Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Minh Tâm đi lên tầng trên, cô vẫn chưa tìm được nhà vệ sinh để vào, không ngờ sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân, thế mà có người ôm chặt cô từ đằng sau.



"Yêu tinh nhỏ của anh, hôm nay em mặc thật xinh, suýt nữa thì câu hồn anh đi rồi! Em có biết, vừa nãy tôi đi cùng em lên tầng, nhìn thấy cái mông em lắc tới lắc lui, làm lòng anh ngứa ngáy!"



Hứa Minh Tâm nghe thấy cái giọng nói này, trong lòng lộp bộp một cái.



Là Cố Tử Vị!



Cô nhận ra giọng nói này.



"Anh buông tôi ra!"



Cô hoảng hốt lo sợ kêu lên.



Cố Tử Vị cũng nhận ra giọng nói của Hứa An Kỳ không đúng lắm, anh ta vội vàng quay người cô lại, sau khi nhìn rõ mặt cô, Cố Tử Vị nhíu chặt chân mày: "Sao lại là cô?"



Đúng lúc này, Hứa An Kỳ đẩy cửa đi ra, liền nhìn thấy hai người đang dây dưa, nháy mắt, sắc mặt cô ta lạnh xuống.



"Cô đang làm cái gì ở đây vậy? Hứa Minh Tâm, cô còn muốn câu dẫn bạn trai tôi nữa hả? Rốt cuộc cô có biết xấu hổ không vậy?"



Hứa An Kỳ xông lên, bắt lấy cánh tay cô rồi đẩy cô xuống đất.



Mặc dù trên đất đã trải thảm mềm, cô ngã thì vẫn đau.



"Tôi không có!"



"Còn nói không có, cô nghĩ tôi là con ngốc à? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn như vậy, tôi sẽ không khách khí nữa đâu!'



Hứa An Kỳ hung hăng nói, mà đúng lúc này, sau lưng cô ta chợt truyền đến một giọng nói lạnh lẽo của, không có một tí tia tình cảm nào, như là giọng nói đến từ địa ngục vậy.



"Cô muốn không khách khí với vị hôn thê của tôi? Cô đã hỏi qua tôi chưa?"



Hứa An Kỳ nghe vậy, trong lòng lộp bộp một cái, vội vàng quay người lại.



Cố Gia Huy đi lên, con mắt hung hăng nheo lại, trong mắt tỏa ra lãnh ý đáng sợ.



Cô ta chạm đến ánh mắt sâu thẳm, này, cả người run lên, cảm giác sống lưng lạnh buốt.



Cô ta nghĩ đến, lần trước Cố Gia Huy dẫn Hứa Minh Tâm tới nhà đòi công đạo, cô ta đã bị một cái tát.



Cô ta hơi sợ, kéo kéo Cố Tử Vị, nói: "Anh mau nói cho tam gai biết, vừa nãy là cô ta quấy rối anh, trùng hợp bị em bắt gặp, em mới tức giận đẩy cô ta! Nếu cô ta ngay thẳng, em cũng không vô duyên vô cớ gây sự!'



Cô ta trông mong Cố Tử Vị xuất đầu cho cô ta, nhưng giờ phút này, Cố Tử Vị cũng đang khiếp đảm.



Vết thương trên người anh ta vừa mới khỏi hẳn, anh ta không muốn lại vào bệnh viện một lần nữa.



"Chú ba, hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm!"



Cố Gia Huy không đếm xỉa tới hai người, đi lên trước đỡ Hứa Minh Tâm đứng dậy, cẩn thận kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, xác định cô không có bị thương, anh mới thở phào một hơi.



Bàn tay to của anh quấn quanh eo cô, ôm chặt cô vào trong ngực, anh nói: "Nếu như còn có lần sau, cũng đừng trách tôi không khách khí. Cậu ba Cố tôi hung danh ở ngoài, thanh danh vẫn luôn không dễ nghe, tôi cũng không ngại để cho truyền đi nhiều hơn một cái, nói tôi thích đánh phụ nữ!"



"Tôi... sau này tôi không dám làm thế nữa."



Hứa An Kỳ lập tức xuống giọng, cắn răng nói.



Cố Gia Huy thấy thế, quét mắt liếc Cố Tử Vị một cái, còn chưa mở miệng, Cố Tử Bị đã gật đầu theo: "Tôi, sau này tôi cũng không làm thế nữa, chú ba."



"Ừ, tuy tôi không biết mình có thích đánh phụ nữ hay không, nhưng tôi lại khá thích dạy dỗ con cháu, dù sao thì anh cả chị dâu thường xuyên bận rộn công việc ở tập đoàn, đối với việc dạy dỗ con cháu, tôi lại rất vui lòng chia sẻ cùng anh cả chị dâu."



"Không... không cần đâu chú ba, cháu sẽ quản tốt bản thân ạ."



"Thế là tốt nhất."



Anh thản nhiên nói, giọng điệu lạnh nhạt, rơi vào tai Cố Tử Vị thì như là âm thanh đến từ địa ngục vậy.



Tôn La Sát này!



Cố Tử Vị đưa mắt nhìn anh đi xa, có hơi tham lam nhìn Hứa Minh Tâm.



