Cô nhìn mình với ánh mắt sợ hãi, ánh mắt vô tội như vậy.
Anh lý trí và bình tĩnh như thế, tối nay... giống như điên rồi vậy.
Anh dứt người ra, cơ thể đặt mạnh xuống ghế, hai tay nắm chặt vô lăng.
Chết tiệt, suýt nữa thì anh không kìm được.
Anh thở hổn hển, trong lúc nhất thời bên trong khoang xe lâm vào bầu không khí kỳ lạ.
Hứa Minh Tâm miễn cưỡng sửa sang lại quần áo, che đi da thịt lõa lồ ở ngoài.
Cố Gia Huy nhìn thấy, anh cởi áo khoác ra khoác lên người cô.
"Xin lỗi."
"Xin lỗi."
Anh khàn giọng nói, giọng nói có hơi run run.
"Không... không sao, tôi vốn là của anh, muốn sớm hay muốn muộn cũng không sao..."
Cô khẽ nói, cô hơi sợ, cô chưa từng thấy Cố Gia Huy như thế này bao giờ.
Đáng sợ quá, giống như con soi đầy dã tính, sẽ cắn nuốt mình ngay cả xương cốt cũng không còn.
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, trái tim hung hăng run lên.
Sau đó, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười tự giễu, một tiếng ngắn ngủi, hung hăng gõ vào lòng cô.
Cô nhìn về phía Cố Gia Huy, trên khuôn mặt anh hiện lên vài phần cô đơn.
Thật ra cô vẫn không hiểu, tại sao Cố Gia Huy lại tức giận?
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, im lặng cả đường đi, bầu không khí rất áp lực.
Sau khi đến nhà, anh cũng không có nói thêm gì, đi thẳng vào thư phòng.
Ngay cả chú An cũng nhìn ra có điểm bất thường, ông ấy hỏi anh sao vậy.
Hứa Minh Tâm khẽ lắc đầu, cô cũng rất hoang mang.
Là cô đã làm sai cái gì sao?
Cô thay một bộ quần áo mới xong, do dự một lát, cô đi vào bếp hâm sữa nóng rồi mang đến thư phòng.
Cô gõ cửa: "Cái đó.. tôi vào được không?"
"Có chuyện gì không?"
"Tôi đã hâm sữa bò."
"Tôi còn có việc, không muốn uống, em uống xong rồi đi ngủ sớm đi."
Giọng nói của Cố Gia Huy có hơi lạnh nhạt và hờ hững, khiến cô có hơi bối rối.
Quen nhau lâu như vậy, chưa bao giờ anh dùng giọng điệu này nói chuyện với cô.
Chắc chắn là cô đã làm sai, nếu không sao anh lại giận.
Nhưng cô ngốc mà, cô thật sự không đoán ra được rốt cuộc mình đã sai ở đâu.
Anh lại không muốn gặp mình, anh không thích mình nữa sao?
Trong lòng Hứa Minh Tâm ngũ vị tạp trần, đột nhiên cô nghĩ tới những ủy khuất mấy hôm nay, cô mệt chết đi được vẫn gắng chống đỡ, cô chỉ muốn trở nên tốt hơn, trở nên tốt hơn một chút nữa.
Nhưng cô còn chưa thành công, đã làm anh tức giận rồi.
Thật thất vọng.
Qủa nhiên, câu chim ngốc bay trước là lừa người.
Chim ngốc thì chính là chim ngốc, cả đời cũng không bay được!
...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Gia Huy ở trong thư phòng hoàn toàn không có tâm trí làm việc, anh vừa nghĩ tới những hành động cường đạo trước đó, anh liền không thể tha thứ cho bản thân mình.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Gia Huy ở trong thư phòng hoàn toàn không có tâm trí làm việc, anh vừa nghĩ tới những hành động cường đạo trước đó, anh liền không thể tha thứ cho bản thân mình.
Vậy mà anh lại đố kỵ phát điên, anh muốn chiếm lấy cô, như thế thì không cần lo người đàn ông khác nhớ nhung cô nữa.
Trước đó anh đã trơ trẽ cỡ nào mà đi làm cách này, nhưng bây giờ anh choáng váng đầu óc, thế mà suýt nữa làm tổn thương Hứa Minh Tâm.
Tâm trạng anh vô cùng trầm trọng, huyệt thái dương giật giật, đau kinh khủng.
Anh xem thời gian, đã sắp mười hai giờ rồi, chắc chắn cô đã rửa mặt lên giường rồi.
Anh đẩy cửa đi ra, không ngờ Hứa Minh Tâm lại dựa vào tường ngủ mất rồi.
Cô chưa đi.
Trong tay vẫn đang cầm sữa bò đã nguội từ lâu.
Hiện giờ vào xuân chưa lâu, buổi tối vẫn rất lạnh, cô sẽ ốm mất.
Anh vội vàng bế cô lên, cô gái nhỏ giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ngủ say.
Cô thật sự quá mệt, cho nên không chống đỡ được, đầu óc choáng váng nặng nề ngủ thiếp đi.
Cô mở đôi mắt nhập nhèm ra, nhìn thấy Cố Gia Huy, cô vội vàng nói: "Cuối cùng anh đã ra rồi à?"
"Chẳng phải tôi bảo em đừng đợi tôi, đi ngủ sớm sao?" "Anh đang giận tôi đúng không? Hôm nay tôi đã làm không tốt chỗ nào à? Là vì tôi tiếp xúc với người đàn ông khác sao, nếu anh không thích, tôi đi nói với mẹ nuôi, tôi không nhận cái quảng cáo này nữa là được. Dù sao bây giờ thân phận của tôi đã tôn quý lắm rồi, cũng không hiếm lạ số tiền này, người đàn ông của tôi kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền
..."
Hứa Minh Tâm vội vàng nói.
"Anh đừng giận, tôi chỉ muốn cố gắng trở nên tốt hơn, xứng với anh mà thôi. Nếu anh không thích tôi như thế, vậy tôi có cố gắng tiếp cũng có ý nghĩa gì chứ?"
Hứa Minh Tâm rất sợ...
Rất sợ có một ngày, anh sẽ trở thành trung tâm trong cuộc sống của mình, cô sẽ trở nên mất đi chính mình.
Nhưng ngày này vẫn tới.
Sau khi cô rời xa Cố Gia Huy, cũng có thể sống tốt đưuọc.
Nhưng trong lòng khó chịu, sống không vui.
Cô không muốn anh tức giận, cũng không muốn anh không vui.
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, trái tim mềm nhũn, anh ôm chặt cô vào lòng.
Cô nhóc ngốc nghếc này, rõ ràng là lỗi của anh mà.
Anh bế cô về phòng ngủ, đặt cô lên giường, xoa đầu cô: "Lúc ở trên xe, đã dọa em sợ rồi đúng không?"
"Có một chút, nhưng... nếu anh thật sự muốn tôi, tôi sẽ không phản kháng. Tôi vốn là của anh mà, tôi là vợ của cậu ba Cố, không phải sao?"
"Đúng vậy, em là vợ tôi, sao tôi nỡ làm tổn thương em cơ chứ."
"Tôi không có giận em, tôi thật sự giận chính mình không độ lượng, nhìn thấy em trở nên càng ngày càng ưu tú, càng ngày càng có nhiều người thích em ủng hộ em, tôi lại trở nên nhỏ mọn rồi. Em nói xem, có phải tôi tệ lắm đúng không?"
"Tôi trở nên tốt hơn... anh không thích sao?"
"Thích, em như thế nào tôi cũng đều thích hết. Tôi thích, người khác cũng sẽ thích. Tôi biết làm như thế có lợi cho em, tôi cũng nên ủng hộ, nhưng mà tôi lại không thể khống chế chính mình..."
Cố Gia Huy u ám nói: "Bây giờ thì tốt rồi, tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, em tiếp tục đi làm việc mà em thích, cố gắng trở nên ưu tú hơn. Tôi cũng sẽ không lo lắng nữa, bởi vì tôi cũng tin tưởng rằng không ai có thể đánh bại mình. Tôi phải có lòng tự tin như thế mới đúng, sống cùng em, tôi vốn bày mưu nghĩ kế, mà cũng sắp biến thành người dè dặt cẩn thận từng li từng tí
rồi. Này mà truyền ra, tôi sẽ bị chê cười đó."
Anh làm ra vẻ thoải mái rồi nói.
"Anh cũng sợ hãi à? Anh lo tôi bị người khác cướp đi mất à? Hóa ra... cũng không phải là một mình tôi sợ hãi, thế coi như hai chúng ta hòa nhau rồi nhé. Xem ra hiện tại đúng là tôi rất ưu tú, bắt đầu khiến cho cậu ba Cố lo lắng hoảng hốt rồi."
"Ừm, em rất ưu tú, đáng lẽ ra tôi phải tự hào vì em mới phải. Em ưu tú như thế, là một tay tôi tạo nên mà."
"Nói lời này, có chút kỳ lạ, làm như thể anh là bố tôi ý. Cố Yên nói, đàn ông thích làm cho phụ nữ gọi anh ta là bố ở trên giường, cái này là vì sao?"
"..."
Hướng gió chuyển quá nhanh, đầu óc Cố Gia Huy chưa chuyển kịp được.
Anh có cảm giác vui mừng là đúng, quả thật Hứa Minh Tâm là một tay mình bồi dưỡng ra.
Anh là một người nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
Nhưng... tại sao từ trong miệng cô nói ra, sao lại trở nên sắc tình như vậy cơ chứ.
Cố Yên chết tiệt, đầu độc đủ thâm thật đấy, sao toàn dạy cô những thứ không ra gì vậy?
"Những thứ linh tinh mà Yên Yên nói với em, em quên hết đi cho tôi, đó toàn là tư tưởng không lành mạnh, em hiểu chưa?"
"Không lành mạnh, tại sao không lành mạnh? Từ bố này làm sao? Đàn ông các anh thích lắm à?"
Cố Gia Huy nghe thấy câu này thì đen mặt, anh phải giải thích cái vấn đề... sắc tình này như nào đây?
"Chuyện của người lớn, trẻ nhỏ đừng hỏi."
Cố Gia Huy buồn bực nói.
Rõ ràng cô chưa có làm cái gì, sao lại dễ dàng trêu chọc lửa dục của anh bốc lên rồi cơ chứ. Chết tiệt!