"Suy cho cùng là cháu đã làm không tốt, cháu phải bù đắp lại thế nào đây?"
"Sắp đến giờ chuẩn bị cơm tối rồi, cô Hứa có muốn hỗ trợ không?"
"Muốn muốn muốn!"
Hứa Minh Tâm gật đầu lia lịa, cô chạy nhanh đến phòng bếp.
Nhưng mà cô chỉ biết nấu một số món bình thường, còn những món đầy đủ sắc hương vị như ảnh chụp thì chỉ tham khảo thôi, bản thân có lòng nhưng vô lực.
Khi mà cô đang lúng túng, dì phòng bếp mỉm cười: "Cô Hứa, cô chỉ cần để ông chủ nhìn thấy tấm lòng của cô là được, tôi tin là cho dù cô nấu cái gì, ông chủ đều sẽ thích."
"Nói cũng đúng, quan trọng là tấm lòng mà!"
Hứa Minh Tâm gật đầu, cô ở trong phòng bếp bận rộn một trận, chẳng mấy chóc đã được ăn cơm tối rồi.
Cố Gia Huy đi xuống, anh thấy Hứa Minh Tâm đang ân cần bê thức ăn.
"Cậu ba Cố, anh xuống rồi à, mau đi rửa tay rồi ăn cơm, nếm thử những món này đi, ngon lắm đấy!"
Cố Gia Huy nhìn dáng vẻ đang bận rộn của cô, trông cô như con bươm bướm vỗ cánh tung tăng, hai mắt sáng lấp lánh, cứ như là ngôi sao trên thiên cung vậy.
Vợ còn nhỏ, vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao anh có thể hà khắc với một đứa trẻ cơ chứ?
Huống hồ, thái độ nhận sai của cô còn thành khẩn như này, cô còn biết nấu cơm dỗ anh vui, điều này đã là cực kỳ đáng quý rồi.
Cố Gia Huy rửa tay xong thì ngồi xuống, Hứa Minh Tâm thấy anh đã ăn thử một miếng, cô hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không?"
"Mùi vị đúng là rất ngon, không ngờ tay nghề của em tốt như vậy à?"
"Món ăn ngon như vậy, chắc chắn không phải tôi nấu đâu, là dì nấu đấy."
"Thế món nào là món em nấu?"
Cố Gia Huy quét mắt nhìn bàn ăn một vòng, anh muốn chọn cái đĩa đồ ăn xấu nhất, nhưng lại không có.
"Tôi... kỹ thuật nấu nướng của tôi không tốt lắm, tôi cũng sợ làm ra món bóng đêm nào đó, để anh ăn vào rồi hỏng bụng mất, nên là... tôi không có xuống bếp phá họa phòng bếp nữa."
"Đây chính là thái độ nhận lỗi của em hả?"
Cố Gia Huy tức gần chết, anh còn tưởng Hứa Minh Tâm vất vả nấu cơm cho anh ăn cơ.
Kết quả, trên bàn này chẳng có một món nào là cô nấu hết!
"Thái độ nhận lỗi của tôi tốt lắm, anh xem những hoa quả này đều là tôi rửa đó! Cà chua hình con thỏ cũng là tôi vất vất vả vả điêu khắc đó! Hơn nữa anh xem, trên bề mặt của mỗi một loại quả tôi đều khắc ba chữ "tôi xin lỗi", tôi rất khổ cực khắc đó, còn suýt cắt vào tay nữa!"
Hứa Minh Tâm xòe ngón tay thon dài của mình ra trước mặt anh, năm đầu ngón tay đã đỏ thật, còn có vết cắt vào tay, xem ra không phải là giả vờ.
Cố Gia Huy bất đắc dĩ, anh thật sự quá dễ mềm lòng rồi, anh bị cô nhóc này lừa gạt hai câu thì liền muốn bỏ qua chuyện này.
"Anh ăn một cái đi, xem xem cà chua tôi làm có ngon không."
Cô cầm một quả cà chua mà mình đã khắc hình con thỏ lên, sau đó rất là chân chó đưa sang.
Cô chỉ cắt hai miếng... cắm vào hai cái tai mà thôi!
Vẻ mặt Cố Gia Huy tràn đầy bất lực, nhưng anh vẫn ăn.
"Có ngon không? Cà chua tôi đã chọn lựa kỹ càng đấy, bảo đảm rất ngọt."
"Hứa Minh Tâm, tôi đã ở trong thư phòng suy nghĩ lại về bản thân, là tôi đã sai."
"Hả?"
Cố Gia Huy giận đến nỗi hồ đồ rồi à? Sao anh lại nghĩ là anh sai cơ chứ?
Tiêu rồi tiêu rồi, anh sẽ không tức đến nỗi hỏng não đấy chứ?
"Cậu ba Cố... anh... anh sáng suốt một chút được không?"
"Tôi rất tỉnh táo."
Đúng lúc này, Khương Tuấn tới, trong tay còn cầm một cái hộp hình chữ nhật đóng gói đẹp đẽ.
"Ông chủ, đồ anh cần đây."
"Ừ, lui xuống đi."
Hứa Minh Tâm nhìn chằm chằm vòa cái hộp đấy, nơ bướm, giấy gói hàng hình nụ hoa, trông có vẻ rất cao cấp.
"Mở ra xem đi, món quà mà tôi chuẩn bị cho em đấy."
"Tôi... tôi thi tệ như thế, tôi vẫn có quà sao?"
Hứa Minh Tâm chỉ vào mũi mình, cô cảm thấy khẳng định là cô đang nằm mơ.
Cô thấy Cố Gia Huy gật đầu khẳng định, không giống giả mạo gì.
Đây là sự tĩnh mịch trước khi bão tố ập đến à? Hay là Cố Gia Huy tức nước vỡ bờ, cảm thấy mình gỗ mục khó điêu khắc, bỏ mặc mình?
Quà này, lấy hay không lấy đây?
"Không muốn bóc ra à?" Cố Gia Huy nhíu mày hỏi.
Hứa Minh Tâm gật đầu.
"Chẳng nhẽ còn cần tôi bóc giúp em à? Nhanh tay lên."
Giọng điệu của Cố Gia Huy hơi nghiêm khắc, Hứa Minh Tâm vội vàng đi mở cái hộp ra.
Lần trước, ăn đã tặng cô giày cao gót, vậy lần này thì sao?
Cái hộp dài dài, có thể chứa cái gì...
Cái gì?
Đề học bổ sung hả?
Hứa Minh Tâm trợn tròn mắt, nhìn đồ vật bên trong chiếc hộp, không dám tin vào cái đồ bên trong chiếc hộp.
Cô dụi dụi mắt, cô sợ mình gặp ảo giác rồi nhìn nhầm.
Sao lại là cái này?
"Cái này... cái này là đồ anh tặng tôi à?" "Nếu em thi tốt, trời nam biển bắc, kỳ trân dị bảo tùy em chọn. Nếu em thi không tốt, em cứ ở nhà học bù cho tôi, năm nay em cũng đừng mong sống vui. Tôi đã suy nghĩ lại vấn đề của mình, cấu tạo não của chúng ta không cùng loại, với phương pháp dạy thần tốc trực tiếp của tôi, em chỉ nghe hiểu mặt ngoài, dạng đề giống y hệt, trình bày theo kiểu khác, em liền không biết làm nữa."
"Tôi không hiểu nổi, đổi cách trình bày thì không phải là một dạng đề nữa hay sao? Sao em lại không biết nữa cơ chứ?"
"Tôi đã đánh giá cao về em, tôi đã tìm một người có trình độ kém hơn tôi rất nhiều tới dạy em, như thế tốc độ sẽ chậm lại, em mới hiểu bài thật sự. Kỳ nghỉ đông này, em cứ ngoan ngoãn học bù cho tôi, không làm xong bài tập thì không được ra ngoài, hiểu chưa?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, khóc không ra nước mắt.
Đừng mà! Cô đã lên đại học rồi, không phải là học sinh tiểu học mà.
Sao vẫn còn bài tập nghỉ đông!
"Cậu ba Cố... yêu cầu này của anh liệu có tàn nhẫn quá không? Bắt tôi học bù cả kỳ nghỉ đông... đau khổ lắm, mãi tôi mới được nghỉ đông mà!"
Cô túm chặt ống tay áo của Cố Gia Huy, cẩn thận lắc lắc, ý đồ lấy được lòng thương hại của anh.
Cố Gia Huy nhắm mắt lại, không nhìn vào ánh mắt ngập nước vô tội của cô nữa.
Quả nhiên, nếu mà không nhìn, tổn thương cũng nhỏ đi rất nhiều.
"Đừng nói những thứ này với tôi, tôi sẽ không mềm lòng đâu. Nếu tôi còn dung túng em thêm nữa, lần sau tôi không còn mặt mũi nào đến trường em nữa đâu."
Có một kiểu đứa trẻ nhà mình không hăng hái phấn đấu, khiến cho cái mặt mo của anh đều mất sạch rồi.
Chắc hẳn gặp được một người quen, liền sẽ khen Hứa Minh Tâm thi tốt.
Nhưng bây giờ... anh hận không thể giấu Hứa Minh Tâm ở trong nhà, khi nào đầu óc cô thông suốt rồi thì thả cô ra tiếp.
"Cậu ba Cố... anh hãy thương xót tôi đi mà..."
"Không thương xót."
"Tôi nấu đồ ăn ngon cho anh."
"Tôi chú thể bảo chú An chuẩn bị hoa quả."
"Ông xã?"
Hứa Minh Tâm chớp chớp mắt, tung ra chiêu tất sát.
Không ngờ Cố Gia Huy lại đứng lên, rồi nói: "Hứa Minh Tâm, nếu em còn la lối om sòm chơi xấu tôi như thế nữa, tôi sẽ không ăn nữa, khi nào em ngoan ngoãn ăn cơm thì lúc đó tôi mới ra khỏi thư phòng."
"Tôi biết, dù sao em cũng không thương tôi, tôi đói chết cũng được!"
Cố Gia Huy trực tiếp xoay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Hứa Minh Tâm trợn mắt há hốc mồm.
Lời này.... sao mà quen tai vậy?
Cô vẫn còn nhớ, trước kia lần đầu tiên mình gọi Cố Gia Huy là ông xã là lúc anh định tét mông mình, thế là cô liền nói như vậy.
Anh đánh đi, dù sao tôi cũng biết anh không thương tôi, anh đánh chết tôi đi...
Cố Gia Huy!
Anh cũng ác quá rồi đấy! Lịch sử, lúc nào cũng giật gân như vậy!