Bên tai truyền tới một thanh âm khàn khàn trầm thấp, hết sức quen thuộc.
Hứa Minh Tâm nhìn kỹ, cô sợ tới mức không dám động đậy luôn.
Rốt cuộc đây là thật hay là mơ vậy?
"Anh... anh về rồi à?"
"Tối qua đã về rồi, mười ngày này tôi không ở nhà, ngược lại thì em ăn no ngủ kỹ, cả người cũng tròn một vòng. Em ăn đã lắm phải không? Lại còn hẹn hò với người ta nữa? Cô ca lạnh uống ngon không?"
"Anh... anh hỏi tôi nói hả?"
"Em còn định giấu tôi nữa, tội thêm một bậc! Em qua đây cho tôi, em ngoan ngoãn chút, chủ động đưa qua đây, tôi xử lý khoan hồng."
"Thế nếu tôi chạy thì sao?"
"Muốn ngồi xe lăn à? Tôi cho Khương Tuấn hàng ngày đẩy em đi học."
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cả người run rẩy.
Thật... thật biến thái.
Quả nhiên, chọc ai cũng không được chọc cậu ba Cố!
Hứa Minh Tâm yên lặng đi qua, xoa cái mông trắng trắng mềm mềm.
Cố Gia Huy không khách sáo, vỗ mạnh một cái, mắt thấy cái vỗ này sắp rơi xuống, nhưng không ngờ Hứa Minh Tâm vội vàng lên tiếng.
"Anh đánh đi đánh đi, dù sao thì đánh vào người tôi, đau ở tim anh, tôi biết."
"?" Sao nghe câu này cứ là lạ nhỉ.
"Em không cần chơi chiến thuật tâm lý với tôi, tôi sẽ không mềm lòng đâu."
Cố Gia Huy chớp mắt, lại giơ tay lên lần nữa.
"Hu hu... bạn trai người ta trở về thì toàn hôn hôn ôm ôm giơ lên cao. Bạn trai tôi vừa về, không phải là nói tôi thì lại muốn đánh tôi, tôi thật đáng thương..."
Cô đáng thương nức nở, nhưng Cố Gia Huy biết, đây chẳng qua là cô nói suông mà thôi.
Tiếng nức nở truyền vào tai, giống như vuốt mèo, đúng là nhéo nhéo trái tim.
Giờ... đánh hay không đánh đây?
Cố Gia Huy lâm vào trầm tư.
Nếu mà không đánh, cô nhóc này có thể leo lên đầu mình, không thể mềm lòng, nhất thời mềm lòng, không chừng sau này cô sẽ làm anh tức chết mất.
"Em cho rằng tôi sẽ mắc mưu sao? Hôm nay tôi không những đánh, tôi còn đánh nặng! Trước khi đi tôi đã dặn em thế nào, nhìn người khác thêm một cái cũng không được, em đã nhìn mấy cái rồi hả?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, trong lòng lộp bộp một chút.
Tiêu rồi tiêu rồi, lần này cậu ba Cố quyết tâm rồi, xem ra là muốn đánh mình thật.
Vậy cái mông của cô có chịu được không đây? Thế thì sẽ biến thành mông heo kho tàu thật đấy!
Xem ra phải tung đòn sát thủ rồi.
Mắt thấy anh sắp hạ tay xuống, Hứa Minh Tâm la lên: "Ông xã!"
"Ừm?"
Cố Gia Huy vội phanh lại, khiếp sợ nhìn cô, anh còn hoài nghi là vừa nãy mình nghe nhầm rồi.
Cô... vậy mà cô lại gọi mình là ông xã ư?
Chẳng phải cô vẫn luôn xấu hổ sao?
Giờ phút này, Hứa Minh Tâm không còn hạn cuối nữa rồi.
Mồm mép vừa động liền có thể tránh được một trận đánh, thật sự là hạnh phúc quá đi!
"Vừa nãy em gọi tôi là gì?"
"Không gọi anh, hừ, anh đánh đi, dù sao anh cũng không thương tôi, đánh chết tôi đi!"
"Em..."
Cố Gia Huy bất lực đỡ trán, vẫn bị bẫy rồi!
Cô nhóc này tính toán sâu thật.
"Không đánh nữa, em gọi tôi thêm một tiếng nữa."
"Không, tôi thà chết chứ không chịu khuất phục. Anh đánh đi, hôm nay nếu anh không đánh tôi, sau này anh cũng không được đánh tôi nữa đâu. Anh là đàn ông, phải nhất ngôn cửu đỉnh."
"Hứa Minh Tâm, em tính giỏi thật đấy. Tôi thấy đầu óc em dùng hết vào đường ngang ngõ tắt rồi, chẳng sử dụng vào việc học tập gì cả."
"Nói như vậy thì tôi vẫn có não! Anh có đồng ý hay không? Các ông lớn, không được lề mề, hoặc là anh đồng ý, hoặc là anh đánh tôi!"
"Dù sao thì anh vẫn phải chờ hai năm, không sao, xem ai chịu ai!"
"Sợ em rồi đấy! Mặc quần áo vào đi, đừng để bị lạnh."
"Nói thế là, anh đồng ý rồi hả?"
Hứa Minh Tâm kích động nói.
"Ừ."
Cố Gia Huy tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, rốt cuộc bọn họ, ai là sói ai là cừu đây.
Hứa Minh Tâm phấn chấn mặc quần áo vào, cô mỉm cười nói: "Cậu ba Cố, anh thật tốt, tôi biết là trong lòng anh có tôi mà!"
Bàn tay to của người đàn ông chụp tới, ôm cô gái vào trong lòng.
"Thế việc em đồng ý với tôi thì sao?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy thì đỏ mặt, vừa nãy dưới tình thế cấp bách, tình thế bất đắc dĩ, vì bảo toàn mạng sống mới như thế.
Nhưng bây giờ... hai chữ đó, vẫn khó mà mở miệng.
Nhưng nếu mà nói ra, thì chính là bát nước hắt ra ngoài, không gọi một tiếng, cậu ba Cố có tha cho mình không?
Cô sát môi lại, nói nhỏ bên tai anh: "Ông xã..."
Hai chữ này tinh tế nho nhỏ, cùng với hô hấp của cô, cuốn vào ốc tai, làm cho thân hình cao lớn của anh khẽ run.
Hai chữ này, anh đã đợi lâu lắm rồi.
Hứa Minh Tâm nhân lúc anh ngây người, nhanh như chớp đi vào nhà vệ sinh.
Cô nhìn mình trong gương, hai má đỏ bừng, ngực phập phồng dữ dội.
Ay, thật là càng ngày càng mất tiết tháo.
Cố Gia Huy đang ở đứng chờ ở ngoài cửa, Khương Tuấn gọi điện tới.
Chuyện bắt người trước đó đã điều tra rõ ràng rồi.
Là lão Cửu ở chợ đen làm.
Hàng năm lão Cửu trà trộn ở chợ đen, quan hệ rất rộng, danh dự cũng rất cao.
Chưa có ai từng gặp bộ mặt thật, nhưng có một đặc điểm, đó là thích uống rượu.
Có cho thêm tiền, không bằng cho hai bình rượu quý.
Lão Cửu không có lộ mặt, hắn ta cũng là nhận ủy thác của người ta.
Một kích không thành, trận làm ăn này coi như hủy bỏ.
Cho dù là thiên hoàng lão tử, lão Cửu cũng dám đắc tội.
Người khác đã đưa tiền rồi, hắn ta phải làm việc giúp người ta. Ngoài ra, hắn ta sẽ không nói ra tin tức của người đứng đằng sau, người này chạy ở chợ đêm, như là ma quỷ, dù là Cố Gia Huy có năng lực thông thiên như này, cũng không bắt được lão Cửu.
Nếu mà ai cũng bắt được lão Cửu, lão Cửu cũng không cần thiết phải tồn tại lâu như vậy nữa.
Bên phía lão Cửu cũng đã thả lời rồi, hễ là đơn mà hắn ta nhận, một lần không thành, thì sẽ không nhận lần hai.
Hơn nữa đối phương cũng không muốn mạng của Hứa Minh Tâm, chỉ là muốn đưa cô rời khỏi Kinh Đô thôi.
Nếu không phải Thẩm Tuệ ra tay kịp thời, e là không biết bây giờ Hứa Minh Tâm đã bị đưa đến nơi nào, bị người hành hạ rồi.
"Ông chủ, đàn em của lão Cửu này cực nhiều tên xuất sắc, khăng khăn tìm một tên trung đẳng, rõ ràng là cố tình xuống nước."
"Trung đẳng là có thể lừa qua được cửa của cậu hả?"
Khương Tuấn nghe vậy, hận không thể cho mình hai cái tát, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng!
Đây chẳng phải là nói rõ năng lực mình yếu sao?
"Là... là đối phương cả trang, ngụy trang thành cô Hứa, tôi mới..."
"Được rồi, đàn em của lão Cửu có rất nhiều người giỏi, trước tiên đừng chọc vào kẻ địch này. Nếu hắn ta đã nói là sẽ không ra tay nữa, bên phía chợ đen sẽ không dám động. Lão Cửu còn cố tình xuống nước, những tên còn lại bên phía chợ đen cũng tự rõ trong lòng.
"Trước mắt không cần lãng phí tinh lực để điều tra chuyện này nữa, tạm thời cũng sẽ không tra ra đầu mối. Trước hết, phái người theo dõi, bảo đảm an toàn cho Minh Tâm là được."
"Vâng, sau này tôi nhất định cẩn thận hơn, sẽ không để cô Hứa xảy ra chuyện."
"Mong là vậy."
Giọng nói của Cố Gia Huy hơi trầm trọng, anh càng tỏ ra quan tâm Hứa Minh Tâm, cô lại càng nguy hiểm.
Anh không thể ở bên cô hai bốn trên hai bốn, an nguy của cô mãi mãi vướng bận lòng anh.
Anh cúp điện thoại, Hứa Minh Tâm cũng đi ra rồi.
"Tôi... tôi rửa mặt xong rồi, anh cũng mau đi rửa mặt đi, lát nữa phải xuống lầu ăn sáng đấy."
Cô vừa mới nói xong, không ngờ Cố Gia Huy kéo luôn cô vào lòng, động tác bá đạo lắm.
Cô bất ngờ không kịp phòng bị, còn chưa kịp phản ứng.
Sức anh rất lớn, bàn tay to vòng trên eo cô, giống như là muốn nhét cô vào trong cơ thể. Người anh... đang run nhẹ.