Một mặt thì nói: "Cái này có ăn được không", một bên thì rất thành tạo bỏ một cái vào trong hộp mỳ ăn cùng.
Khương Tuấn trợn mắt há hốc mồm, đây có còn là ông chủ không ăn đồ ăn khói lửa nhân gian nhà anh ấy nữa không hả?
Đội trưởng cứu hộ ở đằng sau cũng trố mắt đứng nhìn: "Bây giờ có cần chúng tôi cứu không? Sao tôi lại cảm thấy đi vào còn quấy rầy bọn họ nhỉ?"
"Yên lặng quan sát..."
Khương Tuấn nói.
Thế là mọi người đợi ở trong cái đình phía bên ngoài, bi thống ăn cẩu lương.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã ăn xong hộp mỳ, Hứa Minh Tâm cũng hài lòng thỏa dạ, cô thu dọn túi rác một chút.
"Haiz, tôi vẫn muốn ở đây với anh thêm một lúc nữa, nhưng mà đội cứu hộ đã tới rồi, chúng ta xuống núi thôi."
"Nếu em thích, lần sau chúng ta lại đến tiếp."
"Cũng đúng, đi thôi."
Dưới sự dìu đỡ của Cố Gia Huy và đội cứu họ, Hứa Minh Tâm thong thả xuống núi, bác sĩ được được gọi tới.
Cô nhìn thấy Lệ Nghiêm thì sửng sốt, sao anh ta cũng đến đây rồi vậy.
Lệ Nghiêm giúp cô xử lý miệng vết thương, anh ta bảo cô chú ý về chạm nước và đi đường, khoảng một tuần là có thể khỏi.
Lệ Nghiêm làm xong, anh ta nói: "Cô có thấy Thư Hân không? Tôi với con bé nói chuyện điện thoại, con bé ầm ĩ với tôi mấy câu xong thì cúp máy, tôi còn không biết con bé đang ở đâu."
"Lần này anh tới là để tìm Thư Hân à?"
"Vừa đến đã gặp cô bị thương, xem ra duyên phận của chúng ta cũng không mỏng."
Cố Gia Huy ở bên cạnh nghe thấy câu này, trong lòng hơi khó chịu.
"Cậu với cô ấy duyên phận rất mỏng."
Anh không nhịn được xen mồm vào.
Lệ Nghiêm thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, yên lặng.
"Minh Tâm, bây giờ em ở đây nghỉ ngơi, tôi tìm Lệ Nghiêm có việc."
Cố Gia Huy khẽ nhíu mày, vội vàng nói, sau đó anh kéo Lệ Nghiêm đi.
Vừa đi ra khỏi cửa, anh ta liền nhận ra là Cố Gia Huy không thích hợp, trên trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi lạnh cũng chảy ra.
"Cậu sao vậy?"
"Hình như tôi ngộ độc thực phẩm rồi."
Một tiếng sau, Cố Gia Huy đi ra khỏi bệnh viện gần đó, anh đã rửa ruột rồi uống thuốc, sắc mặt có hơi tái nhợt.
Lệ Nghiêm đưa anh về rồi nói: "Tôi đề nghị cậu nằm viện thêm thì tốt hơn, ở đây không có bất kỳ dụng cụ chữa bệnh gì, cho dù tôi ở đây, cũng bó tay chẳng làm gì được, tôi chỉ có thể kê cho cậu một ít thuốc thôi."
"Việc này không được cho Hứa Minh Tâm biết, nếu không cô ấy sẽ lo lắng về tôi."
"Vừa nãy cậu đã ăn mấy cái đồ linh tinh gì vậy, tôi đã xem dạ dày qua màn hình, toàn là thực phẩm rác rưởi."
"Đó không phải là thực phẩm rác rưởi, đó đều là đồ mà Hứa Minh Tâm thích ăn."
Lệ Nghiêm nghe được câu này, anh ta đã ngửi được mùi chua thối của tình yêu rồi.
Vậy mà lại bị nhét cẩu lương: "Làm một bác sĩ, tôi cần phải nói cho cậu biết, môi trường lớn lên của các cậu không giống nhau, hệ thống miễn dịch và kháng thể mà cơ thể sản sinh ra là khác nhau. Cô ấy ăn đồ này sẽ không sao, nhưng cái dạ dày quý giá kia của cậu, thì không ăn được những thứ này. Đối với cậu mà nói thì những đồ đó đều là thuốc độc, cậu thủng dạ dày thì đừng có tìm tôi, tôi
không cứu cậu đâu."
"Cậu đừng có rủa tôi."
"Làm một bác sĩ, tôi rất có trách nhiệm nói cho cậu biết, cậu sẽ chết thật đấy!"
Lệ Nghiêm trịnh trọng nói.
Cố Gia Huy bất đắc dĩ lắc đầu, người anh em này của anh nghiêm túc quá, chuyện gì cũng thích quan trọng hóa vấn đề, tỏ ra cứng nhắc nặng nề.
"Tôi muốn đi vào thế giới của cô ấy."
"Cậu và cô ấy vốn không cùng một thế giới."
"Nhưng cuối cùng có một người thỏa hiệp, cô ấy không đủ thông minh, lại nhát gan, chắc chắn không chấp nhận được những điều này. Tôi sợ cô ấy vất vả, cho nên tôi chủ động đi vào thế giới của cô ấy."
"Thế nên cậu liền ăn thực phẩm có độc hả?"
"Dù sao thì từ từ thích nghi, lần đầu tiên ăn vào sẽ nằm viện, lần thứ hai có khi chỉ cần truyền nước với tiêm là được, lần thứ ba có khi là có thể uống thuốc. Thêm mấy lần nữa, sẽ thích ứng được thôi."
"Cậu giỏi chịu dày vò thật đấy, tôi lại có trách nhiệm nói cho cậu biết, tuổi thọ của cậu sẽ giảm."
"Cậu đừng có nghiêm túc như thế được không hả? Cậu không thấy đây là một chuyện rất hạnh phúc à?"
"Lấy tính mạng ra đùa giỡn, chẳng hạnh phúc tí nào."
"Đó là vì cậu chưa gặp được người mình yêu, có thể vì cô ấy mà trả giá hết thảy, vui vẻ chịu đựng."
Lệ Nghiêm đang thu dọn hòm thuốc của mình, nghe thấy câu này, ngón tay hung hăng ngừng lại.
Dừng lại khoảng mấy giây, anh ta mới khôi phục bình thường.
"Tôi phải đi tìm Thư Hân đây, tôi không quấy rầy hạnh phúc của cậu nữa. Đúng rồi, Lan Hoa sắp về rồi đấy, cô ấy cũng xin phép rồi."
"Sao cô ấy không nói cho tôi biết? Chuyện gì cũng đều phải thông qua miệng cậu vậy?"
"Cái đó thì tôi không biết, cậu phải đi hỏi cô ấy."
Lệ Nghiêm thản nhiên nói.
Sau đó, anh ta xách theo này nọ rồi quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, Lệ Nghiêm đã tìm được Bạch Thư Hân, cô ấy mệt đến nỗi thở hồng hộc, còn bị người trong bộ phận sai bảo mua này mua kia, đến giờ mới thở hổn hển.
"Bạch Thư Hân."
Đột nhiên, cô ấy nghe thấy có người gọi tên cô ấy, nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp là giọng nói của Lệ Nghiêm, cô ấy còn tưởng là người ở bộ phận lại bảo cô ấy đi mua đồ, cho nên cô ấy nhanh chóng đáp lại.
"Đến đây đến đây, muốn mua cái gì?"
Cô ấy vội vàng quay người lại, thì nhìn thấy Lệ Nghiêm, khuôn mặt nhỏ lập tức trầm xuống, bực mình nói: "Sao anh lại đến đây?"
"Anh đã hẹn với em rồi mà, cuối tuần đến nhà chú ăn cơm, nhưng em lại chạy đến đây. Cúp điện thoại của anh, thì tất nhiên anh phải đến tìm đến đây rồi."
"Anh là người đồng ý với chú, người phải đi ăn cơm, không phải em, tại sao em phải đi."
"Đúng là càng lớn càng không có quy củ, bên chỗ chú anh đã giải thích thay em rồi, cho nên lần này anh không truy cứu."
"Tùy anh!"
Cô bực mình nói, đúng lúc này có người kêu Bạch Thư Hân đi mua nước.
Cô lập tức làm theo.
Lệ Nghiêm nhíu chặt chân mày, tính tình của cô vẫn luôn kiêu căng, sợ nhất là phục tùng.
Cho nên cô không chịu tham gia quân ngũ, cố ý đổi chuyên nghành.
Nhưng hiện tại, cô lại nén giận, đi mua nước giúp người ta ư?
Anh bám theo, thấy Bạch Thư Hân vất vả đi đến quầy bán hàng, cầm mấy chai nước đưa cho đồng nghiệp.
Nhưng những người đó chẳng có một câu cảm ơn, thậm chí còn không chả một đồng nào.
Bạch Thư Hân cũng không giận, cô còn hòa nhã, quay người đi về.
Lệ Nghiêm không muốn nhìn Bạch Thư Hân bị bắt nạt, anh xông lên trước rồi nói: "Tại sao mấy người lại sai em ấy, không có tay không có chân à?"
"Người này là ai vậy, tôi sai bảo thực tập sinh mới đến văn phòng thì có liên quan gì đến anh không?"
"Ông đây đánh anh đấy, có liên quan đến anh không?"
Lệ Nghiêm ngang ngược nói, sau đó anh ta liền nắm áo người nọ, nắm tay cũng giương cao lên.
Bạch Thư Hân lập tức vọt qua ngăn cản, kéo anh lại, còn thấp giọng nhận lỗi với người nọ.
"Chẳng hiểu ra làm sao."
Đối phương mắng một tiếng.
Sắc mặt Lệ Nghiêm âm trầm, nắm tay nắm lại kêu canh cách, nhưng lại bị Bạch Thư Hân cưỡng chế kéo đi.
Lệ Nghiêm nắm chặt bàn tay nhỏ của cô rồi nói: "Về nhà với anh, em ở trong tập đoàn của Cố Gia Huy bị người ra bắt nạt thành thế này, thì sao anh có thể mặc kệ em đi ra ngoài đây? Anh nuôi em, em cần gì phải vất vả?"
"Lệ Nghiêm, anh đủ rồi đấy! Anh là anh, em là em, bố mẹ cũng không còn nữa, anh không cần quản em nữa. Em có cuộc sống của em, em thích cuộc sống như thế này. Thứ mà anh cho em, đó đều là của anh, không phải của em!"
"Của anh chính là của em!" Lệ Nghiêm lạnh giọng nói.