Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô còn chưa tìm thấy điện thoại của mình, không ngờ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.



Sau đó, cánh cửa không ngừng động đậy, phát ra âm thanh khủng bố.



Ma à?



Cô sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh khắp người, thân mình run run.



Cô run rẩy trốn ở dưới gầm bàn, không dám thở mạnh.



"Minh Tâm, em có trong đó không?"



Cố Gia Huy sốt ruột hô ở bên ngoài, nhưng bên trong căn bản không có người trả lời, dưới tình thế cấp bách, anh đâm thẳng vào cửa.



Phanh một cái, cửa phòng bị phá ra, anh vội vàng bật đèn pin ở điện thoại.



Anh đã nhìn thấy cô gái nhỏ đang run cầm cập ở dưới gầm bàn.



Cô chôn đầu sâu ở đầu gối, che lỗ tai, giống như một đứa trẻ bất lực.



Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim anh mềm nhũn.



Anh vội vàng xông lên, dời cái bàn đi, ôm chặt cô vào lòng.



"Minh Tâm đừng sợ, có anh ở đây, bất cứ thần phật ma quỷ nào đều không dám đến gần em!"



Hứa Minh Tâm vốn sợ mất vía, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trái tim hung hăng run rẩy.



Cô vẫn còn nhớ cái ôm này rất ấm áp, cô từng tưởng nó là bến cảng.



Cũng chỉ là cô tưởng mà thôi...



Cố Gia Huy tới rồi!



Hứa Minh Tâm hồi thần, dùng hết sức đẩy anh ra.



Cố Gia Huy bất ngờ không kịp phòng bị, cả người đập vào vách tường, làm anh khẽ nhíu mày.



"Minh Tâm, là tôi!"



"Tôi biết là anh, anh ra ngoài cho tôi! Nơi này không hoan nghênh anh!" "Em đang trách tôi, mấy ngày nay không tìm em đúng không? Đoạn thời gian này, tôi hơi bất tiện, bạn thân tôi bị ốm, tôi phải chăm sóc cô ấy. Cô ấy ở bệnh viện khép kín, không có tín hiệu điện thoại, cho nên tôi chưa kịp nói với em một tiếng. Tôi biết em đang trách tôi, nhưng bây giờ không phải lúc em giận tôi,



về nhà với tôi trước đi, được không?"



Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, trong lòng cười lạnh.



Lời nói dối thật chẳng cao siêu tí nào, rõ ràng anh đang ở cùng với người phụ nữ khác ở bên ngoài!



Cô hít sâu một hơi, nói: "Cố Gia Huy, chúng ta hủy hôn đi, tôi không muốn làm vị hôn thê của anh nữa!"



"Em nói gì?"



Anh nhíu chặt chân mày, giọng nói cũng lạnh hơn vài phần, mang theo sự bất ngờ.



"Tôi nói chúng ta hủy hôn, số tiền nợ nhà anh, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không lấp liếm đâu, anh yên tâm đi!"



Cô tức giận nói.



Cô mạnh dạn dũng cảm chống lại ánh mắt của Cố Gia Huy, đôi mắt anh sâu thẳm tĩnh mịch, trong đó cất giấu lệ khí làm cho người ta sợ hãi.



Cô vốn cho là mình có thể không sợ hãi, nhưng sự thực chứng minh, từ trường của anh quá mạnh, lực sát thương của ánh mắt thực sự là quá lớn, chẳng mấy chốc cô đã bại trận, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.



"Em nói lại một lần nữa!"



Anh lạnh lùng nói, lời này không chứa bất kỳ tình cảm gì, từng chữ âm vang, rơi vào lòng nổ mạnh một tiếng giống như sấm rền.



Hứa Minh Tâm lập tức tâm loạn như ma, cô còn cảm giác mình đang không hít thở đủ.



Rõ ràng là anh đã làm việc có lỗi với mình, nhưng bây giờ lại như thể cô bị bắt gian tại trận vậy, thế mà cô cảm thấy chột dạ sợ hãi.



Cô run lẩy bẩy, từ trong hàm răng nói ra.



"Tôi... tôi nói tôi muốn hủy hôn, tiền... tiền nợ nhà anh, tôi, tôi trả dần được không?"



"Không thể được!"



Cố Gia Huy không cần nghĩ ngợi đã đáp lại luôn ba chữ, sau đó anh trực tiếp khiêng cô lên vai với thái độ cường thế.



Lúc đi qua tủ quần áo của cô, anh mở tủ ra rồi lấy một cái áo bành tô dài ra phủ lên người cô, tránh để cảnh xuân của cô lộ ra ngoài.



Động tác này của anh giống như là thủ lĩnh thổ phỉ cổ đại khiêng áp trại phu nhân vậy, quả thực là thô bạo quá đi.



"Cố Gia Huy, anh thả tôi xuống! Cậu ba Cố, anh làm thế này là bắt cóc, tôi muốn tố cáo anh, tố cáo... anh làm anh tán gia bại sản!"



Cố Gia Huy vốn đang nổi giận đùng đùng, hỏa khí đầy đầu, nhưng đột nhiên nghe thấy câu nói bừa của cô, anh lại hơi buồn cười.



