Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối, người trên núi đều đi tắm suối nước nóng.



Hứa Minh Tâm bị thương ở chân nên không đi, Bạch Thư Hân ở lại ký túc xá chăm nom cô.



Một mình cô cũng được, nhưng Bạch Thư Hân lại kiên quyết.



Buổi tối, lúc cô đi ăn đêm, thế mà cô lại nghe được chuyện vỉa hè.



Lúc tắm suối nước nóng, có một cô em bất ngờ rơi xuống nước, hình như là bệnh tim đột phát.



Tất cả mọi người luống cuống hốt hải, lập tức gọi người cầu cứu.



Người chạy đến nhanh nhất chính là Cố Gia Huy.



Cố Gia Huy cứu người ta lên rồi đưa đến bệnh viện lân cận.



Bọn họ nói rất là thần kỳ, thậm chí còn nói là Cố Gia Huy đã hô hấp nhân tạo, và còn ấn ngực người ta nữa.



Tuy cô biết, đây là thao tác cứu người cơ bản, nhưng nghe vào tai thì vẫn hơi khó chịu.



Miệng của cậu ba Cố chỉ một mình mình được gặm thôi, người khác chạm vào một chút là sao vậy?



Vả lại cái bàn tay của anh chỉ được sờ mình thôi, cho dù mình có nhỏ đi chăng nữa, nhưng người là chính anh ấy chọn, cho dù có nhỏ, thì cũng chỉ có thể nhận thôi.



"Cậu ba Cố chết tiệt!"



Hứa Minh Tâm thở phì phì nói.



Bạch Thư Hân thấy cô như vậy, mỉm cười nói: "Ghen à?"



"Không những ăn, tớ còn muốn uống nữa!"



Hứa Minh Tâm nói, trong lòng cô không thoải mái.



"Đợi người về rồi hỏi là được mà, nhìn dáng vẻ keo kiệt của cậu kìa!"



Hứa Minh Tâm không chịu về phòng, cô cứ chờ ở ngoài, Bạch Thư Hân cũng hết cách, đành phải ở cùng cô.



Người khác đều đã về phòng đi ngủ hết rồi, nhưng hai người bọn họ thì vẫn cố chấp ngồi trên thềm đá.



Cố Gia Huy và Lệ Nghiêm về cùng nhau, hai người nói nói cười cười, về đến cửa thì nhìn thấy hai chú "chó sư tử'?



Hai cô gái buồn ngủ lắm rồi, mắt cũng không mở ra được nữa, còn cố gắng lấy tay nâng cằm.



"Minh Tâm?"



Cố Gia Huy đi lên vỗ vai Hứa Minh Tâm, cô tỉnh táo lại, trông thấy anh đã về, cô lập tức đứng lên.



"Anh về rồi à, nghe nói anh đã làm hô hấp nhân tạo cho người ta, đúng không?"



"Em nghe được ở đâu vậy?"



"Anh không cần biết tôi nghe được ở đâu, anh đã hôn người ta, cũng sờ vào người ta rồi đúng không?" Hứa Minh Tâm hơi không vui nói.



Suối nước nóng cũng chẳng phải là chỉ có một mình anh, những người khác đều không vội lên, anh vội vội vàng vàng làm cái gì?



Cô vừa nghĩ đến cái này thì trong lòng lại buồn bực.



Lệ Nghiêm nghe thấy vậy, anh ta nói: "Không phải hôn môi và vuốt ve, đây là thao tác cứu người cơ bản, ép lồng ngực, mới có thể ép nước ra, hiểu chưa?"



"Đúng thế, Minh Tâm, cậu cũng đừng tích cực quá, đây là thao tác y học bình thường."



"Thế tại sao người khác đều không lên, anh đi làm cái gì?"



"Tốt xấu gì thì anh ấy cũng là cấp trên, an toàn tính mạng của nhân viên là số một mà!"



Bạch Thư Hân giải thích.



Cô ấy hơi ngại ngùng nhìn Lệ Nghiêm, dù sao thì trước đó cô đã nói quyết tuyệt như thế.



Ánh mắt mà Lệ Nghiêm nhìn cô ấy rất là lạnh nhạt, giống như là nhìn một người lạ vậy.



Anh ta cố gắng không đánh mắt sang phía đó, anh đang khống chế cảm xúc của mình.



"Cô ấy mắc bệnh tim, thế việc anh hô hấp nhân tạo thì sao?" Cố Gia Huy nhìn dáng vẻ Hứa Minh Tâm ghen, anh không nhịn được cười: "Đúng là cô ấy mắc bệnh tim, cho nên ngất xỉu trong suối nước nóng, cuối cùng chìm vào nước. Cứu người là thật, nhưng người hô hấp nhân tạo không phải tôi làm, là Lệ Nghiêm, trùng hợp cậu ấy cũng ở đó. Cậu ấy là bác sĩ, cậu ấy không lên, tôi xông đến



động chân động tay làm cái gì."



"Là bác sĩ Lệ à?"



"Cái gì, là anh á!"



Bạch Thư Hân kinh ngạc hô ra tiếng.



"Xem ra lần tới chúng ta mới có thể chè chén được rồi, tôi không quấy rầy các cậu nữa, buổi tối tớ còn phải lái xe về."



Lệ Nghiêm không có trả lời Bạch Thư Hân, anh ta quay người rời đi. Bạch Thư Hân suốt ruột rồi, cô ấy túm lấy cánh tay anh, nói: "Anh đã hôn người ta và cũng sờ người ta rồi à?"



"Ơ? Thư Hân, chẳng phải vừa nãy cậu khuyên tớ, đó là thao tác cơ bản à?"



"Khác đấy, tớ tưởng là Cố Gia Huy!" Bạch Thư Hân nhìn Lệ Nghiêm rồi nói: "Anh có nhầm không vậy!"



"Anh là bác sĩ, anh cứu người bị thương, lẽ nào không đúng sao?"



"Nhiều người như vậy, cần anh đi sao?"



"Anh là bác sĩ, anh có chức nghiệp đạo đức. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi."



Lệ Nghiêm thản nhiên nói, anh đẩy bàn tay của Bạch Thư Hân ra.



Bạch Thư Hân không nghe cố chấp đuổi theo.



Hứa Minh Tâm nhìn mà đầu óc choáng váng.



Vốn dĩ là cô không thoải mái, sao lại biến thành Bạch Thư Hân không thoải mái rồi thế này?



Ngay lúc cô mơ hồ, đột nhiên hai chân treo lơ lửng, dọa cô hết hồn, cô ôm lấy cổ Cố Gia Huy theo bản năng.



Anh bất ngờ bế cô lên.



"Anh làm gì đấy? Bỏ tôi xuống, nếu bị người ta nhìn thấy thì phải làm sao?"



"Lúc này, mọi người đều đã đi ngủ hết rồi, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi."



Cố Gia Huy bế cô về phòng mình luôn, sức khỏe anh còn hơi yếu, nhưng bế cô thì vẫn thừa sức.



"Không ngờ em lại ghen kinh thế, hô hấp nhân tạo cho người ta cũng không cho làm à?"



"Nếu là trong lúc nguy cấp, tôi sẽ không ngăn cản anh. Nhưng mà có nhiều người như vậy, tại sao lại cứ phải là anh, Khương Tuấn cũng ở đó mà!"



"Tôi biết rồi, sau này làm bất cứ việc gì, tôi cũng phải suy nghĩ một chút, tôi là một người có vợ, có việc nên làm có việc không nên làm, cái này tôi vẫn biết."



"Biết là tốt, nghe bọn họ tám chuyện, bọn họ sắp biên thành phim truyền hình rồi!"



"Được rồi, em ở đây đợi tôi, tôi đi tắm, đợi lát nữa rồi đi ngủ."



"Lần này... phải trả tiền không?"



"Có số tiền nào nhỏ hơn một tệ không?"



"Có chứ, trong túi tôi còn có một tờ một đồng đây."



"Thế em ngủ đi."



Cố Gia Huy mỉm cười nói.



Rất nhanh, anh đã tắm xong, Hứa Minh Tâm đang nằm trên giường lướt weibo.



"Em thích mèo à?"



Anh đến gần nhìn một cái.



"Ò, chỉ cần là mèo thì tôi thích hết."



"Thế sau này em nuôi mèo, tôi nuôi em được không?"



Cố Gia Huy dịu dàng nói.



Lời này nặng nề rơi vào tai, phảng phất như ma âm, kéo dài không dứt.



Trái tim cô hung hăng run lên, lời này đúng là đã làm cô rung động.



"Được, này là anh nói đấy nhá, đợi chúng ta kết hôn rồi nuôi một phòng mèo."



"Ừ, em có thể nuôi một phòng mèo, nhưng tôi chỉ muốn nuôi một mình em."



Đời này, nuôi mình cô là đủ.



Hứa Minh Tâm nghe được lời này, trong lòng ấm áp.



Cô tựa vào trong ngực anh, tiếp tục nghịch điện thoại, mà anh thì cũng có một số việc cần xử lý.



Bầu không khí rất hòa hợp, tuy mỗi người đều có việc cần làm, nhưng lại chẳng buồn tẻ tí nào.



Khi chiếc đèn cổ có khắc chữ hán bận rộn, Hứa Minh Tâm đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.



Cô ngây thơ giống như một chú mèo, móng vuốt nhỏ còn quấn trên người anh.



Giờ phút này, trong lòng Cố Gia Huy rất thỏa mãn, anh biết rõ là ngủ cùng cô trên một chiếc giường rất là đau khổ, nhưng anh thà đau khổ, cũng muốn ôm cô đi vào giấc ngủ.



Đi cùng hạnh phúc thì rõ ràng đau khổ quá nhỏ bé không đáng kể.



Hôm sau, Hứa Minh Tâm thức dậy sớm, lần này cũng xem như là đã có kinh nghiệm.



Cô cười hì hì thưởng cho Cố Gia Huy một đồng tiền, rồi nhìn anh nhận lấy với vẻ rất trịnh trọng.



Cô đang định rời đi, thì lại nghe thấy âm thanh ở ngoài hành lang, hình như muốn hướng về phía này.



Cô giật mình vội vàng chạy nhanh như chớp vào nhà vệ sinh.



Rất nhanh đã có người gõ cửa.



Cố Gia Huy chỉnh trang phục xong, đi ra mở cửa.



Đứng ngoài cửa chính là người mà được cứu tối hôm qua, nằm một đêm ở bệnh viện, đã bình an trở về. Hứa Minh Tâm nhẹ nhàng mở ra một cái khe cửa, vừa khéo có thể nhìn thấy cảnh tượng ở cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK