Cố Gia Huy không trả lời, nhưng mà anh cầm lấy điện thoại của cô, gõ gõ một chút, sau đó trả lại cho cô.
Hứa Minh Tâm không rõ nguyên do, nhưng cũng không để ý.
Cô đói rồi, cô muốn ăn đồ ăn ngon, dưới tầng có các món ngon đang chờ cô!
Buổi tối ăn cơm xong thì Khương Tuấn đi về.
Hứa Minh Tâm tắm xong, cô nằm lên giường với Cố Cố.
Cố Cố đang đọc chuyện, còn cô thì lướt weibo theo thói quen.
Cô vẫn muốn xem phong ba ngày hôm nay.
Vừa mở weibo ra, rất nhiều tin nhắn riêng.
Cô tưởng là vì chuyện của Tiêu Bân.
Nhưng không ngờ các bạn trên mạng toàn để lại các chuyện linh tinh.
"Bây giờ chú ý bài vở là được, không cần phải để ý đến những người nhàm chán đó."
"Học tập cho tốt, đợi cô tốt nghiệp xong rồi nói chuyện yêu đương sau, cô còn nhỏ, không cần vội, tôi hiểu mà."
"Đăng giáo trình mỹ thực cho chúng tôi nhiều vào nhé, không yêu đương chúng tôi cũng chiều cô!"
Hứa Minh Tâm đọc được những tin nhắn này thì cũng không hiểu ra sao, sao lại nhắc đến vấn đề tình cảm của cô rồi vậy?
Cô lướt weibo, rất nhiều bình luận và chia sẻ.
Cô nhìn thấy một nội dung weibo mới nhất.
[Gần đây trầm mê học tập không thể kiềm chế, chuyện tình cảm tạm thời chưa nghĩ đến, hy vọng chớ quấy rầy.]
Hả?
Cái bài đăng này không phải cô đăng, cô nhìn thời gian thì lập tức hiểu ra, là Cố Gia Huy.
Trước khi ăn cơm, anh đòi điện thoại của cô, lẽ nào là để đăng cái này?
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Cố Gia Huy đi ra khỏi phòng tắm.
Anh bọc áo choàng tắm rộng màu trắm, trên người chưa có lau sạch nước.
Những giọt nước đó, vương trên ngực.
Cơ ngực... đẹp quá.
Anh tùy ý lau tóc, trông có vẻ tùy tiện, nhưng cái khí chất cao quý trên người anh lại giống như là bẩm sinh vậy, mặc kệ là lúc nào cũng không biến mất.
Anh ngồi trên sô pha, rồi vẫy tay với cô.
"Minh Tâm, sấy tóc cho tôi."
"Ò... đây đây..."
Vốn dĩ cô còn định hỏi anh chuyện weibo, nhưng nghĩ lại cô lại không hỏi nữa.
Như thế cũng tốt, cô có thể bớt được rất nhiều phiền phức.
Cô ngoan ngoãn đi lên, cầm lấy máy sấy tóc sấy tóc cho anh.
Cô ngoan ngoãn đi lên, cầm lấy máy sấy tóc sấy tóc cho anh.
Tóc ngắn rất dễ khô, tóc hơi cứng, mạnh mẽ rõ ràng.
Còn anh, lại ôm cô.
Cô đứng, còn anh thì ngồi, cho nên ôm vào vừa tầm.
"Cố Cố đang ở đây đấy..."
"Cố Cố, trốn vào trong chăn, ngoan."
"Biết rồi!"
Cố Cố nhanh nhẹn trả lời một tiếng, sau đó liền chui vào trong chăn, cái miệng nhỏ còn than thở: "Bố Cố, bố nhanh lên nhá, con chưa đọc xong quyển truyện đâu."
"Ừ."
Hứa Minh Tâm nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cô trợn mắt há hốc mồm, họ bồi dưỡng sự ăn ý này khi nào vậy?
"Cố Gia Huy... anh..."
"Đừng cử động, để tôi ôm một lúc, người em rất mềm, ôm rất thoải mái."
"Chỉ vì ôm rất thoải mái thôi à?"
"..." Anh im lặng, sau đó anh nói: "Tôi muốn ôm em."
Hứa Minh Tâm nghe vậy, khóe miệng chứa nụ cười, đây mới là đáp án chính xác hả?
Một lúc sau, tóc của anh đã được sấy khô, nhưng cũng không có khô hẳn.
Bỏ đi bộ comle giày da sắc bén ngày thường, bây giờ trông anh hào hoa nhàn nhã.
Trong đôi mắt phượng thâm thúy, chảy xuôi tia sáng màu trà nhàn nhạt.
Anh nắm chặt lấy bàn tay cô, sau đó dẫn cô đi ra khỏi phòng.
"Cố Cố, con ra được rồi."
"Vâng!"
Trước khi đi, Cố Gia Huy còn không quên nói với Cố Cố một tiếng.
Sau đó, cô liền đi tới thư phòng.
Cố Gia Huy bày đầy thứ trên bàn.
"Đây là cái gì?"
"Em xem là biết thôi."ở
Sổ tiết kiệm, sổ đỏ, thẻ đen...
"Cái này..." "Đây là toàn bộ tài sản tôi có thể điều động hiện giờ, ngoại trừ tập đoàn J.C ra. Khương Tuấn nói cho tôi biết, con gái thích lãng mạn, hình như ngoại trừ mấy lần tặng quà cho em ra, tôi chưa chuẩn bị hoa hồng cho em, cũng chưa tỏ tình với em trước mặt công chúng. Bây giờ tôi nghĩ, là tôi làm chưa chu đáo,
sau này tôi sẽ cải tiến."
"Khương Tuấn nói, con gái thích cái gì thì tặng cái đó, bảo tôi hốt thuốc đúng bệnh. Tôi nghĩ một lúc, ngoại trừ tặng em phòng bếp nhà tôi và hai đầu bếp nữ ra, thứ em thích nhất chính là tiền, cho nên những cái này là của em tất, kể cả bản thân tôi."
Dứt lời, Cố Gia Huy nắm tay cô, rồi đặt lên ngực mình.
Cách lớp quần áo, cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập hữu lực rộn ràng kia ở lòng bàn tay.
Phảng phất như... đang nói ra tình yêu của anh.
Làn da truyền tới độ ấm, hơi bỏng người.
"Cố... Cậu ba Cố..."
Đây có được tính là tỏ tình bất ngờ không? Cô có hơi không chống đỡ được, cô nhìn anh với ánh mắt sững sờ.
"Ừm, em chỉ cần trả lời tôi, em muốn hay là không muốn?"
"Nếu em muốn, đến cả tôi cũng là của em, nếu em không muốn, tôi cũng sẽ chủ động tặng cho em."
"Cái này... không phải là cùng một ý à? Mặc kệ muốn hay không, anh đều là của tôi."
"Ừm, đúng là như vậy."
"..." Cậu ba Cố, cáo già quá!
Hai lựa chọn này khác nhau sao?
"Còn có lựa chọn thứ ba không?"
"Đánh gãy chân chó của em, có tính không?" Cố Gia Huy cong môi, lộ ra một nụ cười... bất thiện, cô vô thức nuốt nước miếng, lạnh run.
Tốt lắm, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, còn bắt đầu uy hiếp mình rồi đấy.
"Muốn muốn muốn, có gì không dám chứ, sau này lấy anh thì cũng phải quản tiền cho anh, anh đưa tôi sớm cũng chẳng sao! Có thể làm cho tôi cái két sắt không? Tôi giấu hết vào đó, những thứ này... dọa tôi choáng váng đây này, tôi lớn bằng từng này rồi tôi còn chưa nhìn thấy nhiều tiền như này bao giờ đâu."
Cô tiện tay lật một cái sổ tiết kiệm, nhìn thấy con số không cuối cùng kia, cô cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Người khác là bị cái bánh nóng trên trời đập cho xỉu, cô cũng sắp bị Cố Gia Huy ném núi vàng cho xỉu rồi.
Đây... ít nhất là mấy chục tỷ vậy?
Đây... ít nhất là mấy chục tỷ vậy?
Hơn nữa còn chưa tính tài sản cổ phần của tập đoàn J.C.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, quá mãnh liệt!
"Em lớn bằng từng này, em đã gặp ai đẹp trai như tôi chưa?"
"Chưa?"
"Thế em gặp được tôi, bởi vì sắc làm mê đảo."
Anh nở nụ cười xấu xa, sau đó cánh môi phủ lên, hôn lên môi cô.
Dịu dàng, triền miên, mãi không dừng.
Hứa Minh Tâm động tình, cô leo lên người anh theo bản năng, và cũng ngốc nghếc đáp lại.
Đột nhiên, miệng Cố Gia Huy bị đau, anh buông người cô ra, anh nhíu mày.
"Sao vậy?"
"Tôi... tôi còn chưa biểu đạt tâm ý nữa... Anh đã tỏ tình rồi, thế nào thì cũng phải cho tôi cơ hội bày tỏ chứ!"
"Tỏ tình là chuyện đàn ông phải làm, phụ nữ không cần góp vui."
"Hả? Còn có cách nói đấy à?"
Hứa Minh Tâm còn chưa tỉnh táo lại, anh đã triển khai thế công thứ hai.
...
Cố Gia Huy ở trong phòng làm việc, nghe Khương Tuấn báo cáo.
Từ sau khi anh dùng weibo của Hứa Minh Tâm đăng bài đăng kia, cuộc sống trong trường học của cô đúng là đã bình lặng hơn rất nhiều.
Khương Tuấn vừa báo cáo xong, lễ tân gọi điện tới, nói là Ngôn Dương tới.
Anh khẽ híp mắt, rồi bảo người dẫn ông ta lên.
Khương Tuân thức thời đi ra ngoài, nhất thời trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Sao vậy? Có việc à?"
"Chuyện lần trước đã bị cậu cảnh cáo rồi, cho nên lần này tôi đặc biệt tới đây xin ý kiến một chút, để tránh cậu lại bảo tôi ngấm ngầm gian lận."
Ngôn Dương bất đắc dĩ nói.
"Anh muốn làm gì?" "Ngày hai mươi tháng tư, là ngày mất của mẹ cậu, hàng năm cậu đều không quên, đúng không."
Chương 319: Mưu kế
"Đúng."
"Nhưng năm nay đặc biệt, bởi vì cháu gái cậu đang ở đây, đúng không?" "Không sai, chắc chắn Cố Trác Đông sẽ ra tay, tạm thời bố chưa từ chức, thì Cố Trác Đông không yên lòng được. Nếu Cố Cố xảy ra chuyện, anh ta không có con nối dõi, vậy thì toàn bộ quyền thừa kế sẽ rơi vào tay anh ta. Tế bái năm nay tôi chỉ có thể lùi lại sau, nếu tôi rời khỏi Cố Cố, chắc chắn Cố Cố sẽ xảy ra chuyện. Cho
dù tôi có đưa con bé đi cùng, nhưng mẹ tôi chôn cất ở quê nhà, vùng hẻo lánh, người của tôi cũng khó mà đề phòng."
"Nếu tôi bảo cậu năm nay đi bái tế thì sao?"
"Anh muốn làm cái gì?" Cố Gia Huy híp mắt, anh rất không thích cảm giác bị tính kế, trước giờ toàn là anh bẫy người khác, khi nào thì đến lượt bị người khác dắt mũi chứ? "Đừng lo lắng như vậy, tôi cũng không muốn mưu lại cháu gái cậu, tôi biết cô bé là huyết mạch duy nhất của anh hai cậu, cậu coi mạng của cô bé còn quan trọng hơn cả mạng mình. Nếu tôi và cậu đã là đồng minh, tôi sẽ không tự đi tìm đường chết, nếu chúng ta trở thành kẻ thù, vậy thì tôi cũng không sống yên ổn, đúng không nào
?"
"Nhưng... đây là một cơ hội ngàn năm có một. Nếu Cố Trác Đông ra tay, tôi có thể vận dụng toàn bộ khả năng của tôi tìm được bằng chứng, để tố cáo anh ta. Bố cậu biết Cố Trác Đông có tính tình ra sao, nhưng lại không ác được, suy cho cùng thì vãn là con trai ruột của mình, chắc chắn sẽ không hạ tử thủ."
"Nếu, ông ấy biết tin Cố Trác Đông ra tay, cậu nghĩ ông ấy sẽ thế nào dây? Sẽ hoàn toàn hết hy vọng, vậy thì Cố Thị cũng sẽ không lưu lạc đến tay cậu ta! Tôi có thể bảo đảm với cậu, tôi sẽ không để cô bé đó chịu một tí thương tổn nào, tôi lấy mạng tôi ra bảo đảm."
Ông ta nhấn mạnh từng chữ một, lời nói chắc nịch.
Sau đó, ông ta lấy ra một khẩu súng từ trong túi, sau đó trịnh trọng để trước mặt anh.
"Nếu tôi vi phạm những lời tôi nói hôm nay, cậu có thể bắn tôi một phát chết luôn."
"Bây giờ, người đang nói chuyện với cậu không phải là người phụ trách của tập đoàn Ngôn Thị, mà là lão Cửu chợ đen, lực lượng trên tay tôi không thể dự đoán được đâu."
Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào khẩu súng màu đen đó, đôi mắt thâm thúy u ám.
Anh híp mắt nhìn về phía Ngôn Dương, ông ta nóng năng thành khẩn, gương mặt chân thành, không có một tí vẻ giả vờ nào.
"Được, tôi tin anh một lần."
Anh cầm khẩu súng lên, rồi nói: "Vậy tôi cần phải làm như thế nào?"
"Cậu chỉ cần đi bái tế mẹ của cậu, người chết là mẹ mà, bên Kinh Đô đây thì để tôi xử lý. Cậu không đi, Cố Trác Đông chắc chắn sẽ không ra tay."
"Thế anh chắc chắn Cố Trác Đông sẽ ra tay à? Cố Cố xảy ra chuyện, anh ta là người bị tình nghi đầu tiên."
"Cái này không theo anh ta, tự tôi có cách."
Ngôn Dương nhếch môi, lộ ra một nụ cười âm độc.
Nhìn xa trông rộng.
Kiêu hùng.
Hai từ này dùng lên người Ngôn Dương thì hợp lý nhất.
Cố Gia Huy cũng không thể không bội phục tâm tư kín đáo của Ngôn Dương, mỗi một nước cờ đều tính toán cực kỳ chuẩn xác.
Nếu ai mà bị ông ta để ý thì không sống yên được rồi.
"Ngôn Dương, tôi rất tò mò, vợ anh có biết bộ dạng này của anh không?"
"Cậu nói đùa à, thế vị hôn thê của cậu có biết dáng vẻ này của cậu không? Sợ là tay cậu cũng từng gặp không ít máu rồi nhỉ? Đều đã từng làm chuyện khuất tất, chẳng qua là xem bản lĩnh của ai cao, thì có thể làm cảnh thái bình giả tạo mà thôi."
"Thị trường ở Kinh Đô là một miếng bánh ngọt lớn, ai cũng muốn chia một miếng, mà cái chúng ta phải làm là độc chiếm, một nhà làm lớn!"
Ngôn Dương tràn đầy tự tin nói.
Ông ta có cái tự tin này, chỉ cần Cố Gia Huy phố hợp.
"Hy vọng lần này, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. Anh còn cần tôi làm gì giúp nữa không?"
"Để Khương Tuấn lại cho tôi, cậu đi như vậy, không cần mang theo người mình. Khương Tuấn ở lại Kinh Đô, cũng sẽ khiến cho Cố Trác Đông nghĩ rằng cậu bắt buộc phải đi bái tế, cậu để Khương Tuấn lại bảo vệ đứa nhỏ."
"Được, hy vọng lần này anh sẽ không làm tôi thất vọng. Ngôn Dương, có những chuyện chỉ làm một lần thôi."
"Biết."
Ngôn Dương mỉm cười, trong lòng lại bổ sung thêm một câu.
Mọi việc chỉ làm một lần thôi, không có quá tam ba bận đâu.
Ngôn Dương quay người đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng đi xuống tầng rồi lên xe.
Thư ký ở trước xe, nói: "Ông chủ, đã sắp xếp theo lời dặn của ông, mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa."
"Ừm, khi Cố Gia Huy đi, dẫn người âm thầm bảo vệ bọn họ, đợi khi chuyện này trở thành kết cục đã định thì xuất hiện sau."
"Ông chủ, anh Cố đã cảnh cáo chúng ta rõ ràng, nếu chúng ta phái người đi qua, chẳng phải là bại lộ sao?"
"Lúc đó mọi chuyện đã kết thúc rồi, còn sợ cái gì nữa. Tôi chỉ cần cậu bảo đảm một chuyện, Hứa Minh Tâm không được chết, nếu cô ấy xảy ra chuyện không may, rồi mất đi, vậy thì bàn cờ này của tôi cũng thua."
Ngôn Dương híp mắt, giọng nói có chút âm u.
Bất kỳ canh bạc nào cũng cần phải bí quá hóa liều.
Ông ta cũng đang đánh cược.
Thư ký nghe thấy vậy, biết tính quan trọng của sự việc thì gật đầu lia lịa.
"Thuộc hạ biết, lần này thuộc hạ đích thân đi, bảo đảm chắc chắn mọi chuyện không có sai sót."
Ngôn Dương gật đầu, ông ta quay đầu lại nhìn cao ốc tập đoàn J.C, kiến trúc nguy nga cao lớn để lộ ra sự tĩnh mịch của tử vong.
Ông ta thích cảm giác xáo trộn phong ba.
Ông ta nhất định sẽ đúc ra thành lũy kiên cố nhất cho mình khi người đó ngóc đầu trở lại, bảo vệ người phụ nữ mà ông ta yêu thương!
Buổi tối, Hứa Minh Tâm về đến nhà, Cố Gia Huy đã nói chuyện bái tế.
Ngày giỗ của mẹ anh gần với tiết thanh minh, anh tính đợi cuối tuần cô được nghỉ thì đi về quê bái tế.
"Quê á?"
"Ừm, hình như tôi chưa kể chuyện về mẹ tôi cho em nghe."
"Nếu anh thấy buồn thì đừng nhắc nữa."
"Cũng không có gì, khi bọn tôi còn rất nhỏ thì mẹ đã qua đời. Năm thứ hai sau khi tôi ra nước ngoài, mẹ mất vì bệnh tật. Bác sĩ nói, nguyên nhân rất lớn là do chứng uất ức. Có thể thấy, những năm mẹ lấy bố là không hề vui vẻ."
"Thế tại sao.... bà ấy vẫn muốn lấy ông ấy?"
Cái đó thì, khi đó mẹ của Cố Gia Huy chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng Cố Gia Bảo đã hơn bốn mươi tuổi rồi.
Cách biệt tuổi tác như thế không phải ai cũng vượt qua được.
Nhìn mẹ của Cố Gia Huy cũng không giống là vì danh lợi quyền thế, nếu không thì cũng không thể uất ức thành bệnh được. "Lúc tôi rời khỏi nhà, tôi đã năm tuổi rồi, tôi đã ghi nhớ mọi chuyện từ lâu. Tôi có thể nhìn ra mẹ rất yêu bố, mẹ cũng đối xử với Cố Trác Đông như đối xử với con mình, nhưng Cố Trác Đông không hề thích mẹ, luôn luôn coi bà ấy là kẻ thù. Khoảng thời gian đó, dư luận tin tức cũng rất nhiều và toàn có những lời bàn tán không tốt về bà ấy, có người còn cố tình bịa đặt
Nhìn mẹ của Cố Gia Huy cũng không giống là vì danh lợi quyền thế, nếu không thì cũng không thể uất ức thành bệnh được. "Lúc tôi rời khỏi nhà, tôi đã năm tuổi rồi, tôi đã ghi nhớ mọi chuyện từ lâu. Tôi có thể nhìn ra mẹ rất yêu bố, mẹ cũng đối xử với Cố Trác Đông như đối xử với con mình, nhưng Cố Trác Đông không hề thích mẹ, luôn luôn coi bà ấy là kẻ thù. Khoảng thời gian đó, dư luận tin tức cũng rất nhiều và toàn có những lời bàn tán không tốt về bà ấy, có người còn cố tình bịa đặt
sinh sự."
"Là.... Cố Trác Đông à?"
"Tôi không biết, bây giờ tôi đã có năng lực rồi, lại đi truy xét chuyện của hơn hai mươi năm trước nữa thì rất khó khăn. Tôi cũng không muốn phỏng đoán ác ý về Cố Trác Đông như thế, nếu không... tôi sợ tôi không kìm chế được, muốn mạng của anh ta."
Cố Gia Huy u ám nói.
Không phải là anh chưa từng điều tra, nhưng những bài báo năm đó đã bị xóa từ lâu rồi, hai mươi năm vật đổi sao dời, cho nên không thể nào kiểm chứng được.
Anh từng nghi ngờ Cố Trác Đông, nhưng... lại không có trút giận sang anh ta.
"Tôi không biết, bây giờ tôi đã có năng lực rồi, lại đi truy xét chuyện của hơn hai mươi năm trước nữa thì rất khó khăn. Tôi cũng không muốn phỏng đoán ác ý về Cố Trác Đông như thế, nếu không... tôi sợ tôi không kìm chế được, muốn mạng của anh ta."
Cố Gia Huy u ám nói.
Không phải là anh chưa từng điều tra, nhưng những bài báo năm đó đã bị xóa từ lâu rồi, hai mươi năm vật đổi sao dời, cho nên không thể nào kiểm chứng được.
Anh từng nghi ngờ Cố Trác Đông, nhưng... lại không có trút giận sang anh ta.
Anh đã đồng ý với Cố Gia Bảo, sẽ không thấy máu giết người, đây là giới hạn duy nhất của anh.
"Lúc mẹ qua đời, chúng tôi có về, nhưng bỏ lỡ mất thời gian, mẹ đã hạ táng từ lâu rồi. Từ đó, hàng năm tôi đều về bái tế, nhưng bây giờ đã thiếu đi một người. Năm nay, đã là năm thứ năm tôi đi bái tế bà ấy một mình rồi.
"Tôi không phải là người sao?"
Hứa Minh Tâm bĩu môi: "Năm nay anh muốn đưa tôi đi mà, không phải sao?"
"Năm nay, lại là hai người." Anh nhéo mũi cô.