Cô ngồi dạy, nhìn ban công, cảm giác hình như mình đang nằm mơ.
Cô cũng không rõ là thật là hay là giả.
Cô đã đi đến nhà của Giản, toàn bộ là lâu đài hết, cô còn nhìn thấy sân gôn nữa.
Cô còn làm bánh ngọt cho Giản, ngủ chung với cô ấy, buổi sáng cô còn buồn vì pháo hoa bị ẩm nữa.
Những cái này đều rõ mồn một trước mắt, nhưng... lại có cảm giác mộng ảo.
Cô tỉnh lại không bao lâu thì Thẩm Tuệ cũng về, trông bà ấy có vẻ rất mệt mỏi, bà ấy đã đi ngủ luôn rồi.
Hứa Minh Tâm thì chui vào phòng bếp, cô muốn ít đồ đẹp đẽ rồi gửi cho Giản.
Mặc dù đầu bếp nhà anh ta rất xuất sắc, nhưng mình cũng là độc nhất vô nhị, đồ mà cô làm ra tất nhiên cũng là độc nhất vô nhị.
Cô đã làm cơm nắm tiện lợi.
Cô đã làm các kiểu hình dạng, đến cả gấu trúc quốc bảo cũng có trong đó.
Sau khi làm xong, cô chụp ảnh rồi gửi đi, nhưng cô đã gửi cả ngày trời rồi, vẫn chưa có mail mới tới.
Có thể là quên rồi.
Ngày hôm sau cô lại gửi một bức ảnh mới nữa, vẫn chưa kiểm tra và nhận.
Nếu không phải trong điện thoại có hai bức ảnh chụp chung, cô sẽ cho là mình đang nằm mơ.
Cuộc sống của Giản không hề vui vẻ, cô cũng có thể tưởng tượng ra là gia tộc của cô ấy rất phức tạp.
Những gì mà mình có thể làm, chỉ là tìm một số ảnh chụp mới lạ cho cô ấy.
Cô cứ thiện tâm là được, về phần Giản có đón nhận hay không, đó là chuyện của cô ấy.
Chẳng mấy chốc đã tới đêm hội từ thiện, cô cũng càng ngày càng căng thẳng.
Nghe nói đêm hội từ thiện là của một gia tộc lớn ở nước Y tài trợ, gia tộc này lai lịch rất lớn, thậm chí có thể chống lại hoàng thất.
Các nước đều có quyền quý và phụ thuộc, mà người trong gia tộc này thì là Maleton.
Sau đó, muốn đi tham gia yến hội, liền là gia tộc này tổ chức.
Ngày diễn ra đêm hội từ thiện, chín giờ chính thức trao giải, nhưng mà người nổi tiếng thì đều lục tục vào sân lúc bảy giờ, và bắt đầu đi thảm đỏ.
Đi thảm đỏ, luôn là chiến trường tốt nhất của các minh tinh tranh cơ đọ sắc.
Hứa Minh Tâm ngồi trên xe thương vụ, cô lạnh đến nỗi run cầm cập.
Mặc dù đã bật điều hòa, cô vẫn cảm nhận được bầu không khí lạnh giá ở Maleton.
Nhưng đúng vào hôm trời lạnh thế này, những ngôi sao nữ đó mặc khá mỏng manh, càng ngày càng ít vải.
Còn còn nhìn thấy cả trang phục xuyên thấu nữa!
Mẹ ơi! Thật đúng là bỏ vốn gốc mà.
Cô liếc mắt nhìn Thẩm Tuệ ở bên cạnh, bà ấy cũng đang cố chịu.
Khoảng cách rất gần, cô có thể nhìn thấy trên bả vai để trần của bà ấy đã nổi da gà.
"Mẹ nuôi, mẹ lạnh không?"
"Cho dù có lạnh, thì cũng phải nhịn."
"Mẹ không sợ lạnh rồi bị viêm khớp à?"
"Tuổi còn trẻ, sao con lại có tư tưởng của người già vậy?"
Thẩm Tuệ nhìn cô, bà ấy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. .
"Con muốn sống lâu thêm hai năm..." "Mẹ là Thẩm Tuệ tiếng tăm lẫy lừng, sợ lạnh liền không tham gia yến hội nữa sao? Con xem những người lộ lưng lộ chân lộ rốn bên ngoài kia đã nói gì chưa? Hôm nay mẹ đã khiêm tốn lắm rồi, mặc váy dài như thế này. Nếu không phải Ngôn Dương cứ dặn dò mãi, mẹ đã mặc ít hơn rồi. Dáng người mẹ đẹp thế này cơ mà!"
"Mẹ nuôi, mặc dù con rất kính nể mẹ, nhưng con vẫn sợ lạnh rồi về già bị thấp khớp, mẹ mặc quần thu đi, màu da, váy mẹ dài không nhìn ra đâu. Con cũng đã mặc hai cái rồi. Mẹ lộ vai, con không lộ, mẹ đưa áo choàng của mẹ cho con đi, con sợ con sẽ lạnh chết ở đêm hội từ thiện mất."
Thẩm Tuệ nhìn cái quần thu thì rất là rối rắm.
Bà ấy biết sẽ có minh tinh làm thế này, nhưng ở buổi lễ trao giải lớn như thế này, toàn cầu nhìn chăm chú, mặc cái này...
"Mẹ nuôi, già thấp khớp đó!"
Thẩm Tuệ nghe vậy thì căm hận cắn răng, cởi giày cao gót ra, sau đó không chút do dự mặc luôn quần thu vào.
Sau đó Thẩm Tuệ xuống xe, còn bọn họ thì phải đi vào ở lối cạnh sườn, đó là đường đi vào của nhân viên công tác.
Cô nhìn thấy vào giây phút Thẩm Tuệ xuống xe, có thể nói là khí tràng ầm ầm.
Lăn lộn trong giới giải trí hơn hai mươi năm, người đẹp băng danh lợi song thu, đức nghệ song hinh chính là khác biệt mà.
Giống như bông hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, so với những người dựa vào việc mặc thiếu vải để giành được ánh mắt của người khác, thì bà ấy đã hoàn toàn cao hơn vài cấp độ.
Bà ấy xuất hiện, đại diện cho sự mỹ lệ ưu nhã của người phụ nữ phương Đông.
Phóng viên giơ máy lên quay chụp, Thẩm Tuệ nở nụ cười, vẫy tay một cái, sau đó chậm rãi đi lên thảm đỏ.
Tiêu điểm của tất cả mọi người.
Trời... đây chính là cảm giác của siêu sao sao? Thật sự đãi ngộ quá tốt rồi.
Hứa Minh Tâm cũng không kìm được mà tự hào, đây chính là mẹ nuôi của cô!
Bọn họ không ngờ rằng, có người trà trộn vào trong đám phóng viên, đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Tuệ, ánh mắt âm u lạnh lẽo như rắn độc, tập trung lên người Thẩm Tuệ.
Đi một đoạn thảm đỏ bà ấy luôn cảm thấy cả người không thoải mái, có một loại ánh mắt như vong ở sau lưng, khiến bà ấy rất không được tự nhiên.
Bà ấy nhìn một vòng, nhưng lại không nhìn thấy người khả nghi.
Bà ấy vẫn treo nụ cười trên môi, giả bộ thong dong bình tĩnh, từ từ tiến vào sân.
Người dẫn chương trình dẫn bà ấy tới vị trí ngồi, để bà ấy nghỉ ngơi.
Mỗi một ngôi sao đều sẽ được phân một phòng trang điểm riêng, ở ngay đằng sau.
Thẩm Tuệ đi vào trang điểm lại, trong tay Hứa Minh Tâm cũng xách theo túi lớn túi nhỏ, lát nữa Thẩm Tuệ còn phải thay quần áo.
Lúc đang trang điểm, điện thoại reo lên, Thẩm Tuệ nhìn thấy số máy lạ kia, bà ấy hơi do dự.
Cuối cùng, bà ấy vẫn không kìm được rồi nghe điện thoại.
Nhưng mà... sau khi bắt máy, bên trong lại không có tiếng gì.
Bà ấy hơi buồn bực, lẽ nào là trò đùa dai của ai đó sao?
"Chị Tuệ, đã xong rồi đây."
"Ừ, các cô ra ngoài trước đi, tôi diễn tập một chút đã."
"Vâng, bọn em ở ngoài đợi chị."
Sau khi những người khác rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Tuệ.
Khi Thẩm Tuệ đang chuẩn bị lời thoại để nói trên sân khấu, điện thoại lại reo lên thêm một lần nữa.
Tiếng chuông ngắn ngủi ngân nga trong căn phòng rộng lớn, nghe có vẻ quỷ dị.
Bà ấy cũng khẩn trương và còn cực kỳ lo lắng nữa.
Vẫn là số máy lạ vừa nãy.
Bà ấy run run cầm điện thoại lên, vốn định cúp máy, nhưng ma xui quỷ khiến bà ấy lại ấn nghe rồi.
Đối diện vẫn không có bất cứ lời đáp nào, nhưng lần này bà ấy đã bình tĩnh lại, quan sát cẩn thận, bà ấy phát hiện đối diện có người, bà ấy có thể nghe thấy tiếng thở của người đó.
"Rốt cuộc anh là ai? Tôi biết anh đang nghe, ai phái anh tới làm trò đùa dai này với tôi? Anh có biết tôi là ai..."
"Bà là Thẩm Tuệ, siêu sao quốc tế tiếng tăm lừng lẫy, bà còn là phu nhân chủ tịch tập đoàn Ngôn Thị, có mỹ danh là đệ nhất phu nhân. Thẩm Tuệ, những năm nay, bà thu được cả danh lẫn lợi, bà có từng nghĩ đến tôi không..."
Đối diện truyền một giọng nói cổ quái, giống như tới từ địa ngục vậy.
Thẩm Tuệ nghe thấy lời này, thân mình cứng ngắc, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh.
Là ông ta...
Sao có thể, chẳng phải ông ta đã chết rồi sao?
"A."
Bà ấy thét chói tai, sau đó lập tức ném điện thoại đi.
Điện thoại rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Người ở ngoài phòng nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy vào.
"Thẩm Tuệ, không sao chứ?" Người đại diện nhìn bà ấy với vẻ mặt lo lắng.
"Không... không sao, có thể là tôi căng thẳng quá, không cẩn thận làm rơi điện thoại, tự mình dọa mình rồi."
Thẩm Tuệ cố gắng che dấu.
Nhưng người đại diện biết, bao nhiêu năm nay bà ấy đều bình tĩnh đi các hoạt động lớn nhỏ, đêm hội từ thiện này cũng không phải là mới đi lần đầu, sao lần này lại không bình thường như này.
Bà ấy ấy cho mọi người lui ra, rồi nói: "Tuệ Tử, tôi đã đi theo cô hơn hai mươi năm rồi, tôi nhìn cô từng bước đi tới ngày hôm nay, chắc hẳn cô sẽ không giấu tôi đó chứ?"
Bí mật, người đại diện Cung Lâm cũng là người gọi nhũ danh của bà ấy là Tuệ Tử. "Ông ta... ông ta trở về rồi..." Thẩm Tuệ run run nói.