Rốt cuộc cô nhóc này lấy đâu ra cái gan này, nói muốn tố cáo nhà họ Cố anh đến táng gia bại sản hả?



"Muốn tôi mời luật sư cho em không?"



Anh điều chỉnh hô hấp, cố gắng để cho bản thân không tỏ ra đáng sợ.



Anh cũng đã hoàn lương vì cô nhóc này rồi, không thể làm người ác được nữa.



Đối xử với con gái phải thân sĩ, phải nhẹ nhàng nói lời ấm áp!



Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô á khẩu không trả lời được.



Cô quên mất, hình như mình không có tiền mời luật sư.



Tức quá tức quá!



"Tên cường đạo này, anh bỏ tôi xuống!"



Cô dùng sức đấm đá sau lưng anh, nhưng anh cứ như là không cảm nhận được đau vậy, coi như không.



Lúc đi qua cổng ký túc xá, dì quản lý ký túc xá nhìn cô muốn nói lại thôi, trong mắt tràn ngập lo lắng.



Cô chợt có cảm giác, trước kia dì quản lý hung thần ác sát, giờ phút này trông hết sức hòa nhã, trông giống như là bồ tát tái thế vậy.



Chắc chắn lúc này dì ấy rất lo lắng cho mình!



"Dì cứu cháu, cháu không quen người người, anh ta cưỡng đoạt dân nữ!"



"Bạn học, tôi..."



Dì quản lý còn muốn nói là giúp cô báo cảnh sát, sợ là mình không thể giúp sức rồi. Nhưng không ngờ một ánh mắt rét lạnh thấu xương của Cố Gia Huy quét tới, nháy mắt dì ta đã sợ tới mức không dám nóng nảy.



"Cái đó... tôi không nhớ là cháu về trễ, chúc các cháu đi chơi vui vẻ, bye bye!"



Nói xong, dì quản lý ký túc xá chuồn đi mất.



"Dì, làm người cần có tấm lòng lương thiện! Có người bắt cóc sinh viên này! Có người tốt nào không, cứu mạng..."



Hứa Minh Tâm hô to cầu cứu, Cố Gia Huy sợ ngày mai lên báo xã hội, thế là anh không khách khí mà vỗ một cái thật mạnh lên cái mông của cô.



Áy, đau quá!



Cầm thú, thật không phải là người mà!



Đi quá giới hạn còn có lý hả?



"Cậu ba Cố, anh đánh phụ nữ, tôi phải công khai chuyện này của anh!"



"Em đi công khai, chiếu cáo thiên hạ, Cậu ba Cố tôi đã đám mông vợ mình!"



"Anh... sao anh có thể nói ra lời nhục dục như vậy hả?"



Hứa Minh Tâm mặt đỏ tai hồng.



"Nếu em còn dám ồn ào nữa thì tôi sẽ đánh cái mông em nở hoa luôn đấy!"



Cố Gia Huy thấp giọng, giả vờ nói với vẻ hung thần ác sát.



Hứa Minh Tâm há miệng, một chữ cũng không dám phát ra.



Cô sợ đau, cũng sợ cái mông nở hoa, ngày mai cô vẫn muốn ngồi trên ghế!



Cuối cùng, cô đã bị Cố Gia Huy đưa lên xe.



"Sao cô Hứa... lại mặc như vậy?"



Khương Tuấn thấy cô được cái áo khoác dài bao lấy nên có hơi ngạc nhiên, không nhịn được nhìn thêm hai cái.



Cố Gia Huy híp mắt, thẳng tay cho tấm chắn ở chỗ ngồi trước và sau lên cao.



Hứa Minh Tâm nghe thấy thế, lúc này cô mới chú ý đến việc trên người mình chỉ mặc mỗi một cái áo khoác, bên trong trống không.



Vừa nãy, cô và Cố Gia Huy cãi nhau ầm ĩ nửa ngày ở ký túc, người cô trần truồng cãi nhau với anh à?



Vừa nghĩ tới đây, đại não nháy mắt sung huyết, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Gia Huy.



Cố Gia Huy cũng hăng hái nhìn mình, trong mắt còn có vẻ trêu tức.



"Lần đầu thấy, vẫn như cũ, không có lớn lên."



Anh sát lại gần, nói nhỏ ở bên tai cô.



Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, cả người cũng hơi sụp đổ.



"Lưu manh!"



Cô nổi giận đùng đùng giơ tay lên, sau đó chính là một cái tát.



Bất ngờ nên Cố Gia Huy cũng không kịp phòng bị, anh không ngờ anh lại đánh mình.



Sườn mặt hoàn hảo bên kia của anh, nhanh chóng sưng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, xuất hiện một dấu bàn tay rõ ràng.



Khương Tuấn ở phía trước nghe thấy tiếng, sợ tới mức phanh gấp xe.



"Cậu lái xe cho tử tế vào!"



Cố Gia Huy đè thấp giọng, lạnh lùng quát.



Khương Tuấn không dám có hai lời, vội vàng lái tiếp.



Hôm nay cô Hứa sao thế nhỉ, ăn phải thuốc súng à? Trên đời này, còn chưa có ai dám đánh ông chủ đâu, cô là người đầu tiên đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK