Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đội quan hệ xã hội của nhà họ Ngôn đâu? Bảo vệ thanh danh của Minh Tâm, con bé là con gái của chúng ta, bọn họ là cái thá gì? Anh hùng bàn phím chỉ biết gõ cạch cạch cạch trước màn hình, em coi thường nhất là người như thế đấy. Phim mới của em sắp tuyên truyền rồi, giúp Minh Tâm mở độ hot, em không tin em còn không dẫn dắt được
một người mới sao?"
"Đúng đúng đúng, bà xã đại nhân nói đúng, anh lập tức đi bố trí, kiện cho những kẻ não tàn đó kêu cha gọi mẹ luôn!"
Ngôn Dương vội vàng đi làm việc.
Hứa Minh Tâm yếu ớt bê hai đĩa bánh kem lên bàn, cô nói: "Mẹ nuôi... con không phải là người mới..."
"Đạo lý như nhau, con cũng đừng để ý những bình luận đó, có nhà họ Ngôn dẹo yên cho con, con chỉ cần yên tâm đi học, phải ăn đều phải uống đều, biết chưa?"
"Cảm ơn mẹ nuôi."
Hứa Minh Tâm cảm động nói, Hứa Văn Mạnh là bố ruột của mình, nhưng toàn lợi dụng mình, chưa bao giờ đối xử tử tế với cô.


Nhưng vợ chồng nhà họ Ngôn, lại luôn đối xử tốt với mình, mặc dù có yếu tố là Cố Gia Huy nhờ vả ở bên trong, nhưng mà cô có thể cảm nhận được.
Bọn họ thật sự thích mình, cho nên mới lo lắng tốn sức vì cô như thế.
Cô vừa nghĩ đến sự đối xử khác biệt của hai người, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Thẩm Tuệ thấy thế, bà ấy đau lòng nói: "Sao con lại khóc, có phải những người đó làm con tức không hả? Con đừng quan tâm, toàn một đám anh hùng bàn phím, luật sư gửi thư qua, là không dám lỗ mãng..."
Thẩm Tuệ còn chưa nói xong, Hứa Minh Tâm đã ôm bà ấy thật chặt.
"Cảm ơn bố nuôi mẹ nuôi đã đối xử tốt với con như vậy, cho con cảm nhận được rằng con vẫn có trưởng bối yêu thương, không phải là đứa trẻ không nhà không nơi để về... Mọi người tốt với con, Minh Tâm cảm nhận được hết, cảm ơn mọi người."
Thẩm Tuệ nghe được tiếng nói chân thành của đứa trẻ này, bà ấy không khỏi mềm lòng. "Haiz, mẹ luôn muốn có một đứa con gái, nhưng Ngôn Dương thương mẹ lúc sinh Ngôn Hải đã đau đến chết đi sống lại. Cho nên ông ấy không cho mẹ sinh nữa. Lúc đầu cũng mẹ không thích con, cũng là vì hợp tác với Cố Gia Huy. Nhưng quen con một thời gian dài, mẹ cũng rất thích bản tính của con. Nếu mà có con làm


Thẩm Tuệ nghe được tiếng nói chân thành của đứa trẻ này, bà ấy không khỏi mềm lòng. "Haiz, mẹ luôn muốn có một đứa con gái, nhưng Ngôn Dương thương mẹ lúc sinh Ngôn Hải đã đau đến chết đi sống lại. Cho nên ông ấy không cho mẹ sinh nữa. Lúc đầu cũng mẹ không thích con, cũng là vì hợp tác với Cố Gia Huy. Nhưng quen con một thời gian dài, mẹ cũng rất thích bản tính của con. Nếu mà có con làm
con gái nuôi của chúng ta, chúng ta cũng rất vui."
"Được rồi, không khóc nữa, chúng ta ăn gì đó đi, đừng chờ Ngôn Dương nữa."
"Mẹ nuôi, mẹ ăn trước đi, trong phòng bếp vẫn còn đang nướng bánh quy, con đi lấy."
Hứa Minh Tâm nhanh chóng lau nước mắt, phấn chấn lên.
Cô vẫn có nhà, chỗ Cố Gia Huy là nhà của cô, nơi này cũng là nhà của cô.
Hứa Minh Tâm vẫn ở nhà họ Hứa tạm tránh sóng gió, cũng là để cho truyền thông xem.
Sau cùng Thẩm Tuệ để cô trong nhà một đêm, liền gọi điện gọi Cố Gia Huy.
Tất nhiên là Cố Gia Huy gật đầu đồng ý.
Tối đến Thẩm Tuệ chuẩn bị đi ngủ cùng Hứa Minh Tâm, nhưng lại bị Ngôn Dương chặn ở cửa.
"Vợ, em muốn làm gì đó?"


"Em ngủ cùng Minh Tâm, trên người Minh Tâm vẫn còn vết thương, buổi tối em còn có thể chăm sóc con bé." "Vợ, em thôi đi, hàng đêm toàn là anh chăm sóc cho em, đắp chăn bưng trà rót nước cho em, em đâu có biết chăm sóc người khác! Hơn nữa anh xa em, anh không ngủ được, suốt đêm mất ngủ, ngày mai còn làm việc thế nào được? Minh Tâm, con tự ngủ một mình được, đúng không? Không cần mẹ nuôi
ngủ cùng đúng không?"
Ngôn Dương chặn cửa, quay đầu nhìn về phía Hứa Minh Tâm.
Cô không nhịn được bật cười, cô thật sự rất hy vọng, khi mình đến tuổi trung niên, cũng có thể ân ái với Cố Gia Huy như vậy.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của Ngôn Dương, sao cô nỡ chia rẽ cơ chứ?
"Mẹ nuôi, con ngủ một mình cũng được, mẹ không cần ngủ cùng con đâu."
"Vợ, em nghe, con gái nuôi đã nói thế rồi."
Thẩm Tuệ nghe thấy vậy thì bất đắc dĩ trợn trắng mắt, đã bao nhiêu năm trôi qua, Ngôn Dương vẫn không thay đổi, khóc lóc la lối pha trò, đều đã một đống tuổi rồi, mà vẫn không biết xấu hổ không ngượng như thế này, mất mặt.


Thẩm Tuệ nghe thấy vậy thì bất đắc dĩ trợn trắng mắt, đã bao nhiêu năm trôi qua, Ngôn Dương vẫn không thay đổi, khóc lóc la lối pha trò, đều đã một đống tuổi rồi, mà vẫn không biết xấu hổ không ngượng như thế này, mất mặt.
Nhưng mà may là ông ta chỉ đối xử như vậy với mình, chuyện khác thì rất quyết đoán cẩn thận, chưa bao giờ làm bà ấy phiền lòng.
"Ngôn Dương, coi như anh giỏi!"
Thẩm Tuệ thở phì phò về phòng.
Ngôn Dương vội vàng đóng cửa, lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn Hứa Minh Tâm: "Vợ là của bố, bố không cho con đâu, con tự ngủ đi nhá, ngủ ngon."
Nói xong, ông ta cũng chui vào trong phòng.
Hứa Minh Tâm mỉm cười, đi về phòng.
Căn phòng này vẫn là căn phòng cô ở lần trước, Thẩm Tuệ đã dặn người giúp việc sắm thêm một số đồ, sửa phòng này thành phòng của cô, tiện cho cô lần sau tới ở.
Buổi tối, Hứa Minh Tâm gọi video với Cố Gia Huy, hy vọng anh có thể làm chút chuyện giúp mình.


Cô sợ sau khi mình đi, Hứa Văn Mạnh giận chó đánh mèo trút giận sang dì Lưu, cô hy vọng anh có thể đưa dì Lưu đến nhà mình.
Các cô thím trong nhà giỏi nấu món Tây, cô thích đi theo bắt chước.
Dì Lưu sở trường món trung, cô thích nhất là món thịt nước và thịt viên tứ hỉ của bà ấy.
Hai người không có xung đột, cầm tiền lương như nhau, một hôm cơm trung một hôm cơm tây, tốt biết bao!
"Ừ, sau khi tôi giúp em hoàn thành, em muốn cảm ơn tôi thế nào?"
"Cậu ba Cố, sao anh lại trở nên hẹp hòi rồi vậy, lại còn muốn tôi báo đáp anh!"
"Đó là đương nhiên, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, tất nhiên là tôi không thể khách khí với em."
"Thế anh muốn thế nào?"
"Ra ban công."


Cố Gia Huy thần thần bí bí ném ra ba chữ.
Ban công ư?
Chẳng nhẽ anh lại muốn đi máy bay tới đây à?
Nhưng mà có một đoạn đường, đi máy bay thì cũng đốt tiền quá rồi đấy?
Cô nghi ngờ đi ra ban công, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cô không có nhìn thấy bóng dáng của Cố Gia Huy.
Lúc này, bên tai truyền tới giọng nói bất đắc dĩ của Cố Gia Huy: "Cúi đầu, anh ở dưới lầu."
Hứa Minh Tâm cúi mặt nhìn, cô trông thấy chiếc xe của Cố Gia Huy đỗ ở dưới lầu và đang bật đèn trước.
Anh dựa vào cửa xe và đang ngẩng đầu lên nhìn mình.
"Tôi xuống gặp anh ngay đây..."
"Không cần, em ngoan ngoãn đứng đó, tôi nhìn em một cái là được rồi. Ngoài trời hơi lạnh, ở đây em cũng không mang nhiều quần áo nên em đừng đi xuống nữa."


"Thế anh tới làm cái gì?" Hứa Minh Tâm tò mò nói.
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, anh cách mình rất xa, cô không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh đang liên tục truyền vào trong điện thoại, có chút nặng nề.
Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh, giống như khúc cello hòa vào bóng đêm, hết sức du dương dễ nghe.
"Nhớ em."
"Tôi thật sự không yên tâm được, tôi muốn tới thăm em. Vào giây phút nhìn thấy em, tôi đã yên tâm nhiều rồi."
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, cô thầm cười trộm, nhưng ngoài mặt lại giả vờ vô tội.
"Anh nói cái gì? Gió ở đây to quá, tôi không nghe rõ, anh nói lại một lần nữa đi."
Cố Gia Huy nghe vậy thì có hơi ngượng ngùng, vừa nãy tinh thần anh hăng hái nên nói ra luôn, không nhận ra là câu này sến.


Nhưng bây giờ lại lặp lại một lần nữa, anh thấy hơi khó khăn rồi.
"Sao anh không nói nữa? Vừa nãy tôi chưa nghe rõ thật, nếu anh không muốn nói thì thôi, tôi cũng phải cúp máy đi ngủ đây..."
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong, đối diện đã truyền tới giọng nói bất đắc dĩ của Cố Gia Huy.
"Tôi nhớ em rồi, Hứa Minh Tâm." Cô nghe thấy vậy thì mỉm cười nói: "Cậu ba Cố, chúng ta đâu phải là ngăn cách hai miền, chúng ta cách xa như này, buổi sáng còn gặp mặt rồi mà, đến mức đấy sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK