Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Minh Tâm đi đến hội sở, bên ngoài vàng son lộng lẫy, ở cửa có một suối phun lớn, được đèn chiếu ra màu sắc rực rỡ.
Xe sang liên tục tới cửa, Hứa Minh Tâm nhìn mà hoa cả mắt.
Người giúp việc của nhà họ Ngôn dẫn cô vào, sau đó dẫn đến trước mặt Thẩm Tuệ.
Thẩm Tuệ và Ngôn Dương đứng cùng nhau, bên cạnh còn có Viên Hạo.
Thẩm Tuệ đang nói chuyện với người ta, trông thấy Hứa Minh Tâm tới thì lập tức nắm tay cô, giới thiệu: "Đây chính là Hứa Minh Tâm, con gái nuôi của tôi, mấy vị này đều là bạn của mẹ, đây là bà Dương, đây là bà Chu."
"Chào bà Dương, chào bà Chu."
Hứa Minh Tâm nhu thuận nói.
Hai phu nhân liên tục khen Hứa Minh Tâm xinh, nói chuyện cũng ngọt.
Hứa Minh Tâm cũng chỉ cười cười, ở những chỗ khách sáo như này cô không coi là thật.


Thẩm Tuệ có ý dẫn cô đi đến chỗ đông người, kết thêm bạ, sau này cho dù có làm ở ngành nào, cũng sẽ có trợ giúp.
Tuy cô không thích chỗ lá mặt lá trái như thế này, nhưng vẫn đối phó cho qua.
Bởi vì... sau này cô phải đứng trước mặt Cố Gia Huy, phải mạnh mẽ đến nỗi ngăn được những lời nói khó nghe kia.
Cô chào hỏi xong một vòng, cuối cùng tranh thủ lúc rảnh tỗi, có thẻ đi đến khu đồ ăn ăn chút gì đó.
Cô nhanh chóng tìm được một góc, ăn vài miếng bánh kem, lót dạ.
Buổi tối ăn khá nhiều, nhưng bây giờ cũng đã tiêu hóa gần hết rồi.
Không ngờ Viên Hạo lại cầm sâm banh tới, rồi đưa cho cô một ly, xong bị cô từ chối khéo.
"Tôi nhấp miệng là say, nếu mà uống say mè, thì thành trò cười mất, tôi uống nước hoa quả là được rồi."
"Thế sau này cô đi ra ngoài thì phải cần thận, có người xấu sẽ tìm đủ mọi cách khuyên cô uống rượu."


"Tôi nhấp miệng là say, nếu mà uống say mè, thì thành trò cười mất, tôi uống nước hoa quả là được rồi."
"Thế sau này cô đi ra ngoài thì phải cần thận, có người xấu sẽ tìm đủ mọi cách khuyên cô uống rượu."
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, hôm nay tới không ít người trong giới, anh không đi chào hỏi bọn họ à? Sao lại ở đây?"
"Đối phó mệt rồi, tôi cũng tranh thủ lúc rảnh giống cô."
Viên Hạo mỉm cười.
Tối nay, cô là mục tiêu của mình, nếu có thể để cho truyền thông chụp được cảnh bọn họ mỉm cười nói chuyện vui vẻ với nhau, thì anh ta có thể nổi một chút.
Hứa Minh Tâm hoàn toàn không biết anh ta có tính toán này, cô nhớ trước đây Viên Hạo cũng quan tâm mình, cho nên cô cũng phá lệ hữu hảo với anh ta, cô chọn mấy món điểm tâm không quá béo rồi đưa cho anh ta.
"Anh thử đi, những bơ này không nặng, các anh ăn vào cũng không cần lo mập."
"Cảm ơn."


Viên Hạo kể cho cô khá nhiều chuyện thú vị trong giới nghệ sĩ, cất đi một mặt dơ bẩn, không muốn dọa cô.
Hai người nói nói cười cười, nhưng cảnh này lại bị người có lòng nhìn và để trong lòng.
"Chị Linh Như, chị nhìn kìa, Hứa Minh Tâm lại đang câu dẫn Viên Hạo!"
Chu Linh Như là thiên kim tiểu thư của truyền thông Thiên Nhai, còn Viên Hạo thì đang là nghệ sĩ trực thuộc của cô ta.
Cô ta vẫn luôn mến mộ Viên Hạo, cho nên chỉ cần trong nhà có tài nguyên tốt gì, cô ta cũng sẽ giành cho Viên Hạo đầu tiên.
Viên Hạo biết tấm lòng của cô ta, nhưng lại từng bị bố cô ta cảnh cáo, ông ta cho rằng người xuất thân là diễn viên không xứng làm con rể ở rể nhà họ Chu.
Mọi người đều nói kỹ nữ vô tình con hát vô nghĩa, trong mắt ông Chu, Viên Hạo chính là một con hát, không xứng bước vào cửa nhà họ Chu.
Chu Linh Như tức đến giậm chân, cô ta nắm chặt cái ly đế cao.


Đôi mắt xinh đẹp của cô ta tràn ngập lửa giận, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
"Dám giành đàn ông với tôi, đúng là không biết sống chết!"
Cô ta đặt mạnh cái cốc xuống, rồi định xông qua, nhưng lại bị bạn thân ngăn lại.
"Chị Linh Như, hiện tại chỗ chống lưng của Hứa Minh Tâm là nhà họ Ngôn đấy!" "Nhà họ Ngôn thì sao, chẳng qua chỉ là một đứa con gái nuôi thôi mà. Huống hồ, dì Thẩm Tuệ và mẹ tôi khá thân, luôn thương yêu tôi, lẽ nào tôi còn không bằng cô ta sao?" Chu Linh Như tức giận nói: "Tôm tép nhãi nhép không biết tự lượng sức mình mà thôi, để cho cô ta diễn cùng Viên Hạo, thì tưởng là mình đã bay lên đầu cành làm phượng hoàn rồi
chắc? Chỉ dựa vào cô ta, cũng xứng ngồi ăn cùng Viên Hạo ư?"
"Chị Linh Như, chị đừng nóng, chúng ta có cách mà, lát nữa..."
Mấy người thì thầm bên tai Chu Linh Như.
Chu Linh Như nghe thấy vậy thì lập tức vui mừng: "Thật hả? Thế cậu mau đi mua đi! Càng nhanh càng tốt!"


Bạn tốt lập tức đi ra ngoài, rồi mua thuốc xổ ở hiệu thuốc gần đó.
Người ở trên sự kiện này ít nhiều đều đang uống rượu, chỉ có Hứa Minh Tâm là cầm nước hoa quả.
Chu Linh Như đã bỏ thuốc xổ vào trong nước trái cây, rồi cho nhân viên phục vụ đưa đi.
Hứa Minh Tâm vừa uống hết một cốc, thấy nhân viên phục vụ đi tới, thì lập tức vui mừng.
Tâm linh tương thông a!
Cô ấy nhanh chóng cầm lấy một ly, sau đó thỏa mãn uống một ngụm.
Viên Hạo nhìn thấy hành động trẻ con của cô, anh ta nói: "Cô không sợ trôi son à? Làm gì có cô gái nào ăn uống giống cô chứ?"
"Son trôi thì đánh lại, chỉ có đồ ăn ngon là không được phụ lòng!"
Viên Hạo nở nụ cười, rồi nói: "Cô sống đơn giản như thế này cũng tốt."


"Lẽ nào.... người khác đều rất phức tạp hả?"
"Ít nhất là người ở đây, đều không đơn giản như cô."
Viên Hạo đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy đám người Chu Linh Như.
Bọn họ cũng đang nhìn sang bên này, trên khuôn mặt có nét kỳ lạ.
Viên Hạo trông thấy thì không khỏi nhíu mày, nghĩ tới gì đó, anh ta lập tức lấy đi cốc nước hoa quả trong tay Hứa Minh Tâm.
"Sao vậy?"
"Không có gì, tôi thấy hình như cốc này không tươi, tôi đi lấy cho cô cốc khác, nước ép quả sổ thế nào?"
"Được, cảm ơn anh."
Viên Hạo cầm nửa cốc còn lại, đi về phía Chu Linh Như.
"Uống đi."
Anh ta nói.


"Cốc này người khác đã uống rồi, anh bảo tôi uống ư?"
Chu Linh Như trợn tròn mắt, nhìn anh ta với ánh mắt không thể tin nổi: "Viên Hạo, anh có biết anh đang nói chuyện với ai không?"
Viên Hạo nghe thấy lời này, thì có hơi mất kiên nhẫn.
Anh ta cũng thích Chu Linh Như, nhưng lâu dần, anh ta phát hiện Chu Linh Như là một cô gái xảo quyệt bốc đồng, tuy tâm địa không xấu, nhưng thường xuyên làm những trò đùa quái đản, bắt nạt những nghệ sĩ nữ tiếp cận gần mình.
Suy nghĩ của Chu Linh Như rất đơn thuần, chính là muốn giáo huấn những người phụ nữ không biết điều kia.
Nhưng những người đó chỉ là đơn thuần là bạn hợp tác mà thôi, không hề có suy nghĩ không an phận, còn cô ta thì nhìn gà hóa cuốc, bất thình lình nổi điên.
Cho dù anh ta có thích người phụ nữ này đi chăng nữa, anh ta cũng sắp tiêu hết sạch vì sự ngờ vực của cô ta rồi.
Cô ta không tin tưởng mình.
Cô ta nghĩ rằng anh ta sẽ rung động với người phụ nữ khác, cô ta cũng nghĩ rằng người phụ nữ khác đều nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận mình.


Tình cảm như thế này... anh ta không biết phải duy trì như thế nào.
"Tôi đang nói chuyện với cô đấy, uống!"
Anh ta tăng thêm ngữ điệu, mày kiếm nhíu mày, trên khuôn mặt mang theo ý lạnh.
Chu Linh Như căm hận cắn răng, nhận lấy cái cốc, các chị em nhìn thấy thì lập tức ngăn cản.
"Tớ uống giúp cậu nhé, chẳng phải anh ta sợ hạ độc sao?"
"Không cần, tôi tự uống!"
Chu Linh Như cũng là người quật cường, cô ta uống một hơi hết sạch cốc nước trái cây, khóe mắt ươn ướt, có nước chảy xuống.
Viên Hạo thấy cô ta như thế, trái tim khẽ đau.
Thật ra.. cái thứ như tình cảm rất khó vứt bỏ, huống hồ những chuyện mà Chu Linh Như làm vì anh ta bao nhiêu năm nay, anh ta đều thấy hết.
Nếu, tình nghi ngờ của cô ta bớt lại, có nửa điểm tin tưởng với anh ta, thì anh ta không khổ sở đến mức này.


Nếu, tình nghi ngờ của cô ta bớt lại, có nửa điểm tin tưởng với anh ta, thì anh ta không khổ sở đến mức này.
"Bây giờ được rồi chứ! Nếu tôi mà hạ độc thật, thì anh nhìn tôi và người phụ nữ kia cùng chết là được!"
Nói xong, Chu Linh Như đẩy đám người ra, xoay người rời đi.
Người chị em tốt của cô ta nhìn Viên Hạo với ánh mắt phẫn nộ: "Chị Linh Như đúng là mù mà, coi trọng tên đàn ông đểu anh, tôi thật không biết anh có điểm nào tốt nữa!"
Nói xong, bọn họ bỏ đi theo Chu Linh Như, Viên Hạo thở ra một hơi, trái tim hơi nặng nề, sau đó anh ta mang một ly đồ uống mới về, rồi đưa cho Hứa Minh Tâm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK