy, thật vất vả hai người ở bên nhau có một cái nhà.
Cô sẽ làm thật tốt.
Cô rất muốn đến hai mươi tuổi nhanh một chút, thế thì có thể quang minh chính đại làm vợ của Cố Gia Huy rồi.
Cô không nhịn được nghĩ tới chiếc áo cưới trắng tinh kia, cô rất mong chờ mình mặc lên rồi gả cho Cố Gia Huy sẽ là như thế nào.
Cô không cần hôn lễ tráng lệ mấy, phô trương lớn đến mấy, cô không cần phải tổ chức trên biển giống như Hứa An Kỳ.
Có một giáo đường nhỏ là được rồi, người quan trọng nhất đều có mặt, là cô đã rất mãn nguyện rồi.
Trước đây, cô không dám nghĩ tới chuyện kết hôn, bây giờ cô nóng lòng muốn trở thành cô dâu của Cố Gia Huy.
"Cố Gia Huy, đến khi tôi hai mươi tuổi anh phải nhớ cầu hôn tôi đấy! Kiểu đặc biệt lãng mạn ý, tôi không muốn để lại tiếc nuối."
"Được, tôi sẽ cho em một màn cầu hôn hài lòng, để em cam tâm tình nguyện lấy tôi."
"Nói chuyện trước mặt trưởng bối, khong được không giữ lời nha! Mẹ, mẹ nhớ giúp con, nếu anh ấy không làm được, mẹ nhớ báo mộng cho anh ấy, giáo huấn anh ấy một chút!"
"Em còn biết cả quân tiếp viện à?" Cố Gia Huy bất đắc dĩ mỉm cười.
Anh xem thời gian, cũng không còn sớm nữa, anh nói: "Chúng ta phải về rồi, người nhà họ Ngô vẫn đang chờ chúng ta ăn cơm."
"Ừm, vậy tạm biệt mẹ, năm sau chúng con lại tới."
Cô vẫy tay, rồi đi xuống núi với Cố Gia Huy.
Anh quay đầu lại nhìn bia mộ một cái một thật sâu.
Mẹ, lần sau con sẽ đưa Cố Cố tới nữa.
Đó là cốt nhục duy nhất của anh hai, nếu mẹ ở dưới suối vàng có biết và tìm được anh hai, mej bảo anh ấy đừng lo.
...
Bọn họ trở về nhà họ Ngô, thím Ngô đã chuẩn bị bàn cơm trưa phong phú.
Đang ăn cơm, không ngờ hàng xóm vội vàng chạy sang, nói là chính quyền muốn trưng dụng đất trên núi, cần phải di chuyển bia mộ.
Bây giờ đã có người lên núi, ầm ĩ không thể dàn xếp được.
Cố Gia Huy nghe vậy, anh nhíu chặt chân mày, người chết là to nhất, anh cũng không thể để mẹ không được yên bình.
Anh đặt bát đũa xuống, định đi xem, bảo đảm bia mộ của mẹ không có việc gì.
"Tôi đi cùng anh."
"Không cần, em ngoan ngoãn ở trong nhà đợi tôi, tôi về nhanh thôi."
Cố Gia Huy xoa đầu cô, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chú Ngô, thím Ngô cũng đi theo, dù sao thì trên núi cũng có liệt tổ liệt tông của nhà họ Ngô.
Một bữa cơm vốn vui vẻ náo nhiệt, lại trở nên quạnh quẽ.
Đúng lúc này, Ngô Ân đứng dậy rồi đóng cửa lại, trong lòng lập tức tối đi rất nhiều.
Hứa Minh Tâm trông thấy thế, trong lòng run lên.
Ban ngày ban mặt, tại sao phải đóng cửa, cô có một dự cảm xấu.
"Ngô Ân... cô muốn làm gì hả?"
Ngô Ân cười lạnh rồi nói: "Anh có thể đi ra được rồi, người đã đi hết rồi."
Ngô Ân nhìn lên cầu thang, Hứa Minh Tâm thuận thế nhìn theo, khi nhìn thấy người tới, con ngươi chợt co rút lại.
Cô nhìn chằm chằm vào người tới, cả người cứng đờ.
Nhưng mà cô cũng phản ứng lại rất nhanh, cô co cẳng đi về phía cửa.
Nhưng Ngô Ân lại ngăn cô lại.
Cô ta nở nụ cười độc ác: "Hứa Minh Tâm, lần này tôi xem cô chạy đi đâu. Từ đây lên núi đi đi về về mọt chuyến, thế nào cũng phải mất hai mươi phút, tôi xem ai có thể cứu được cô nữa!"
"Cô tránh ra, cô điên rồi à..."
Hứa Minh Tâm cố hết sức đẩy Ngô Ân ra.
Khi con người ta cảm nhận được nguy hiểm, năng lượng bộc phát của cơ thể là vô cùng đáng sợ.
Thế mà cô lại đẩy Ngô Ân sang bên cạnh, rồi định mở cửa chạy ra, nhưng...
Một bàn tay lạnh như băng đã giữ chặt bả vai cô, cô cỗ lực kéo cô lại.
Cửa lớn lại đóng lại một lần nữa.
Hứa Minh Tâm ngã xuống đất, đầu gối đập xuống sàn nhà lạnh lẽo, đau đến tim.
Cô liên tục lùi về sau, cả người lạnh run.
Cô liên tục lùi về sau, cả người lạnh run.
"Cố... Cố Tử Vị, anh... anh muốn làm cái gì?"
Cô tuyệt đối không ngờ rằng, Cố Tử Vị cũng đang ở đây và còn thông đồng với Ngô Ân nữa.
Chắc hẳn, tin chính phủ đột nhiên trưng dụng mảnh đất trên núi cũng là tin giả, đó là tin giả Cố Tử Vị lan truyền ra.
Sắc mặt Cố Tử Vị u ám xảo quyệt, giọng nói khủng bố vang lên.
"Tôi muốn làm cái gì ư? Cố Gia Huy biến tôi thành loại người không ra người ma không ra ma như bây giờ, thì tôi cũng phải khiến cậu ta nếm thử tư vị đau đớn đến tận xương tủy. Nợ của cậu ta, cô đền đi, tôi cũng phải khiến cho cậu ta nhận được đau khổ!"
Cố Tử Vị thẳng tay kéo Hứa Minh Tâm đứng lên, xe của mình đang ở đằng sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong từ lâu.
"Đừng..."
Hứa Minh Tâm cực lực giãy dụa, nhưng khổ nỗi sức lực của hai người quá khác biệt, cô hoàn toàn không lay chuyển được anh ta.
Cuối cùng, Hứa Minh Tâm bị Cố Tử Vị lôi túm đưa lên xe, Cố Tử Vị đặc biệt nổi cáu vì sự giãy dụa của cô, anh ta tát cô một cái.
Cái tát này rất tàn nhẫn, nửa bên mặt nóng rát đau đớn, đau này còn hơi chết lặng nữa.
Cô cảm nhận được trong tai có máu tươi chảy ra, lỗ tai ong ong, không nghe thấy âm thanh.
Cô bị cái tát này đánh cho đầu đầy sao, ngã ở ghế sau, cô cuộn người thành một cục, nửa ngày không thể đứng lên.
Đau...
Rất đau rất đau.
Cố Tử Vị còn chưa hả giận, thậm chí còn lấy chân hung hăng đạp một cái.
Cô ngã xuống ghế.
Cố Tử Vị ngồi ở ghế lái phía trước, đôi mắt dữ tợn, mang theo tàn khốc, vô cùng đáng sợ.
Trước đây, anh ta rất thích Hứa Minh Tâm, anh ta ham mê cơ thể mê người của cô, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng giờ đây, anh ta đã trở thành một phế nhân, không thể giao hợp được nữa, Hứa Minh Tâm cũng chẳng còn tác dụng gì đối với mình nữa.
Anh ta biến thành như thế này, tất cả đều do Cố Gia Huy hại, chắc chắn là có liên quan đến anh.
Vốn dĩ, anh ta cũng không muốn bí quá hóa liều, nhưng anh ta liên tục gặp phải mấy người phụ nữ ti tiện, bọn họ cười nhạo bên tai anh ta là anh ta không thể giao hợp, nhắc nhở anh ta đã không còn là đàn ông thực thụ.
Bác sĩ nói, cả đời này anh ta cũng không thể có khả năng sinh con được nữa, thậm chí còn không thể sinh hoạt vợ chồng.
Thế thì anh ta sống còn có ý nghĩa gì nữa, không thể truyền tục hương khói, cũng không thể làm một người đàn ông.
Thế thì anh ta cũng phải hung hăng trả thù lại.
Khoảng thời gian này, Cố Trác Đông luôn trông chừng mình, nhưng không biết vì sao, hình như ông trời cũng đang giúp anh ta, thế mà lại có người rời đi tầm mắt của Cố Trác Đông, để cho anh ta có cơ hội trốn ra ngoài.
Anh ta bám theo đến đây, chính là để tìm cơ hội trả thù bọn họ.
Cuối cùng nay đã tìm được cơ hội, sao anh ta có thể bỏ qua đây.
Anh ta nhìn Hứa Minh Tâm đang hấp hối qua kính chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh ngoan độc.
Anh ta không thể giao hợp, nhưng anh ta có thể tìm người cưỡng bức Hứa Minh Tâm, anh ta muốn nhìn xem người phụ nữ không còn trong sạch, Cố Gia Huy có còn cần không?
Anh ta lái xe với tốc độ rất nhanh, tinh thần phấn khởi, có một khoái cảm của việc trả thù, anh ta cũng chưa chú ý được là đằng sau vẫn còn một chiếc xe thương vụ màu đen đang bám theo suốt quãng đường.
Xe của Cố Tử Vị đỗ ở cửa một nhà xưởng bỏ hoang, nơi này hẻo lánh vắng vẻ, không ai hỏi thăm, nó đang hoang phế từ lâu rồi.
Bình thường sẽ không sẽ người tới.
Anh ta nhìn ra sau lưng, phát hiện không có ai, anh ta mới khiêng Hứa Minh Tâm vào.
Không đến năm phút sau, chiếc xe thương vụ màu đen cũng tới theo.
Bọn họ đi chậm hơn một lát, bọn họ sợ Cố Tử Vị phát hiện, nên chạy tới sau.
Cố Tử Vị đưa người vào bên trong, bên trong có bốn tên côn đồ đã đợi từ sớm, bọn họ đã mất kiên nhẫn rồi.
"Tôi nói này người anh em, chẳng phải anh bảo là muốn cho chúng tôi làm mặt hàng tươi sốt sao? Người đâu?"
"Cho anh." Cố Tử Vị vứt Hứa Minh Tâm xuống đất.