Cô ấy đã im lặng rất lâu, cô ấy đang chuẩn bị lái xe đi thì không ngờ lại thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Lệ Nghiêm vừa xuống xe, trong tay xách không ít đồ, đoán chừng là anh ta sợ Bạch Thư Hân về vội, trong nhà không đồ để ăn.
Trong mắt Lệ Nghiêm, Bạch Thư Hân không phải là tiểu tam, mà là em gái, cô ấy không thể ngăn cản một người anh đối xử tốt với cô em gái.
Cô ấy vô lực buông lỏng tay, cảm giác thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Cuối cùng, cô ấy đã ấn số của Lệ Nghiêm.
Đối phương bắt máy rất nhanh.
"Anh đang ở đâu?"
Cố Yên hỏi.
"Anh vừa được biết là Thư Hân trở về rồi, nên anh tới xem xem sao. Lâu rồi trong nhà em ấy không có người ở, anh sợ một mình em ấy thì xử lý không tốt, nên anh qua xem sao."
"Anh đã nói cho cô ấy biết chuyện hai người không phải anh em ruột chưa?"
"Chuyện này, chú sẽ nói cho em ấy biết, anh không nói nữa. Dù anh và em ấy có phải là anh em ruột hay không, thì sự cưng chiều của anh dành cho em ấy cũng sẽ không thay đổi."
"Lệ Nghiêm... chúng ta sẽ kết hôn chứ, anh sẽ không đào hôn, đúng không?"
Cuối cùng, Cố Yên đã hỏi ra những lời trong lòng mình.
Lệ Nghiêm nghe thấy câu này, anh ta trầm mặc, hiển nhiên là anh ta không ngờ Cố Yên sẽ hỏi cái này.
Cô ấy đang lo lắng sao?
"Em hiểu anh mà, sẽ không xuất hiện chuyện như thế."
"Đúng, em hiểu anh đến như vậy..."
Nhưng mà, tại sao bây giờ trong lòng em đầy bất an cơ chứ?
Hiểu anh đến vậy, em lại không thể chắc chắn.
Lúc nào anh cũng làm em bất an như thế?
Những lời này như xương cá hóc ở cổ, như nào cũng nói không nên lời.
Thật lâu sau, Cố Yên thở ra một hơi, mới coi như không có gì.
"Không có gì, em thuận miệng hỏi thôi, anh đi làm việc của anh trước đi."
"Ừ, buổi tối em đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh đi tìm em."
"Được."
Cố Yên cúp điện thoại, trong xe lập tức yên tĩnh lại, không khí áp lực đến nỗi làm cô ấy không thở nổi.
Cuối cùng Cố Yên đã đi uống rượu, được người của quán bar gọi điện tới, Cố Gia Huy đi đón người về.
Cô ấy đã uống quá nhiều, thiếu chút nữa là nôn cả mật ra luôn.
Hứa Minh Tâm nhìn dáng vẻ này của cô ấy, bản thân cũng cảm thấy khó chịu.
Cô vội vàng bảo phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu, còn vẻ mặt của Cố Gia Huy thì vô cùng ngưng trọng, nắm tay cũng đang nắm chặt lại.
Người nào có thể làm cho Cố Yên biến thành thế này, chỉ có thể là Lệ Nghiêm.
Cố Gia Huy đang kiềm chế lửa giận.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng của cơn thịnh nộ, cô sợ Cố Gia Huy lao ra ngoài đi tìm Lệ Nghiêm tính sổ thật.
"Cái đó... Cậu ba Cố, sao tôi nhớ là tối nay anh vẫn còn công việc nhỉ? Hay là anh làm việc đi, ở đây có tôi chăm sóc là được rồi, dù sao tôi cũng là con gái mà!"
"Tôi không sao, em không phải lo lắng, tôi không biết tiền căn hậu quả, tôi sẽ không hành động bừa bãi."
May mà lý trí của Cố Gia Huy vẫn còn.
Cố Yên bất tỉnh nhân sự, Hứa Minh Tâm lau người cho cô ấy, rồi thay một bộ quần áo sạch cho cô ấy.
Thấy cô ấy nằm yên trên giường, Hứa Minh Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, cô định đi ra ngoài, nhưng không ngờ Cố Yên bất ngờ nắm lấy tay cô.
Cô ấy khóc thút thít như một đứa trẻ và hết sức nhếch nhác.
"Anh sẽ không rời xa em đúng không? Lệ Nghiêm... anh đồng ý với em, anh sẽ không rời xa em..."
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời van xin hèn mọn của cô ấy, trái tim khẽ đau đớn.
Cố Yên luôn cho cô cảm giác rất mạnh mẽ, cũng rất chín chắn.
Tuy cô ấy và Bạch Thư Hân có hơi giống nhau, nhưng nhìn thế này thôi, kỳ thực tâm tư nội liễm trầm ổn.
Cô ấy luôn cười, thích mặc quần áo nóng bỏng gợi cảm, hành sự quyết đoán ngoan tuyệt, không hề dây dưa.
Khí phách cực kỳ, không ai bắt nạt nổi.
Cô gái tươi đẹp như hoa lau trắng thế này, lại cũng trở nên yếu đuối vì chuyện tình cảm như thế này.
Nhưng mà, tại sao cô ấy lại lo bác sĩ Lệ sẽ rời xa cô ấy cơ chứ?
Cô không kìm được cúi người xuống dỗ dành, cô nói: "Yên tâm đi, bác sĩ Lệ sẽ không rời xa cô, hai người cũng sắp kết hôn rồi mà, không phải sao?"
"Đúng vậy... chúng tôi sắp kết hôn rồi..."
Cô ấy lẩm bẩm tự nói, cô ấy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng ý thức lại hơi không tỉnh táo.
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới rút người ra, cô nhìn thấy Cố Gia Huy ở cửa.
Sắc mặt anh vẫn khó coi như cũ, anh ở ngoài cửa coi đến bây giờ.
"Tâm trạng không tốt à? Có cần tôi cho anh một cái moa không?"
"Đừng làm rộn, hiện giờ tôi thật sự không vui nổi."
"Vậy thì thôi, tôi đi xem phim Hàn đây."
Hứa Minh Tâm đang định đi, thì lại bị anh kéo vào trong lòng: "Em cứ cho tôi một cái hôn đi."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì mỉm cười, cô kiễng chân ấn một cái lên cánh môi anh.
"Muốn nữa, muốn nhiều hơn một tí nữa, không chỉ như thế này."
Cố Gia Huy nổi lòng tham.
Cô không nhịn được liếc mắt: "Tôi không cho đâu, anh mau đi làm việc đi, làm xong thì đi ngủ sớm, tôi đi chuẩn bị sữa bò nóng cho anh."
"Được, tôi đợi em ở thư phòng."
Rất nhanh, Hứa Minh Tâm đã hâm xong sữa bò, cô bê vào thư phòng.
Cố Gia Huy đang gõ gõ đánh đánh trước máy tính, cô có thể nhìn ra anh đang khó chịu, trán cũng đang nhíu chặt.
Cô không nhìn nổi nữa, cô chạy tới phía sau anh, bóp vai cho anh.
"Vẫn đang bận tâm à?" "Tôi lo cho Yên Yên, con bé luôn mạnh mẽ, cũng không khóc lóc kể lể, nhưng khoảng thời gian này hình như con bé rất không vui. Một người là em gái tôi, một người là người anh em của tôi, tôi cũng rất khó lựa chọn. Tôi cũng không phải là người công chính không thiên vị, tuy nhìn thì thấy tôi lý trí, nhưng làm việc cũng rất nặng tình riêng. Người làm tổn thương em
và Yên Yên, tôi sẽ không bỏ qua."
Cố Gia Huy nắm tay cô, rồi nói với vẻ có chút ngưng trọng. Hứa Minh Tâm gật đầu: "Anh cũng không phải là thánh nhân, ai có thể bảo đảm mình công chính công bằng tuyệt đối cơ chứ? Nhưng dù sao chúng ta cũng là người ngoài, đây là chuyện tình cảm của bọn họ, chúng ta cũng không tiện nhúng tay vào. Yên Yên rất thông minh lý trí, còn bác sĩ Lệ thì càng là người đàn ông chín chắn chững chạc, tôi nghĩ nhất định hai người họ sẽ xử lý tốt."
"Mà anh đấy, anh cũng đừng lo nghĩ cho người khác nữa, nếu mà anh cảm thấy lòng anh quá lớn, thì anh hãy lo nghĩ cho tôi hơn đi. Sắp đến tết rồi, tôi muốn đi mua câu đối đèn lồng gì gì đó, anh phải đi cùng tôi đấy."
"Tôi còn chưa đón tết ở trong nước bao giờ."
"Trước đây anh không về nhà cũ đón tết à?"
"Về, nhưng mà là ăn một bữa cơm rồi đi luôn. Trong nhà buồn tẻ, bình thường chỉ có chú An. Chú An thì toàn đi cùng tôi ra nước ngoài, cho nên cũng không để tâm đến những ngày lễ truyền thống này lắm, hai cả lại cũng đều là đàn ông, cảm thấy những cái này rất phiền phức, cho nên không có làm đúng thủ tục bao giờ." "Đáng tiếc thật đấy! Tết chơi vui lắm đó, tôi không chuẩn bị cái gì thì cũng phải chuẩn bị cho anh bao lì xì. Tôi đã tính qua rồi, năm nay không về nhà đón tết có một người làm vườn, dì đầu bếp, với cả hai người giúp việc phụ trách quét dọn vệ sinh. Cộng thêm chú An, tôi và anh, thì là bảy người. Anh là ông chủ, anh phải lì xì hết đấy."
"Trước đây, hàng năm cũng sẽ phát thưởng cuối năm." "Lì xì và thưởng cuối năm khác nhau, cung hỉ phát tài lì xì cầm tới, cái này là ý đầu năm may mắn! Ở đằng Quảng Đông, lì xì gọi là lợi thị, ý của thuận thuận lợi lợi! Anh phát tiền thưởng cuối năm cũng được, nhưng lì xì cũng phải phát. Năm nay tôi còn chuẩn bị cả món quà nhỏ, tất cả mọi người đều có phần, sếp lớn anh thì sao, anh phụ trách bao lì xì to to!" Hứa Minh Tâm cười hì hì nói.