Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em nghĩ anh ba sẽ lừa em sao?"



Cố Yên nghe vậy, trong lòng có một chút tuyệt vọng.



Mặc dù cô ấy và anh cả không thân nhau, nhưng cô ấy cũng không muốn nhìn thấy anh em bọn họ tàn sát lẫn nhau.



Nhưng nếu như thật sự là anh cả đã ra tay trước, vậy thì chính là đang ép anh ba phản kháng rồi.



"Cho dù anh cả không trực tiếp tham gia vào trong đó, nhưng anh dám khẳng định, anh ta chắc chắn có nhúng tay từ giữa. Em yên tâm, hung phạm tòng phạm, anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ tên nào."



"Anh ba... anh làm vậy là vì anh hai sao? Có đáng không? Đây rõ ràng là một canh bạc. Anh hủy anh cả, vậy người tổn thương nhất định là bố, căn cơ tổn thất chắc chắn cũng là cơ nghiệp của nhà họ Cố! Hiện tại anh cả và anh có lực lượng ngang nhau, thể nào cũng sẽ lưỡng bại câu thương* đó!" (Lưỡng bại câu thương: cả hai đều thiệt hại).



"Anh hai là bảo vệ anh... nên mới chết..."



Tiếng nói của Cố Gia Huy khẽ dừng lại, mang theo bi thương nhàn nhạt.



Chuyện này, dù đã trôi qua nhiều năm, nó cũng luôn khắc khoải trong lòng anh.



Anh không qua được cái cửa của chính mình.



Anh thà rằng người chết là mình.



Anh hai và Ôn Thanh Vân đều đã xác định ngày cưới, Thanh Vân cũng đã mang thai.



Chỉ chờ anh ấy về đến Kinh Đô, báo cáo mọi chuyện với bố, nhưng không ngờ du thuyền lại nổ tung.



Anh hai đã cho mình chiếc phao cứu đắm cuối cùng, rồi đẩy anh xuống biển.



Sau đó du thuyền bốc khói, thân ảnh của anh ấy liền bị ngọn lửa chôn vùi.



Có khi đến chết, anh cũng không thể quên được cái hình ảnh đó.



Du thuyền cuối cùng nổ mạnh, hài cốt không còn.



Anh muốn tìm được hài cốt của anh hai, để anh ấy lá rụng về cội cũng không được, đây là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào đây.



Người anh thân nhất của anh, vì anh mà chết, bây giờ còn lại cô nhi quả phụ, chỉ có thể sống qua ngày trong tưởng niệm.



Anh đã mắc nợ quá nhiều quá nhiều.



Cố Yên nghe vậy cũng lâm vào trầm mặc, trọng tâm câu chuyện bỗng trở nên đa cảm.



Cố Gia Huy lại rót thêm một chén rượu mạnh, rồi ngửa đầu uống.



Liên tục mấy chén, Cố Yên cũng không khuyên, bởi vì cô biết mình căn bản không khuyên nổi.



Đây là nút chết không giải được trong lòng Cố Gia Huy.



Người uống rượu như thế, là dễ say nhất.



Hai chai rượu brandy có độ tinh khiết cao đi vào cổ họng, Cố Gia Huy đã có chút không chịu nổi.



Cố Yên thấy anh uống cũng xấp xỉ rồi, cô ấy mới ngăn lại: "Về thôi, Minh Tâm vẫn đang đợi anh đó."



Cố Gia Huy vốn còn muốn uống tiếp, nghe đến câu này, anh do dự một lát, cuối cùng đặt chén xuống.



"Anh ba, nếu ngày ấy anh chết rồi, anh sẽ không gặp được Hứa Minh Tâm nữa."



"Cho dù không gặp được anh, anh tin là cô ấy cũng sẽ tìm được một người yêu mình, làm bạn cả đời. Anh tình nguyện... cô ấy chưa gặp anh, anh hai vẫn còn sống."



Cố Yên nghe vậy thì lâm vào trầm mặc.



Xem ra... chấp niệm của anh ba rất sâu.



Cô ấy dìu Cố Gia Huy về phòng.



Hứa Minh Tâm đã tỉnh lại lâu rồi, cô thấy anh uống say khướt thì không khỏi kinh ngạc: "Sao lại uống thành như vậy?"



"Tôi và anh ba nói chuyện, không nhịn được liền uống nhiều, tôi đi chuẩn bị canh giải rượu."



"Ừ, tôi ở lại chăm sóc cho."



Cô cởi quần áo và giày cho Cố Gia Huy, hao hết sức chín trâu hai hổ mới kéo anh lên được giường.



"Trời ơi... sao lại nặng như này, anh nên giảm béo rồi đấy."



Cố Gia Huy nghe thấy lời cô nói, anh không kìm được kéo tay cô, sau đó ôm cô vào lòng.



"Em đang nói xấu tôi."



"Đù, anh chưa say à, thế mà anh còn để tôi chuyển cả nửa ngày!"



"Vừa nãy đúng là không tỉnh táo, bây giờ tốt hơn một chút rồi, bởi vì thuốc giải rượu của tôi đã có hiệu quả."



Thuốc giải rượu của anh chính là Hứa Minh Tâm.



Hứa Minh Tâm thở hồng hộc trừng mắt liếc anh một cái: "Anh không cho tôi uống rượu, kết quả anh lại uống say thành thế này, thật quá đáng. Điển hình của chỉ cho quan phủ phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn!"



Cô vừa nói xong, không ngờ Cố Gia Huy lại hôn tới.



Hứa Minh Tâm không có sức chống cự, có lẽ là mùi rượu trên người anh bức người, cô hít lâu như vậy, cũng cảm thấy cả người nóng lên, đầu óc choáng váng.



Cô nghĩ... mình cũng say rồi, nếu không thì sao đầu óc lại choáng váng, mất đi lý trí.



Cô lại... trầm luân trong nụ hôn này, không thể tự thoát ra.



Mà người nào đó đang ở trong phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu bỗng rùng mình.



"Cô tư, cô sao vậy?" Người giúp việc quan tâm hỏi.



"Tôi đang rùng mình nổi da gà đây, chết tiệt, tôi quên thu mic rồi."



Tiếng của cái tai nghe này thật sự là quá tốt rồi, cô đã nghe được hết âm thanh trao đổi của bọn họ, ngấy chết đi được.



Cô vội vàng tháo tai nghe ra, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.



Cô xoa xoa hai má, hai má nóng bừng, chỉ sợ bây giờ đã đỏ bừng rồi.



Cô và Lệ Nghiêm quen nhau từ đại học đến bây giờ cũng đã được tám chín năm rồi, quen nhau thân nhau mến nhau, đến bây giờ cũng chưa từng triền miên như vậy.



Cô và Lệ Nghiêm một đường đi đến đều là trong quy củ trong khuôn phép, bọn họ cũng chưa từng nắm tay nhau.



Tốc độ của anh cô thì lại rất nhanh, giờ mới có mấy tháng thôi mà.



Nắm tay rồi, cũng hôn rồi ôm rồi, nếu mà không phải vì Hứa Minh Tâm tuổi còn nhỏ, chỉ sợ cái gì nên xảy ra thì cũng đã xảy ra hết rồi.



Ay, tốc độ theo đuổi người của cô, đáng ra phải đăng lên báo.



....



Sau đó Hứa Minh Tâm đã nhận được cuộc gọi của Cố Yên, cô ấy bảo là cô ấy không mang canh giải rượu lên nữa, sợ quấy rầy chuyện tốt của hai người.



Lúc này, cô mới nhớ ra chuyện tai nghe, hai má đỏ bừng.



"Xin... xin lỗi nhé, tôi.... tôi quên mất..."



Hứa Minh Tâm hơi ngượng ngùng nói.



"Ay, tuổi trẻ thật là tốt, tinh thần phấn chấn bồng bột mà!"



"Rõ ràng... là anh hai cô đùa giỡn lưu manh mà?" Hứa Minh Tâm nói với vẻ vô tội.



"Anh ba tôi đã một đống tuổi rồi, cũng không cần mặt mũi nữa, tôi còn để ý cái gì? Tôi biết phải đối phó với Lệ Nghiêm như thế nào rồi, cảm ơn hai người đã thị phạm cho tôi!"



"Là sao?"



Hứa Minh Tâm còn chưa hiểu hết toàn bộ đâu, Cố Yên đã cúp máy rồi.



Giấc này, Cố Gia Huy ngủ không an ổn.



Trong giấc mơ, cảnh tượng bốn năm trước lại hiện lên.



Vốn đã dự định đi máy bay rồi, nhưng không ngờ máy bay tạm thời hủy chuyến, bọn họ buộc phải đi du thuyền, chẳng qua là mất thời gian nửa ngày mà thôi.



Nhưng không ngờ, trên du thuyền lại xảy ra tai họa bất ngờ, mấy vị khách không mời mà tới lao ra.



Du thuyền đã bị chôn thuốc nổ, những người đó mang súng hành hung, mục đích chỉ có một, đó là giết bọn họ.



Là Cố Trường Quân kiên quyết nán lại, chặn những người đó để anh chạy đi trước.



Anh thành công tránh được một kiếp, nhưng....



"Đừng mà!"



Anh trơ mắt nhìn Cố Trường Quân đứng trên boong tài, chung quanh toàn bộ là biển lửa.



Một ngọn lửa hung lãnh cắn nuốt tới, chôn vùi anh ấy, sau đó anh còn nghe thấy tiếng súng.



Nhanh chóng mãnh liệt mà lại kịch liệt.



Anh có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt anh hai, anh ấy không muốn chết.



Nhưng anh ấy cũng không muốn để Cố Gia Huy chết cùng anh ấy.



"Đừng mà..."



Hứa Minh Tâm nhìn người đàn ông trên giường, anh đã kêu hai lần "đừng mà" rồi.



Trên trán anh thấm đầy mồ hôi, gân xanh giật giật, thoạt nhìn có hơi dọa người.



Hai tay của anh túm chặt lấy chiếc chăn, các đốt ngón tay trắng bệch, có thể thấy được là anh vô cùng dùng sức.



Hứa Minh Tâm muốn lau mồ hôi cho anh, lại không ngờ cô vừa lại gần, Cố Gia Huy chợt ra tay, bóp chặt cổ tay cô.



Anh vẫn chưa tỉnh lại, mà là phản ứng bản năng.



Anh dùng sức rất lớn, nắm chặt cổ tay cô.



Nháy mắt, cổ tay cô đã đỏ bừng một vòng, đau đến tận tim.



"Đau..." Hứa Minh Tâm nhíu mày, không kìm được hô ra tiếng, nhưng người đàn ông trên giường hoàn toàn không nghe được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK