Nhà hàng này buôn bán rất đắt hàng, muộn thế này rồi vậy mà ở cửa vẫn có người đứng xếp hàng.
Nghe người đứng đằng trước nói, cửa hàng này phải mở đến mười hai giờ rưỡi, mới lục tục thu quán.
Hứa Minh Tâm không khỏi cảm khái, buôn bán đắt hàng thật.
"Cố Gia Huy, sau này tôi có thể mở một cửa hàng chuyên bán đồ ăn không?"
"Ừm, em làm ông chủ, cần tôi nhận lời mời làm bà chủ không?" Cố Gia Huy mỉm cười nói.
"Anh đấy, chỉ được cái làm loạn, muốn làm bà chủ của tôi thì phải kiểm tra đáng giá đã."
"Vậy thì được, tôi chắc chắn qua được."
Rất nhanh đã đến bọn họ, ông chủ có ấn tượng rất sâu sắc với Cố Gia Huy, dù sao thì người mặc comle đi giày da trang phục kỹ lưỡng cũng chỉ có Cố Gia Huy thôi.
Từ cái giơ tay nhấc chân của anh, liền biết người này không tầm thường, trên ngàn quý khí dạt dào.
Nổi bật giữa đám người, làm cho người ta một mực khó quên.
"Chào cậu, cậu lại tới à."
Ông chủ là một ông chú trung niên, nói chuyện khách khách khí khí, rất là điềm đạm.
"Ừm, tôi dẫn bạn gái tới. Cô ấy rất thích bánh bao áp chảo nhà chú."
"Đúng đúng, bánh bao áp chảo nhà chú ăn ngon lắm, vỏ mỏng nhiều thịt, bên ngoài giòn bên trong mềm!"
"Bạn gái cậu thật xinh xắn, cũng rất ngọt mồm! Vừa khéo, nồi này vừa ra lò, tươi ngon nóng hổi, tôi cho cậu thêm hai cái, cảm ơn các cậu chiếu cố đến mua hàng!"
"Khách khí rồi." Cố Gia Huy lễ phép nói.
"Trông cậu cũng là người sang, sau này tới đây mua đồ, không cần phải xếp hàng, cậu nói với tôi một tiếng, tôi đặc cách đóng gói cho cậu."
Ông chủ rất tốt, cũng rất nhiệt tình.
Cố Gia Huy mỉm cười, anh khẽ lắc đầu: "Không được, xếp hàng rất tốt, tôi thích đi cùng cô ấy."
"Xem ra cậu rất thích cô gái này. Đây là bánh bao áp chảo của hai vị, cầm lấy đi, đi thong thả nhé."
"Cảm ơn ông chủ."
Hứa Minh Tâm vui vẻ nói.
Hứa Minh Tâm vốn định trả tiền, không ngờ Cố Gia Huy lại lấy điện thoại ra, anh đã học được thanh toán qua di động.
"Hả? Anh biết thanh toán qua di động rồi à?"
"Khó lắm à? Trước kia cũng không cần tôi trả tiền, cho nên trên người tôi sẽ không có tiền. Nếu mà cần phải trả tiền, thì thể nào cũng là dùng thẻ."
"Em bảo tôi lớn tuổi, tách rời với xã hội, app trong điện thoại của em tôi đều không có, bây giờ app mà trong điện thoại em có, tôi cũng có hết rồi."
"Ở chung với em, tất nhiên là tôi phải chuẩn bị ít tiền lẻ, dù sao thì những món đồ em vừa ý đều không đắt. Tôi là đàn ông, cho dù là một đồng tiền, tôi cũng không thể để cho bạn gái thanh toán. Đạo lý này, tôi vẫn biết đấy."
Hứa Minh Tâm nghe được những lời này, trong lòng vui vẻ ấm áp.
Cô lấy điện thoại của Cố Gia Huy ra, đừng nói là app nữa, thế mà đến cả hình nền cũng giống nhau.
"Cậu ba Cố, anh là một đại lão gia, dùng hình nền là Becky hồng phấn, có phù hợp không?"
"Ai dám nói hình nền của tôi có vấn đề? Bảo anh ta đứng ra đây, nói trước mặt tôi."
"Tôi này!"
Hứa Minh Tâm bí mật nói.
"Ở chỗ tôi, em có toàn bộ đặc quyền, có thể muốn làm gì tôi cũng đuợc."
Lúc Hứa Minh Tâm nghe được bốn* chữ "muốn làm gì tôi cũng được", mặt cô hơi đỏ. (Trong bản raw: câu thành ngữ này có bốn chữ là "Vi Sở Dục Vi" nghĩa là muốn làm gì thì làm.)
Sao cô thấy thành ngữ này nghe có hơi không lành mạnh nhỉ?
Cô tức giận lườm anh một cái, tiếp tục xem xét.
"Anh tải nhiều trò chơi như vậy, anh có biết chơi không?"
"Không biết, em có thể dạy tôi."
"Anh thông minh như thế, mạt chượt có nhiều con bài như thế mà anh nhớ hết, chơi trò chơi chắc chắn là siêu mạnh, về nhà tôi dạy anh, có khi anh còn có thể đưa tôi lên siêu thần đấy! Đợi đã, cái App dì mẹ này của anh là cái quỷ gì? Cái này anh cũng muốn tải à?"
Vẻ mặt của Hứa Minh Tâm là lạ, lẽ nào... Cố Gia Huy còn có đam mê gì đó khác nữa sao?
Cô tò mò mở ra, cô phát hiện biểu đồ ghi chép thời gian kinh nguyệt bên trong rất quen thuộc, cái này... không phải là của cô sao?
Kinh nguyệt, ngoại trừ không ghi lại là lượng nhiều lượng ít ra, thì còn lại đều ghi lại hết.
Đồ ăn đồ uống giấc ngủ của ngày hôm đó có theo quy luật hay không, tâm trạng thế nào, lượng vận động ra sao, anh đều ghi rõ ràng.
Đồ ăn đồ uống giấc ngủ của ngày hôm đó có theo quy luật hay không, tâm trạng thế nào, lượng vận động ra sao, anh đều ghi rõ ràng.
Hứa Minh Tâm mơ hồ, rất nhiều lúc cô còn không nhớ hôm mà cô đến tháng, trong túi của cô luôn luôn có băng vệ sinh khẩn cấp.
Cô còn tưởng là băng vệ sinh mình bỏ vào trước đây, lần trước chưa dùng hết.
Bây giờ ngẫm nghĩ, lẽ nào đều là Cố Gia Huy chuẩn bị cho mình sao?
"Anh... anh nhớ hết à?"
"Từ lần trước đi công viên trò chơi, sau khi em đột nhiên đến tháng, tôi đã ghi nhớ. Cái app này quả thật rất là tiện, lần sau tôi sẽ cho J.C đầu tư."
"Ách..."
Sếp lớn thì chính là sếp lớn, đầu tư chỉ là chuyện phút đồng hồ.
Hứa Minh Tâm xem qua điện thoại một lúc, rồi bỏ về chỗ cũ.
Nhưng Cố Gia Huy lại không nhận.
"Sao vậy?"
"Em vẫn chưa kiểm tra tin nhắn điện thoại của tôi, với cả ghi chép cuộc trò chuyện ở tài khoản mạng xã hội nữa. Bạn gái lật ra xem điện thoại của bạn trai, chẳng phải toàn thích xem những cái này à?"
"Tôi biết là anh không có, thế tôi xem làm gì."
"Em không sợ tôi đi quá giới hạn gì gì đó sao?" "Sợ chứ, đương nhiên là sợ, dù sao thì trên đời này người phụ nữ ưu tú hơn tôi có nhiều lắm, mỗi ngày tôi đều rất lo sợ đó có được không hả? Nhưng tôi lại nghĩ, sợ là thứ vô dụng, dựa vào cái này thu được cảm giác an toàn thì cũng không thực tế. Tôi đã nói rồi, tôi tin anh. Nếu anh thật sự không thích tôi nữa, anh có tể nói với
tôi, tôi cũng không phải là người càn quấy, chắc chắn sẽ chia tay vui vẻ."
"Đừng nói linh tinh, tôi không thích nghe những lời này."
"Phải phải phải, tôi không nói nữa!"
Cố Gia Huy kéo tay của Hứa Minh Tâm, sau đó ngồi xuống cái bàn cách đó không xa.
Cố Gia Huy rất chu đáo, anh còn lau mặt bàn và ghế giúp cô nữa.
"Ăn ở đây đi, chúng ta ăn mấy cái, còn lại cho Khương Tuấn gói lại mang về."
"Khương Tuấn không thích ăn những cái này, em ăn là được rồi."
"Thật sao?"
"Ừm."
"Vậy thì chúng ta ăn thôi!"
Hứa Minh Tâm vui vẻ nói.
Bánh bao áp chảo vừa ra lò ăn rất ngon, Hứa Minh Tâm không kìm được ăn một miếng một cái.
Cố Gia Huy thấy cô cắn miếng to ăn ngốn ăn nghiến, giống như đang thưởng thức mỹ vị ngon nhất nhân gian vậy.
Vốn dĩ anh không có thèm ăn, thì giờ cũng không nhịn được gắp một cái ăn thử.
Mùi vị thường thường, ăn không ngon bằng nhà bếp trong nhà làm.
Nhưng, trông Hứa Minh Tâm ăn hăng say như thế, anh cũng cảm thấy món ăn này là món ăn ngon nhất thế giới.
Anh ăn từng miếng một, chậm rãi thong thả. Hứa Minh Tâm lắc đầu liên tục, cô nói: "Anh ăn như thế không phóng khoáng tí nào, bánh bao là phải ăn một miếng một cái, mới đã! Anh biết, hồi tiểu học ấy tôi có học một bài văn, Cảnh Dương đánh hổ trên núi, nhìn thấy Võ Tòng muốn vài bát rượu, một mâm thịt bò. Sau đó một ngụm uống rượu một ngụm ăn thịt, cái cảm giác đó nghĩ thôi đã
thấy siêu thích."
"Lúc thầy giáo bảo chúng tôi đọc thành thạo bài văn, tôi đã nhìn chằm chằm vào đoạn đó, tôi cũng muốn nếm thử đây là tư vị gì." "Haiz, chỉ đáng tiếc là lúc đó ở nhà họ Hứa ăn cơm thì nơm nớp lo sợ, chỉ dám nhìn vào món rau trước mặt, vươn đũa dài một chút, Trần Hiểu Vân sẽ nói tôi không có giáo dưỡng, cứ như quỷ chết đói đầu thai vậy. Rõ ràng tôi chưa có ăn cái gì, đơn giản là bà ta nhìn tôi không thuận mắt mà thôi, cho nên hại tôi bây giờ ăn khỏe
như này."
"Ăn khỏe là có phúc đấy, hơn nữa ăn còn không béo, rất tốt."
"Thư Hân cũng khen tôi như vậy, cậu ấy bảo tôi sẽ không lãng phí lương thực, đây là chuyện tốt. Là truyền thống mỹ đức của Trung Hoa, cần giữ gìn!" "Yêu tôi cũng là truyền thống mỹ đức, em phải giữ gìn thật tốt nha."