Trước kia, nếu anh ta biết nhà họ Hứa còn có cô con gái thứ hai xinh như vậy, anh ta cũng sẽ không cần Hứa An Kỳ!



Cậu ba Cố này chẳng qua là ỷ vào có ông cụ yêu thương, đợi ông cụ qua đời, anh ta muốn nhìn xem Cậu ba Cố này có thể ngang ngược được bao lâu!



...



Hứa Minh Tâm xuống lầu, vội vàng đi toilet.



Làm cô nhịn hỏng rồi.



Đi vệ sinh xong, cô không nhịn được bắt đầu giáo huấn cậu ba Cố.



Làm người thì nhất định phải khiêm tốn, ngang ngược như vậy, rất dễ kết thù đấy.



Vốn dĩ ở nhà họ Cố đã bước đi khó khăn, lại cứ gây khó dễ cho Cố Tử Vị, cái này sao được?



"Cậu ba Cố, anh phải yêu thương thế hệ sau!"



"Ừ, biết rồi."



"Cậu ba Cố, anh không nên hung dữ, mặt anh vốn đã dọa người, anh còn xụ mặt nữa thì có còn để cho người ta sống nữa không?"



"Ừ, biết rồi."



"Thế lần sau không chấp nhặt với Cố Tử Vị nữa có được không?"1



"Không được."



"Ách..."



Hứa Minh Tâm tức giận trừng mắt một cái rồi nói: "Cậu ba Cố, tính khí của anh có thể sửa không?"



"Tôi đã sửa rất nhiều rồi, em không nhìn ra tôi rất thuần lương sao?"



"Thuần cầm thú ấy."1



Cô bất đắc dĩ nói.



Bữa tiệc còn chưa kết thúc, cô cũng không tiện về trước.



Cô kéo Cố Gia Huy vào góc, chuyên tâm ăn uống.



Thợ làm bánh ngọt nhà cô làm ngon không còn lời nào để nói, bánh trứng muối cho vào miệng thì tan luôn, cô thích lắm.



Trước kia luôn không ăn được, bởi vì đồ ăn ngon đều cho Hứa An Kỳ trước, lúc đến lượt cô thì chẳng còn gì.



Bây giờ khó khăn lắm mới được ăn thoải mái, cô không thể bỏ qua.



Cô lấy hết đồ ăn ngon ở trước mặt Cố Gia Huy, giống như một con mèo nhỏ, lấy ra con chuột mà mình thích nhất khoe trước mặt người trong lòng.



Cô không nỡ ăn miếng đầu, khăng khăng bảo anh nếm thử.



Cố Gia Huy chạm đến ánh sáng rực trong mắt cô, còn có một chút ánh sáng lấp lánh, gọi là mong chờ.



Anh không nỡ từ chối ý tốt của cô, nếm một miếng.



Rất ngọt...



"Ngon không?"



"Rất ngon."



"Ngon thì đúng rồi, những cái này đều là món bánh kem sở trường của đầu bếp nhà tôi, anh thử đi, không đủ tôi đi lấy thêm!"



"Được."



Anh mỉm cười.



Hứa Minh Tâm là cật hóa tiêu chuẩn, hai đĩa bánh ngọt, không đến mười phút cô đã ăn xong rồi.



Sau khi ăn xong, cô lại vui vẻ cầm đĩa đi càn quét tiếp.



Có người nhìn thấy dáng vẻ của cô, không nhịn được cười trộm sau lưng.



"Có phải cậu ba Cố không cho ăn cơm không thế? Cô nhìn dáng vẻ cô ta kìa, cứ như là quỷ chết đói đầu thai vậy."



"Đúng thế đúng thế, thật là mất mặt, ăn như heo vậy!"



Hứa Minh Tâm vừa mới lấy một cái bánh bơ, nghe thấy lời này, ngón tay run lên, cô đặt cái đĩa xuống.



Cô chỉ chú ý bản thân, cô đã quên mình còn liên quan đến thể diện của Cố Gia Huy nữa.



Tuy cô có hơi không nỡ, nhưng cô không lấy nữa.



Cô đang định quay người rời đi, nhưng không ngờ lại đụng vào một bức tường thịt.



Cố Gia Huy đứng đằng sau, chặn đường cô.



"Anh làm gì vậy?"



Cô nghi hoặc.



"Muốn ăn gì?"



Anh hỏi.



"Không... không ăn nữa, tôi ăn đủ rồi!"



"Em có ăn thêm nữa cũng không béo đâu, sợ gì? Đưa mắt nhìn cả chỗ này, những cô gái ở bữa tiệc có dám mở rộng cái bụng ăn nhiều như em không?"



"Anh..."



Mấy cô gái cạnh đó nghe thấy, tức đến giậm chân.



Bọn họ chú trọng dáng người, đúng là sẽ không ăn những đồ ăn có năng lượng cao, ăn hoa quả, còn phải chú ý đến calo.



Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô vốn còn hơi tủi thân, giờ phút này sạch sành sanh không còn gì.



Chắc chắn là Cố Gia Huy đã nghe thấy mấy bà rảnh rỗi buôn dưa lê rồi, cho nên đi ra xả giận cho cô.



Lời này, đúng là tức chết người không đền mạng. "Nhưng tôi đã ăn nhiều lắm rồi, rất giống heo!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK